Hoàng Hôn Trên Dòng Sông Nhỏ

Tác giả Bài
Lam An Vien
  • Số bài : 22
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.03.2009
Hoàng Hôn Trên Dòng Sông Nhỏ - 12.02.2011 11:57:08
Hoàng Hôn Trên Dòng Sông Nhỏ

Khi những tia nắng chiều dần tắt lịm, khói bếp lan tỏa trên xóm nghèo của một thị trấn nhỏ nằm trên bờ sông Vàm Cỏ. Mưa bất chợt mỗi lúc thêm nặng hạt nhấn chìm những dãy nhà ven sông ngập trong mưa. Con đường đất đỏ chưa kịp tráng nhựa thêm lầy lội. Một chiếc xe ôm vừa đổ gã đàn ông hối hả trả tiền rồi ung dung vừa chạy tay vừa che đầu ngỡ làm như thế tưởng đỡ ướt được phần nào nhưng không nước mưa vẫn ngự lại trên mái tóc pha sương của gã. Giũ nước mưa gã ghé tạt vào một quán cóc ven sông, gã đảo mắt nhìn quanh. Quán che bởi những tàu lá dừa, vách cũng bằng lá dừa, phía trước treo vài sâu bánh, phía dưới là những hũ kẹo với nhiều màu sắc khác nhau, một tủ thuốc lá với vỏ nhiều hơn thuốc. Vài chai nước ngọt, vài chai bia lên men cũng được bày bán, bên trong là những chiếc bàn tre với loe ngoe vài chiếc ghế được kê ngăn nắp. Đương nhiên cũng còn nhiều thứ khác nữa. Chọn cho mình một góc nhỏ tránh gió và che mưa gã đàn ông bình thản đưa mắt ngắm nhìn cây cầu sắt đen đúa và rỉ xét bắc ngang sông. Có tiếng lao xao của những cô chiêu, cậu tú ong óng ngoài đường, tan trường từng toán học sinh năm bảy đứa với áo mưa, dù đủ màu, xe đạp cũng từng toán lướt nước làm tung té bắn nước tùm lum, lũ con trai tinh nghịch dùng chân đá nước vào đám con gái làm mấy cô nàng thét lên inh ỏi.
Chiều ven sông mưa buồn u ám
Bỗng sống động vì đám học sinh
Cảnh tượng ấy kéo gã đàn ông ngược về với dĩ vãng của hơn 30 năm về truớc. Xa xôi ở một nơi nào đó hắn ta cũng có mặt trong đám học sinh. Hôm ấy trời không mưa nhưng nhiều gió những cô nàng trong tà áo dài trắng quần trắng nón lá che nghiêng tóc buông dài, những anh chàng quần xanh đen áo sơ mi trắng đuổi nhau trên đường đê bằng những chiếc xe đạp. Tiểu thơ nhà lý trưởng mà gã thích không may vướng ổ gà té lăng cù, cơ hội mà hắn ra tay anh hùng cứu mỹ nhân bỗng dưng đến. Quần của tiểu thơ bị rách nàng thẹn thùng mắc cỡ đỏ mặt trông duyên dáng, dễ thương ghê và gã có nhiệm vụ bảo vệ đưa người đẹp về tận nhà và ngăn chặn ánh mắt của những gã con trai khác. Gã mơ màng cứ tưởng chừng như tiểu thơ kia còn đi học mãi đến tận bây giờ và gã vẫn là cái bóng luôn kè kè bảo vệ bên tiểu thơ.
 - Thưa ông dùng chi?
Tiếng chị chủ quán kéo gã đàn ông trở về với thực tại
- Xin lỗi chị
chị chủ đến bên cạnh gã tự lúc nào thế mà gả chẳng hề hay biết
- Không có gì ông định dùng gì không hay là chỉ trú mưa - tiếng chị chủ quán ôn tồn nhỏ nhẹ
- Vâng, thưa chị quán chị có những gì
- Ông muốn ăn hay là chỉ muốn uống nước thôi
- Trời mưa lạnh nếu có thứ gì đó ăn mà ấm bụng thì tuyệt
- À tôi còn ít bánh canh giò heo để tôi nấu cho ông một tô, ông dùng café trong lúc chờ đợi nhé
- Vâng, cám ơn xin chị
chị chủ quán quay lại quầy châm cho gã một ly café nóng và mang đến bàn  
- Mời ông
Lúc đó cô con gái của chị chủ cũng vừa đi học về đến chưa kịp cởi chiếc áo mưa thì chị chủ quán lên tiếng

- Thu An con vào thay đồ rồi bắt nồi cơm lên hộ cho má lát nữa ba và em con về có mà ăn
- Ba với em chưa về tới sau má
- Ba con còn ghé chợ mua ít đồ cho má
Thu An tiếng chị chủ gọi con gái làm cho gã đàn ông đánh rơi muỗng đường mà gã vừa định bỏ vào ly café. Cùng lúc chị chủ mang tô bánh canh đến cho gã, gã đàn ông lúng túng
- Xin lỗi tôi sơ ý quá
- Không sao ông để đó cho tôi bánh canh của ông đây ông dùng đi cho nóng
Chị chủ quán quay đi lấy khăn giẻ lại lau những hạt đường vừa đổ, lúc này một vài người khách quen cũng đội mưa ra về. Bên bờ sông những bác nông dân tay cuốc tay roi lùa lũ trâu về nhà với tấm thân ướt mẹp. Mưa từng giọt, mưa làm nên những chiếc bong bóng vỡ điều trên mặt sông. Chân cầu nước vẫn yên trôi chở lục bình về đâu đó nơi nào không định hướng. Bất chợt chị chủ quán mang đến mấy lát chanh
- Xin lỗi tôi quên mang chanh cho ông, ông ăn thấy có ngon không
- Vâng, thưa chị thú thật là ngon lắm
- Ông dùng trà nóng chứ
- Cám ơn xin chị
Thu An ơi mang cho má bịch trà trên bàn thờ cái con
- Dạ con mang ra ngay
Cô con gái đưa bịch trà cho má rồi hai mẹ con thì thầm đều gì đó có lẽ là dzui cho nên hai mẹ con cười rất tươi. Gã đàn ông cũng dzui lây vừa cười vừa nói  
- Con gái chị xinh quá giống chị như đúc ra đường không khéo có người nhầm tưởng là hai chị em
- Con nhỏ đã học trung học rồi mà như là con nít vậy đó – Chị chủ quán ôn tồn tiếp lời gã đàn ông rồi quay sang con gái
- Thu An con để trà đó cho má rồi vào trong học bài đi con chờ ba với em về rồi ăn cơm luôn thể
- Dạ
Con bé bỏ đi vào nhà trong khi ngang qua chổ gã đàn ông ngồi con bé nhoẻn miệng cười và cũng không tiếc ném một tia mắt nhìn về phía gã đàn ông. Bất chợt gã rùng mình và nhận ra một điều gì đó rất gần gủi và quen thuộc hình như ánh mắt ấy mái tóc ấy khuôn mặt ấy gã đã bắt gặp đâu đó ít nhất là một lần và nó còn lơ đãng trong tiềm thức của gã. Tiếng nước sôi chị chủ quán bỏ ít trà vào bình rồi châm nước mang lại bàn cho gã
- Trà nóng mời ông dùng
Vẫn cái giọng ôn tồn miệng mời tay chị chủ quán rót trà ra chung hương trà lan tỏa thơm ngào ngạt, gã khách cũng ngất ngây chăm chú nhìn vào đôi bàn tay thon mịn của chị chủ quán, những ngón tay no tròn mà gã rất thèm muốn được nâng niu. Hớp một ngụm trà gã khách nghe như đăng đắng nơi vành môi. Bên ngoài mưa vẫn rơi, rơi đều trên mái lá, mặt trời cũng đã khuất bóng tự bao giờ, không gian trong quán hình như lắng đọng chỉ có âm thanh của tiếng nước trà rót vào ly và tiếng mưa tí tách nhỏ giọt. Gã khách đàn ông và chị chủ quán mỗi người dường như đang theo đuổi một điều gì đó rất riêng tư. Giọt trà cuối cùng cũng đã cạn đáy
- Chị cho tôi tính tiền
- Trà café tôi mời, ông cho tôi xin tiền tô bánh canh
- Bao nhiêu tất cả vậy chị?
- 10 nghìn thui ông àh
- Cám ơn chị có lẽ tôi là vị khách đặc biệt hôm nay của quán này nên mới được bà chủ chiêu đãi ly café và bình trà hảo hạng
- À thì ông cứ cho là thế
Chị chủ quán vừa nói vừa nở nụ cười nhe đôi hàm răng ngà ngà, nụ cười đó làm cho gã khách nóng rang cả mặt mày, muốn đứng dậy cáo từ mà sao hai chân nó run lẩy bẩy, giọng chị chủ quán ôn tồn
- Chiều nay trời mưa giai quá hôm qua thì nắng ấm rất đẹp. Ông hình như không phải là người ở xứ này
- Vâng
- Thế ông đến đây để làm gì và có quen biết ai ở đây không?
Câu hỏi của chị chủ quán như vô tình giữ chân gã khách ngồi lại
- Thú thật tôi không có người thân hay bạn bè gì ở chốn này. Tôi trở về đây để tìm về một kỷ niệm
- Kỷ niệm?
- Hummm, thì chúng ta ai cũng có những kỷ niệm trong cuộc đời mà, nếu như những kỷ niệm đó dễ quên đi thì không có gì để nói, thế nhưng có những kỷ niệm không bao giờ xoá nhoà được và nó trở thành một huyền thọai. Ví như bây giờ chị nhìn lại mình của 20 năm về trước lúc mà chị còn là một cô nữ sinh hồn nhiên nhí nhảnh, đá lông nheo với mấy ông thầy trong giờ kiểm tra, hay là nhâm nhi mấy trái me chua hay là nhặt hoa phượng ép vào sách vở..v.v. và v.v. thì chị cũng muốn mình sống mãi với thời đó đúng không?
- Ông cũng lãng mạn ghê đó
- Phía bên kia chân cầu là bến đò
- Đúng rồi ông đã từng qua đây và vẫn còn nhớ à
- Vâng với tôi nó đã đi vào huyền thoại như tôi đã nói cho nên chẳng thể nào quên được
- Thế là nơi này xa xưa đã cho ông một ký ức
- Huyền thoại là như thế này: “Lùi về quá khứ, năm 17 tuổi tôi tốt nghiệp trung học ở một trường ngoài tỉnh thành và được song thân của tôi cho phép lên Thành Phố trau dồi thêm kiến thức chuẩn bị cho kỳ thi cao đẳng và đại học sắp tới. Thời gian đó tôi có quen và cũng kết bạn với rất nhiều người từ khắp mọi nơi. Mùa thi cũng kết thúc hôm chia tay bọn chúng tôi mỗi đứa trao địa chỉ cho nhau để làm quà kỷ niệm nho nhỏ”
- Với ông chuyện gì cũng thành kỷ niệm
- Vâng thưa chị: “Thời gian ngồi chờ kết quả buồn chán quá tôi mới theo địa chỉ tìm đến nơi này để thăm một người bạn”
- Là bạn gái àh
- Không là anh bạn, gã khách tiếp “giao thông thời ấy không giống như bây giờ đoạn đường có mươi cây số mà đi hơn nửa ngày mới đến vì phải chuyển nhiều chuyến xe rồi còn thêm chờ đợi nữa, cho nên khi tôi đến đây thì cũng nhá nhem tối, chuyến đò máy cuối cùng mà tôi muốn lên cũng đã tách bến tự bao giờ. Tôi đang bâng khuâng lo lắng không biết lo liệu thế nào thì mấy người cùng trễ chuyến như tôi mới bảo: “cậu đừng lo trễ đò máy thì mình đi đò chèo”. Tôi theo chân mấy người qua cây cầu rồi mon men xuống bến đò chỗ đó. Quả thiệt trên bến sông có một chiếc xuồng gỗ mục nát theo tháng ngày mưa nắng, ở giữa có kê những tấm ván nhỏ để khách ngồi, lom khom tay vịnh thành chân bước rụt rè xuống cầu tôi chợt nghe tiếng của cô lái : ”Dạ mời các bác các anh xuống đò” mấy người kia là dân ở đây cho nên họ đi cầu không có vấn đề gì chỉ có tôi hì hục mãi mới xuống được. Khi xuống tới tôi bổng dưng bàng hoàng muốn té ngã khi thoáng nhìn bóng dáng của cô lái đò. Nàng độ chừng 15 hay 16 gì đó cái tuổi sống để cho bao người con trai ước mơ. Rồi con đò nhỏ cũng nhẹ nhàng rẽ nước mấy người khách quen thì dùng cái bè chuối tát nước hộ còn tôi thì ngồi hai tay bám cứng hai bên thành cố muốn cho đò đừng có nghiêng. Lần lượt từng người khách lên bờ riêng mình tôi là người khách cuối cùng.
 
Buổi chiều tà trên dòng sông nhỏ
Nắng lụi tàn hiện bóng hoàng hôn
Tôi say mê ngắm nhìn cô lái
Lòng lâng lâng bao nỗi bồn chồn
 
Hoa lục bình nhuộm màu trời tím
Chút gì đau nhoi nhói con tim
Mái chèo khua sóng tình uốn lượn
Nói gì đây thôi đành lặng im
 
Gã khách vẫn say sưa: “Lần đầu tiên về miền sông nước với tôi tất cả đều xa lạ dòng sông nước xanh biêng biếc, những đám rong lơ đãng đong đưa, thỉnh thoảng có vài con cá lòng tong nhởn nhơ bơi lượn, hai bên bờ với những hàng dừa cao ngất, gian nhà tranh từng ngôi tiếp theo nhau và được ngăn cách bởi những hàng bông dâm bụp tua tủa sắc bông đỏ, vẳng xa xa tiếng chó sủa nghe gâu gâu hòa lẫn tiếng lũ trẻ nguyền rủa bầy trâu. Trong không gian gió nhè nhẹ đong đưa làm nghiêng ngả hàng trúc nhà ai đó và mang theo hương hoa bưởi bát ngát, trên con đò nhỏ người em gái vẫn nhịp nhàng khua lái mái chèo rẽ nước kêu róc rách như những điệp khúc tình buồn.
 
Trời hoàng hôn hạt nắng không còn
Nón lá che nửa bờ vai nghiêng
Mái tóc dài mắt đen lóng lánh
Nụ cười em xé nát tim anh
 
Có lẽ nàng vẫn còn đi học vì tôi thấy phía sau có tập sách vở, nhà chắc cũng không khá cho nên áo em có vá nhiều nơi và quần cũng thế, và chắc chỉ có quần áo che những nơi cần cho nên tôi có thể nhìn thấy đuợc nhịp đập của con tim mỗi khi nàng xuôi mái chèo”
Nghe đến đây bà chủ quán mặt biến sắc vì e thẹn nhưng gã khách vững vưng ung dung nói tiếp
- Chị biết không lúc đó tôi thầm mong nhà của thằng bạn tôi ở mãi tận nơi đâu xa tít tận cuối dòng sông kia, để tôi mãi được ngắm nhìn cô lái đò cho dù chỉ là ngắm nhìn mà thôi, nhưng qui luật ở đời khó có ước mơ nào trở thành sự thật và tôi cũng phải xoáy theo cái qui luật đó. Rẽ vào nhánh sông nhỏ con đò ghé bến bên thân cây dừa nằm dài từ bờ xuống sông “Tới rồi đó anh” giọng cô gái ôn tồn. “Cám ơn cô cho tôi gởi tiền đò may nhờ có cô”. “không có gì chào anh” Chị biết không khi đó tôi vừa bước lên cây cầu dừa thì không may trượt chân té đùng xuống sông và theo phản xạ tự nhiên cô gái đưa tay kéo tôi lên, nhưng vì sợ quá tôi nắm chặt tay cô và giật mạnh một cái, thế rồi cô gái cũng không hên té luôn xuống nước thú thật cái này vô tình chứ tôi không có cố ý. Mãi lâu một hồi cả hai mới trèo lại lên được chiếc xuồng. Quần áo thì ướt hết thế mà mà cô gái đó không có ý tức giận hay trách móc gì cả, ngược lại còn nở nụ cười rất tươi và tỏ ánh mắt âu yếm nhìn tôi nữa, nụ cười và ánh mắt đó tôi không bao giờ quên được chị àh. Tôi rung cảm và xúc động đến tận cùng, dưới bóng nhá nhem của hoàng hôn, trong cái lành lạnh của nước sông, và trên chiếc đò bồng bềnh tôi quàng tay qua eo ôm em vào lòng, thật gần và thật gần tôi đặt một nụ hôn ngọt ngào trên bờ môi xinh như mận chín của em trước khi em đẩy tay tôi ra. Em tên gì? “Dạ Phương …Thu Phương” tên Thu Phương nghe dễ mến quá “anh tên An …Xuân An” Thu Phương nè nơi này anh sẽ trở lại. Tôi nghĩ thương cho em quá trở về một mình cùng dòng sông. Rồi tôi lầm lủi bước lên bờ ngẩn ngơ.
 
Người ra đi biết bao giờ trở lại
Để kẻ nơi này vẫn hoài ngóng trông
Con đò chiều hiu hắt bóng ven sông
Khua mái chèo thầm nhớ người cô lữ
 
- Chết chửa mưa nãy giờ mà tôi lại quên mang mấy tàu lá dừa nhóm lửa vô
Nói rồi chị chủ quán vội vàng quay đi thật nhanh dường như không muốn cho người khác thấy, được một lát sau chị quay trở lại với mái tóc ướt đẫm che miệng ho vài tiếng
- Àh chị bị cảm rồi đó cần khăn lau khô nếu không thì nguy - gã khách lên tiếng
- Tôi không sao cám ơn ông quan tâm, àh câu chuyện lúc nãy ông kể đến đâu rồi
- Chỉ có thế thôi chị chuyện chẳng có gì
- Sao lại chẳng có gì, ông hứa trở lại thế ông có quay lại không?
- Không, lần đó tôi về ít lâu sau kết quả là tôi trượt đại học lẫn trung học, cái mà tôi trúng tuyễn đó là nghĩa vụ quân sự, ba năm bán thân phục vụ đất nước khi mãn nhiệm thì theo gia đình rời quê hương.
- Thế hôm nay ông trở lại đây để tìm người con gái đó
- Cũng không hẳn là như thế vì biết đâu bây giờ người ta có chồng có con và có một hạnh phúc
- Nhỡ nếu ông gặp lại người con gái đó ông sẽ làm gì?
- Không biết nhưng tốt hơn là đừng có gặp vì tôi không muốn cuộc sống của người khác bị xáo trộn chắc hẳn chị đồng ý với tôi điểm này
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ông, mà ông có chắc là cô ta ở đây không?
- Tôi cũng không rõ chỉ đoán thế thôi khi xưa tôi không có hỏi nhà
- Được rồi để tôi tìm giúp ông, nhưng nếu tìm được thì liên lạc với ông cách nào
- Điện thoại thì không tiện tôi e tốn kém cho chị, à chị biết dùng email không?
- Email là gì chắc tôi không biết
- Email là thư điện đó
- Àh vậy là không rồi hay ông để lại địa chỉ như những người bạn của ông ngày xưa đó
- Ý kiến của chị hợp lý đó chị cho tôi xin tờ giấy
- Thu An ơi con mang ra cho má tờ giấy trắng đi con
- Dạ
Thóang một cái cô con gái trên tay cầm tờ giấy bước ra
- Giấy đây má bộ má định ghi nợ cho ai hay sao?
- Con này giỏi tầm phào, đưa tờ giấy cho bác bên kia
- Dạ giấy của bác đây
- Cám ơn cháu nhé
Thu An đặt tờ giấy xuống bàn rồi thong thả đi vào nhà sau. Gã khách xếp 1/3 tờ giấy lại rồi xé tờ giấy thành hai phần rồi cặm cụi ngồi viết. Một lúc sau gã cầm hai tờ giấy đến cho chị chủ quán
- Đây là địa chỉ của tôi còn đây là ít dòng tôi viết cho cô Thu Phương, phiền chị có gặp trao lại dùm, xin chị đọc lại xem tôi viết như vầy có được không?
Chị chủ quán đón nhận hai mảnh giấy tờ nhỏ để trên bàn tờ lớn mở ra chị chậm rải đọc:
“Mến gởi bà Thu Phương.
Xin phép cho tôi gọi bằng bà.  Chắc bà còn nhớ quá khứ của mấy mươi  năm về trước có một buổi chiều thu, có chàng lữ khách đi trên chuyến đò khi lên bờ anh ta đã bị ngã xuống sông và kéo bà ngã cùng. Người đó chính là tôi - Xuân An – Hôm nay tôi có dịp ghé thăm lại nơi này. Bến đò xưa vẫn còn đó cây cầu sắt qua sông vẫn còn đây, dòng nước trong xanh vẫn chảy, buổi chiều thu vẫn thế chỉ khác là trời có mưa và chỉ mình tôi ướt. Chuyện ngày xưa chỉ là vô tình nhưng tôi vẫn nhớ mãi. Tôi ghé qua đây trước là cũng muốn đươc biết chút ít thông tin về bà và sau đó cũng muốn nhìn lại dấu tích của ngày xưa cũ, thay đổi quá nhiều và điều đáng tiếc không được gặp lại bà. Chắc là bà đã có chồng có con và có một mái ấm gia đình hạnh phúc. Tôi thì cũng đã lão hóa theo thời gian không còn như ngày xưa nữa. Ước mong bây giờ của tôi chỉ xin bà xem tôi như một người bạn nếu như bà còn nhớ ra tôi. Tôi có để lại thông tin cho chị chủ quán này người đưa mảnh giấy nhỏ này cho bà. Nếu như có điều gì không rõ xin bà liên lạc với chị chủ quán vì tôi đã kể hết chuyện xưa cho chị chủ quán rồi. Còn hẳn như bà không nhớ thì xem những dòng tin này là những lời cợt đùa.  Mến chúc ông bà và các cháu an vui
Kính thư
Xuân An”
- Ông viết như thế cũng được rồi
- Phiền chị
- Không gì, nếu có gặp tôi sẽ trao hộ ông và cô ta có hỏi gì thêm tôi sẽ kể lại cho cô ta nghe y như những gì ông đã kể cho tôi chi2êu hôm nay
- Tiếc thật trời vẫn còn mưa nếu không tôi sẽ đi thăm một vòng nơi này
- Hay là ông ở lại hy vọng ngày mai trời sẽ nắng
- Sáng sớm mai tôi phải đi rồi chị à, xin lỗi đã làm phiền chị chiều nay, cám ơn chị rất nhiều cho tô bánh canh, ly café và bình trà nóng.
- Sao lại là xin lỗi rồi cám ơn tôi biết nhận thứ nào, mà sau ngày mai ông có ghé trở lại nơi này nữa không? Nếu có ông nhớ ghé quán tôi nhé, tôi sẽ để dành chỗ ngồi đó cho ông
- Chào chị
Gã khách nhoẽn miệng cười rồi thông thả bước ra ngoài dường như gã không thèm để ý đến câu hỏi và lời mời của chị chủ quán. Bên ngoài mưa vẫn còn rơi lác đác chị chủ quán nhìn theo dáng của gã khách xa dần mờ dần rồi khuất trong mưa hoàng hôn. Mảnh giấy lớn chị chủ quán ném vào bếp lửa, chăm chú nhìn tàn tro
- Những thứ mình dặn tôi mua cho mình đây này
- Thưa má con đi học về
Tiếng của người chồng và đứa con gái kéo chị chủ quán thoát khỏi những bâng quơ
- Sao anh về muộn vậy, con gái có ướt mưa không? Thôi vào nhà thay đồ đi rồi ăn cơm con Thu An nó chờ chiều giờ chắc là đói rồi.
Mâm cơm chiều cả nhà bốn người chỉ ba người nuốt trôi còn một người thì không. Đêm qua đêm kéo dài, từng đêm trăn trở, ngọn đèn dầu hiu hắt bên song cửa, tiếng ngáy đều của người chồng hoà điệu cùng tiếng sụt sùi của chị chủ quán
“Vàm Cỏ bên giòng sông nhỏ Ngày … tháng … năm …
Bức thư viết không gởi cho người nhận với 3 lý do
1 - Vì em cũng không muốn xáo trộn cuộc sống của anh
2 – Theo dòng địa chỉ này em không biết ở đâu e rằng gởi không tới sẽ bị thất lạc
3 – Em muốn chính em đọc cho anh nghe:  “Anh Yêu Dấu
Buổi chiều khi anh rời quán em muốn chạy theo kéo tay anh lại và thét to cho anh biết Thu Phương chính là em, người anh cần gặp là em, con tim em thì thúc giục như thế nhưng đôi chân thì không tuân lời và anh đâu hề hay biết rằng em bất động trên ghế. Anh đi rồi đêm hôm đó em không thể nào chợp mắt được nếu không tự kiềm chế chắc có lẽ đêm đó em sẽ gõ cửa tất cả các quán trọ nơi này để tìm đến anh, tìm đến tình yêu, ước mơ và hạnh phúc của em cái thứ mà em tưởng rằng vĩnh viễn không bao giờ xảy đến vậy mà nào ngờ nó lại hiện ra trước mặt rất gần, nhưng em không thể nắm bắt được và cũng mất luôn cái quyền định đoạt.
Quá khứ của mấy mươi năm về trước gia đình em nghèo sống trong căn nhà lá dựng bên bờ sông này. Em sau giờ đi học về thì ra bến sông đưa đò ước mong của em khi đó là mong sao có thật nhiều những người khách lỡ chuyến như là anh. Chiều đó khi anh xuống đò làm xuồng em chao đảo và em cũng đâu ngờ đó lại là chuyến đò định mệnh.
Anh Yêu, em giờ đây đang khóc khi ngồi viết cho anh, viết về quá khứ  kỷ niệm thời con gái của em. Anh nói rất đúng chúng ta ai cũng có những kỷ niệm những điều không thể nào quên, với em cú ngã của anh tưởng chừng như là tai nạn và cú kéo của anh không ngờ lôi em vào dòng xoáy ái tình. Hoàng hôn ngày đó em đẩy được tay anh nhưng em không đẩy được hình bóng anh ra khỏi con tim và tâm hồn của em. Phong tục Á Đông nói chung  và Việt Nam mình nói riêng, con gái nếu như bị ai đó nắm tay hay là trêu đùa thì coi như là bị mất duyên thế mà anh không biết giữ dùm cho em mà còn lại hôn em nữa. Từ đó em tự cho mình thuộc về anh mất rồi hư đốn quá phải không anh.
Anh yêu, đêm hôm đó khi anh bước lên bờ, em bơ vơ trở về với giòng sông với con đò nhỏ và với áo quần đẫm ướt, chắc anh nghĩ rằng em buồn và lạnh lắm có đúng không? Không phải như vậy đâu anh à bởi gì nụ hôn của anh đó truyền qua môi mang hơi ấm nhẹ nhàng đi vào tim rồi theo những dòng máu lan đi khắp cơ thể, vòng tay anh đó cũng đã làm ấm khắp làn da của em rồi, miên man và chìm đắm trong mê say về đến nhà tự lúc nào em cũng không hay biết chỉ nghe mẹ em hỏi: Không có mưa mà sao con lại ướt mẹp như thế kia? Em biết trả lời sao đây anh
Anh Yêu có biết không? những ngày sau đó em sống với tuổi thơ tuyệt đẹp với tỷ vạn mơ ước trong đó có mơ ước được gặp lại anh, nhìn anh và chuyện trò cùng anh nữa rồi đi xa hơn một chút em lại ước mơ nhận thêm nụ hôn của anh, được ấp ủ trong vòng tay của anh và được quấn quít bên anh. Khi những gì mình ước ngày càng xa em lại hận và giận anh vô cùng, giận là vì nếu không làm được thì đừng hứa, hận là vì anh hứa mà không trở lại để cho nỗi mong chờ của người ta rỉ mục theo cây cầu sắt kia
Anh yêu có những buổi chiều thơ thẩn ngồi đợi khách trên sông thả đôi chân mình nô đùa cùng dòng nước mát, đưa tay với ngắt cánh lục bình tim tím, nhìn những cô cậu học sinh tung tăng đưa nhau trên đường về em chạnh lòng lại nhớ đến anh để rồi thêm thương anh nhiều hơn
 
Thương dáng anh hao hao gầy
Thương làn da hanh hanh nắng
Thương đôi mắt long lanh sáng
Thương nụ cười ấm lòng em
 
và em cũng thương luôn cái chỗ anh ngồi ngày trước trên con đò đó, chạnh lòng, rung động khi nghe người khác nhắc đến hay gọi nhau tên của anh nữa.
Thời gian cứ quay đều đều hết mưa rồi nắng hết ngày rồi đêm, mẹ em mỗi lúc già yếu hơn và em cũng đã trưởng thành, bà mong em sớm yên bề gia thất để bà được yên tâm, chồng em bây giờ cũng là người ngày xưa học chung một trường với em đó chúng em quen thân với nhau, ảnh để ý thương em, em cũng không ngờ, ngày ảnh nhờ người mai mối đến xin hỏi cưới em, mẹ em thì đồng ý ngay còn riêng em thì không có cách nào từ chối anh à.
Quyết định lấy chồng, ngày đó em khóc thật nhiều đến sưng cả mắt cũng không biết tâm sự cùng ai nữa, thế rồi một mình trong chiều vắng em xuôi chèo về nơi ấy nơi mà anh ngày xưa đã một lần đến. Em liên tưởng anh vẫn ngồi trước mặt em lặng thinh nghe tiếng nước chảy rì rào nghe gió chiều vi vu và nghe tiếng lòng em rên rỉ: Anh yêu có lẽ chúng mình có duyên nhưng không nợ, định mệnh chỉ cho chúng mình gặp nhau chỉ một lần thôi hay sao anh như thế có khắt khe lắm hay không. Em tự tin thầm nghĩ con tim và cuộc đời em sẽ mãi mãi là của anh và thuộc về anh, còn anh đến trên cỏi đời này là vì em và chỉ của riêng em thôi, té ra không phải thế. Nhánh sông nào rồi cũng có lối rẻ, Tình yêu mình cũng có khi buồn tẻ như hôm nay phải không anh. Xin lỗi anh của em thật nhiều và xin hẹn lại anh kiếp sau.
Xã hội ngày một phát triển những con đường lớn nhỏ thi nhau mọc khắp nơi, phương tiện giao thông thịnh hành với ô tô và xe máy, nghề đưa đò dọc ven sông không còn cơ hội để sinh sống nữa. Em dựng quán này để kiếm sống qua ngày và chủ yếu xem chừng coi người xưa có trở lại quá gian đò lỡ hay không.  Anh bảo rằng dường như anh đã quên em chỉ còn nhớ lại nụ cười rất tươi và ánh mắt rất đẹp, bây giờ thì nụ cười đã héo và ánh mắt không còn đẹp nữa đến nỗi anh gặp mà cũng không nhận ra. Còn em, em đã nhận ra anh ngay khi anh vừa bước vào quán nhưng em thì e ngại sợ anh không còn nhớ và nghĩ đến em cho nên…Đến khi anh nhắc đến kỷ niệm nhắc đến tên, và nói vẫn còn nhớ về em thì em thật sự xúc động sợ rồi em sẽ ngã vào vòng tay của anh, cho nên em mới chạy ra ngoài đứng nép vào vách lá mà khóc chắc anh còn nhớ
Anh yêu trong đời em được gặp anh được thương anh đó là một hạnh phúc, được anh thương và nhớ em đó lại là một hạnh phúc khác to lớn hơn. Hạnh phúc nhất là ước mơ của em sẽ gặp lại anh và đều đó trở thành sự thật. Nụ hôn vòng tay của anh vẫn còn nguyên đấy không phai và không bao giờ em quên, nó đi vào huyền thoại rồi anh à. Con gái đầu của em mang tên anh đó, gọi hàng ngày nhưng không vơi nỗi nhớ. Anh bảo rằng chiều mưa đó chỉ có anh ướt không hẳn là như thế đâu anh em cũng ướt nửa đó, cả hai chúng mình đều ướt.
Bây giờ giữa anh và em ai cũng có ít nhiều thay đổi, muốn trở về quá khứ thì không thể, em có chồng có con có một hạnh phúc đơn sơ và em nghĩ anh chắc cũng thế. Thôi chúng ta cũng không nên xáo trộn nó anh à. Thật tình em cũng rất mong muốn gặp lại anh thêm một lần nữa cũng tại nơi đây không phải trong quán này mà là bên kia chân cầu, bên bến đò cũ vào một chiều trời không mưa và mặt trời chìm khuất sau lũy tre
Càng về sáng ý nghĩ của em càng khó hiểu đúng không anh yêu. Nghĩ chỉ nghĩ thế thôi nhưng em van xin anh đừng có chiều lòng em mà thực hiện cái ý nghĩ đó bởi vì em rất lo sợ, sợ cho anh đôi chân không còn đứng vững rùi khiến xui anh té ngã thêm một lần, sợ luôn cả cho em không còn đủ sức gỡ đẩy tay anh ra khỏi em nửa …”


Phỏng Tác
  
PS: Người viết mới vừa tốt nghiệp khoá bổ túc văn hóa trường mầm non, nếu có lổi chính tả thì xin quí đọc giả sửa dùm
 
Chân thành cảm tạ

 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.02.2011 04:45:12 bởi Lam An Vien >