Ôi hạnh phúc luôn luôn là kẻ bại
Không bao giờ đến trước được niềm đau
Ôi không biết đến bao giờ được toại
Được hạnh phúc ghé qua thăm một lần
Ngồi chờ đợi đếm từng chiếc lá rụng
Một, hai, ba rồi chín rồi hàng ngàn
Đếm không hết, vẫn cố ngồi mà đếm
Chờ đợi hoài, ôi hạnh phúc lang thang
Ôi chán quá ngồi đây hoài chán quá
Ôi buồn sao, ngồi đây chờ buồn sao.
Ngồi ráng viết, hềt dòng thơ cô quạnh
Theo dòng thơ, nỗi buồn quyện lao xao
Lẩm bẩm hát, cho nỗi buồn dần dịu
Cho tiếng ca cất vang mặc phong vân
Cho khúc hat bay ngàn năm bay mãi
Cho xinh tươi, nỗi buồn chốn trầm luân
Lá cứ rơi, mà nỗi buồn không vơi
Tiếng ca đó, càng ngày càng sầu não
Trang giấy đó, lấp đầy lòng chờ đợi
Người hữu tâm, rốt cuộc là vô công
Ngồi chờ mãi thời gian như vô tận
Sống cô đơn trong vũng lầy đam mê
bao nhiêu năm tình cảm luôn lận đận
Mới nhận ra hạnh phúc đã lạc đường.