Nàng dâu 8x, mẹ chồng 6x (Tác giả: Lý Miên Tinh / Dịch giả: Phạm Thanh Hương)
duckon1988 21.02.2011 10:29:32 (permalink)
Tác phẩm: Nàng dâu 8x, mẹ chồng 6x
Tác giả: Lý Miên Tinh
Dịch giả: Phạm Thanh Hương
Đơn vị phát hành: VanvietBooks


Nàng dâu 8x gặp mẹ chồng 6x, làm thế nào để giành được hạnh phúc thuộc về mình…

Vanvietbooks sẽ không tóm tắt câu chuyện các bạn tự khám phá nhé, câu chuyện về cuộc chiến mẹ chồng và nàng dâu hiện đại...



I
Hội mạt chược ở nhà Doãn Kiếm Lan tuần nào cũng được bắt đầu vào 1h chiều ngày thứ bảy và kết thúc vào lúc 5h chiều. Thói quen này đã duy trì suốt 5 năm, cho dù mưa to bão lớn hay sấm vang chớp giật đều không thay đổi. Bốn người trong hội mạt chược ngoài Hạ Thu Đông sống ở xa ra thì hai người còn lại đều là hàng xóm kiêm bạn thân. Thi thoảng mà thiếu một người trong hội thì đa phần là do chủ nhà Doãn Kiếm Lan có việc gì đột xuất không thể thu xếp được, tất nhiên tình trạng này vô cùng hiếm hoi, hai, ba tháng chưa chắc đã có một lần. Từ sau khi Doãn Kiếm Lan chuyển vào sống trong trang viên “Đỉnh Thịnh”, thói quen này đã giống như hai ngày nghỉ của tầng lớp công chức, khiến Doãn Kiếm Lan trông đứng trông ngồi từ thứ hai tới thứ sáu.


Trang viên “Đỉnh Thịnh” tọa lạc trên góc phía Đông Bắc của thành phố. 10 năm trước, một ông chủ nào đó trong ngành bất động sản đã cho xây dựng một sân golf, nó vốn là một vùng đất cát, trồng cây gì chết cây đó, mùa nào trừ đi tiền phân tro, nhân lực mà vẫn thu về được một chút tiền vốn bỏ ra mua cây giống đã được coi là bội thu lắm rồi. Nghe nói ông chủ muốn mua mảnh đất cát chết chóc này, nhân dân bèn hai tay dâng đất lên tận miệng, lại còn sung sướng vì cuối cùng cũng thoát được nó, vừa bán vừa cho không ông ta. Người trong ngành ngoài ngành, chẳng có ai là thích mảnh đất này cả, ngoài con sông nhỏ chảy qua vùng này còn có thể được coi là một nguồn tài nguyên ra thì trong mắt người ngoài, mảnh đất này đúng là nơi “chó ăn cát, gà ăn sỏi”, không có bất cứ tiềm năng kinh tế nào.


10 năm nay, ông chủ đó bỏ ra không ít tiền cho mảnh đất này, trước tiên là lật hết đất lên, nhờ chuyên gia tới cải tạo chất đất, sau đó lại thiết kế quy hoạch theo đúng tiêu chuẩn sân golf cao cấp trong nước, bỏ ra một khoản tiền lớn để mua cỏ và các loài cây quý giá, chỉ riêng tiền chi cho nhân viên chăm sóc nơi này đã cao hơn gấp bao nhiêu lần số tiền mà nông dân ngày xưa bỏ ra canh tác.
Cuối cùng sân golf cũng đã xây xong, thi thoảng thấy vài chiếc xe tới đây, mấy đôi nam nữ ôm nhau chơi vài đường golf nhạt nhẽo, còn lại đều là bạn thân của ông chủ tới đầm cá ở ven sông để câu cá, ngoài ra thì chẳng có ai hỏi han gì tới. Ông chủ đó bèn trở thành người đại ngốc số một của thành phố, vợ ông ta cũng vì việc chồng tiêu tiền mù quáng mà tức tới phát điên.

Sau đó, thành phố được mở rộng về phía Đông, sân golf cũng dần dần trở thành một phần của thành phố, giá đất lên cao vòn vọt, vượt quá cả mức đầu tư ban đầu của ông chủ. Ông ta vốn là người biết kinh doanh, bèn “cắt” một phần sân golf ra xây câu lạc bộ, một phần thì xây biệt thự riêng, vừa phù hợp với quy hoạch của thành phố, lại vẫn đảm bảo tài sản của mình không ngừng tăng giá trị.
Những người ra vào câu lạc bộ đều là các anh tài có thực lực hùng hậu trong giới kinh doanh, biệt thự thì trở thành những căn nhà xa xỉ có hạn mà mọi người tranh nhau đến mua. Doãn Kiếm Lan lúc đầu còn chưa bàn với chồng là Tạ Chí Viễn đã tự mình quyết định, đặt mua một căn biệt thự có cái giá trên trời, cao hơn cả giá đất ở khu phồn hoa nhất trong các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, trong mắt bà, vật sống thành đàn, người sống thành phường là chuyện đương nhiên.

Ban đầu, Tạ Chí Viễn còn căn nhằn đôi câu về việc này nhưng không phải vì quan tâm căn nhà hàng trăm vạn tệ này có thực sự đáng giá như thế hay không, ông chỉ cảm thấy không cần thiết phải khoe khoang của cải như thế. Doãn Kiếm Lan không nghĩ vậy, lý thuyết của bà là người giàu trước mắt người nghèo có làm bộ thế nào thì cũng có cái uy của người giàu, nhưng đứng trước mặt người giàu khác cho dù có ngoe nguẩy cái đuôi thì chưa biết chừng vẫn bị người ta coi thường. Đẳng cấp càng gần thì quan hệ giữa người với người càng hòa hợp, và ngược lại, nếu càng khác xa nhau thì càng khó nói chuyện.

Khi gần trăm căn biệt thự được bán ra, ngoài mười mấy căn bị vài người xa lạ lai lịch bất minh mua, số còn lại đều bị những ông chủ các doanh nghiệp tư nhân hoặc vài ông chủ trong các doanh nghiệp lớn của nhà nước như Tạ Chí Viễn mua hết, những nhân vật quan trọng trong chốn quan trường thì không ai tham gia vào, không phải vì họ không có khả năng mua mà vì những người có đầu óc chính trị đều biết rằng, nếu muốn con đường hoạn lộ tiếp tục phát triển thì họ không nên thể hiện cái “sự giàu” của mình, cho dù không ai biết giá nhà cụ thể nhưng gã ngốc cũng biết chỉ riêng phí dịch vụ cao ngất trời đó đã không phải là mức giá mà tiền lương của họ có thể đủ sức chi trả.


Lúc mới chuyển tới, ngoài cảm giác căn nhà to hơn căn nhà cũ, trong và ngoài khu đều là màu xanh tươi mát, không khí cũng trong lành hơn trong thành phố chật chội rất nhiều thì Tạ Chí Viễn chẳng cảm thấy có gì không giống, ở lâu rồi, Tạ Chí Viễn mới phát hiện ra rất nhiều ưu điểm mà vợ nói dần dần thể hiện.


Ví dụ, ngày trước Tạ Chí Viễn thường lái xe về nhà muộn, chỉ cần nhìn thấy ông bảo vệ già ở cổng, cho dù mệt mỏi hay chán nản thế nào cũng phải dừng xe lại để thăm hỏi vài câu, nếu không quay đầu lại sẽ bị chửi là hợm hĩnh, là khinh người. Mặc dù nói rằng sản nghiệp nhà mình đều do hai vợ chồng thức khuya dậy sớm, nai lưng ra làm mới có được, là số tiền mà mình quang minh chính đại kiếm trong suốt bao nhiêu năm nhưng Tạ Chí Viễn cũng không hề có cảm giác mình cùng đẳng cấp với những người hàng xóm xung quanh, những ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ luôn khiến ông có cảm giác mình là một kẻ trộm, cứ như thể sự nghèo khó của họ không phải là nguyên nhân tự thân mà là do ông cướp đi tiền bạc vốn thuộc về họ vậy. Ông không có lý do gì để phải tỏ ra cung kính trước mặt họ, cũng không có lý do gì để phải như một con chó ngoe nguẩy đuôi lấy lòng họ.


Bây giờ ông không thích dừng xe thì có thể lái thẳng vào bãi đỗ xe của nhà, thi thoảng gặp người quen mà không chào hỏi gì, hai bên cũng có thể hiểu cho nhau, họ đều biết cái nỗi khổ của người kinh doanh, không cần phải giống những người nhàn rỗi ngoài kia, chào người này một câu, bắt chuyện với người kia dăm ba điều. Điều khiến Tạ Chí Viễn thấy cảm khái là hàng xóm đều là những người trong giới kinh doanh, không tránh khỏi một chút quan hệ, ngày nay quan hệ như nguồn vốn, rẽ vào góc này trò chuyện một chút, khi đã quen mặt, nói chuyện ăn ý là lại thêm một cơ hội kinh doanh, còn tốt hơn rất nhiều những mối quan hệ chỉ có thể duy trì bằng quà cáp.

Dù sao thì đi theo mình bôn ba bao nhiêu năm, Tạ Chí Viễn không thể không thừa nhận, trong chuyện này, vợ ông nhìn xa hơn ông.


Tạ Siêu Phàm còn chưa bước vào cửa đã biết hội mạt chược ở nhà mình vẫn chưa giải tán, khi mẹ và mấy người bạn khác sát phạt nhau, mấy chú chó cưng của họ cũng ở trong vườn lau vào nhau đấu đá, nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Siêu Phàm, đám chó dừng cuộc nội chiến, cùng ngoác miệng ra sủa ăng ẳng, con chó sư tử nhà cậu lại càng to mồm hơn, vẫy đuôi lấy lòng chủ, Tạ Siêu Phàm trước nay không bao giờ kiên nhẫn được với lũ chó như cô em gái Tạ Tiểu Dục. Cậu chỉ tay vào góc tường, con chó sư tử vừa nãy vẫn còn hăng máu đánh nhau với các bạn lập tức cụp đuôi cụp mắt trốn vào đó. Nếu không phải vội vã về nhà xem tường thuật trực tiếp bóng đá thì Tạ Siêu Phàm đâu có rời sân golf sớm như vậy. Từ hồi vào lớp 12, cứ một tháng nhà trường mới cho nghỉ hai ngày cuối tuần, hai ngày này ngoài việc hoàn thành hết đống bài tập về nhà ra, có thời gian là Tạ Siêu Phàm ra sân golf chơi.


- Con chào mẹ, chào các dì! – Tạ Siêu Phàm cất tiếng chào rồi ngồi phịch lên salon trong phòng khách, mở tivi ra xem, trên truyền hình đang phát trận đấu bóng đá giao hữu giữa Trung Quốc và một nước nào đó, hiệp 1 mới qua được 20 phút, tỷ số đã là 0:2. Tạ Siêu Phàm tiện tay cầm miếng táo trong cái đĩa đặt ở giữa bàn trà, nheo mắt nhìn tên của đội bóng lạ trên màn hình tivi – FIJI, nhớ lại câu danh ngôi mà bạn bè vẫn đùa nhau “Xem bóng đá Trung Quốc, học địa lý thế giới”, bất giác nhoẻn miệng cười, mặc dù bóng đá trong nước đang ngày càng đi xuống nhưng vẫn không giảm bớt được niềm yêu thích của Tạ Siêu Phàm, cũng giống như tất cả các chàng trai ở độ tuổi này, “bóng” luôn là sở thích số một của cậu. Từ sau khi nhà trường xuất phát từ sự an toàn cho các thí sinh, nghiêm cấm học sinh lớp 12 đá bóng, thời gian rảnh rỗi sau giờ học chỉ được chơi bóng rổ, còn bóng đá thì đành chờ cuối tuần về nhà xem trên truyền hình cho đỡ ghiền mà thôi.


Hạ Thu Đông vừa bốc bài vừa hỏi Tạ Siêu Phàm:


- Siêu Phàm, Trần Thần nhà dì không đi cùng con sao?

Tạ Siêu Phàm không quay đầu lại:

- Cậu ấy đang ở sân tập, “đấu ngưu” với người ta.

Doãn Kiếm Lan hỏi:

- Con trai, “đấu ngưu” là cái gì?

Hạ Thu Đông lườm bà một cái, nói tranh:

- “Đấu ngưu” mà chị cũng không biết hả? Châu Kiệt Luân có một bài hát tên là “Đấu ngưu” đấy, ý của con trai chị là trên sân bóng có hai người chơi bóng rổ với nhau, người này tranh của người kia, giống hai con trâu đực! Đúng không? Siêu Phàm?

Tạ Siêu Phàm cười cười trả lời:

- Dì Hạ, dì đáp đúng rồi, 10 điểm!


Doãn Kiếm Lan và hai người bạn khác cười lăn lộn.
Hạ Thu Đông thở dài:

- Haiz, Trần Thần nhà tôi còn “gặp” bóng rổ nhiều hơn cả gặp bố nó! Chị nói xem Siêu Phàm cũng thích bóng rổ, nhưng nó vẫn học, vẫn chơi, chẳng để lỡ việc gì. Còn Trần Thần nhà tôi thì không phân biệt được chủ thứ, Lan này, chị tốt số thật, chồng thì giỏi, con trai thì xuất sắc, chị chịu thua bọn tôi chút đi, đừng có chuyện gì tốt cũng mình chị chiếm hết!
Trong bốn người bạn bài thì chỉ có Hạ Thu Đông là không sống trong khu Đỉnh Thịnh, chồng bà Trần Tự Cường là Phó giám đốc một ngân hàng trong thành phố, là lớp người dù có tiền nhưng cũng không dám khoe khoang, mặc dù như vậy, Hạ Thu Đông vẫn thấy trong lòng chua chua, tuy rằng họ chơi thắng thua không nhiều, nhưng lần nào không thắng được một chút là Hạ Thu Đông lại thấy tâm lý mình mất cân bằng.

Doãn Kiếm Lan cười nói:

- Tay chị không may thì đừng tìm lý do, chị mà cũng quan tâm chút thắng thua nhỏ mọn này sao? Ai mà không biết nhà chị mở ngân hàng?
Một người bạn bài khác cũng nói chen vào:

- Đúng thế, nhà Giám đốc Trần xua tay một cái là ra tiền!

Hạ Thu Đông nói:

- Đáng ghét! Ông chồng nhà tôi chỉ có tiếng mà không có miếng, đi giữ tiền hộ người khác chứ có sung sướng gì. Làm gì được như bố Siêu Phàm, thế mới gọi là có tiền.

Doãn Kiếm Lan nói:

- Chị lại chĩa mùi dùi sang tôi làm gì? Chị có ù thì ù mau đi, đừng nói mát người khác nữa.

Hạ Thu Đông nói:

- Tôi không nói mát chị, tôi chỉ đang buồn hộ chị thôi, chị nói xem, nhà chị điều kiện tốt, con trai lại ưu tú, sau này con dâu như thế nào mới xứng với nhà chị đây?

Doãn Kiếm Lan liếc mắt nhìn con trai:

- Gì chứ? Con trai tôi còn bé, đâu đã nghĩ tới chuyện đó.

Bạn bài nói:

- Còn sớm sao? Bọn trẻ con bây giờ học cấp hai là đã viết thư tình cho nhau rồi. Siêu Phàm nhà chị lớp 12 rồi còn gì, nói không chừng…

Hạ Thu Đông quay đầu hỏi:

- Siêu Phàm, nói với dì xem, có cô gái nào tán con không?

- Dì Hạ, dì nói gì thế? Mẹ, con vào phòng mẹ xem bóng đá đây. – Tạ Siêu Phàm nghe họ trò chuyện với nhau, chẳng thể nào tập trung mà xem bóng nên tắt tivi đi, lên phòng ngủ của bố mẹ ở trên lầu.

Người bạn bài cười nói:

- Xem kìa, làm thắng bé xấu hổ rồi, thật là…

Hạ Thu Đông nói:

- Theo kinh nghiệm của tôi thì với phản ứng của Siêu Phàm, mười chắc tới tám, chín là nó có bạn gái rồi, chị Lan, chị nên nghĩ những gì tôi vừa nói đi thôi.

Bạn bài nói:

- Có gì mà phải nghĩ! Điều kiện như nhà chị Lan có thắp đèn lồng đi tìm cũng không thấy, muốn tìm con dâu thế nào mà không được? Tôi chỉ lo là lúc đấy kén nhầm thôi.


Một người bạn bài khác vỗ tay Doãn Kiếm Lan nói:

- Chị Lan, tới lúc đó nhớ mời mấy người chúng tôi tới coi mắt nhé, nếu không qua được ải của chúng tôi là không xong đâu, nếu không chị Lan ngày nào sắc mặt cũng không vui, hội bài cũng chúng ta phải giải tán, các chị nghĩ mà xem, con gái nhà người ta chê chúng ta phiền phức, chị Lan lại không quyết định được thì chúng ta còn mặt mũi nào mà tới đây chơi tiếp?

Doãn Kiếm Lan đánh một quân bài, nói:

- Ui giời, nói cứ như thật vậy, cứ như thể ngày mai con trai tôi lấy vợ ngay ấy. Dù sao thì con trai tôi muốn tìm vợ, không những phải hợp mắt nó mà còn phải vừa ý tôi, nếu không tôi tạo dựng cơ nghiệp này để cho ai? Các chị nói xem, yêu cầu này của tôi cao lắm sao?

Mấy người bạn bài cũng lên tiếng phụ họa:

- Đúng rồi, đúng rồi.


Bốn người đánh bài xong, Doãn Kiếm Lan tiễn bọn Hạ Thu Đông ra về, trong sân, cô con gái Tạ Tiểu Dục và mấy chú chó đang chơi rất vui vẻ, Tạ Tiểu Dục tray trái ôm Bác Mỹ, tay phải ôm Quý Tân, trong lòng lại là chú chó sư tử Bối Bối của nhà mình, thân mật như thể mình là một phần trong chúng. Thấy chủ nhân đi ra, Bác Mỹ và Quý Tân vội vàng nhảy từ tay Tạ Tiểu Dục xuống, nhào về phía chủ, Tạ Tiểu Dục luyến tiếc chia tay với chúng, thân mật gọi chúng một tiếng rồi nói lời tạm biệt.

Tình yêu của Tạ Tiểu Dục dành cho bọn chó vượt quá giới hạn của một người chủ dành cho một vật nuôi, cho dù là loại nào, cho dù là chó cưng của người khác hay là mấy con chó lang thang trên đường, cô bé đều rất yêu quí, không giống như mấy người lớn, chỉ yêu chó nhà mình còn đánh đập, đá đít mấy con chó của người khác. Có một lần trời mưa lớn, Tạ Tiểu Dục nhìn thấy một con chó lang thang bị què đang đứng ở cổng, không có nhà để về, thế là cô bé bất chấp sự phản đối của bố mẹ, đội mưa chạy ra, mang thức ăn cho chú chó, nếu không phải vì Doãn Kiếm Lan dọa cô bé con chó mắc bệnh đó có thể làm lây bệnh cho Bối Bối nhà mình, mà Bối Bối lại là con chó mà cô bé yêu quý nhất thì chắc chắn Tạ Tiểu Dục không nỡ bọ mặc con chó đó. Quay vào nhà, Doãn Kiếm Lan còn nhìn thấy khóe mắt con gái mình ươn ướt, điều này khiến bà hơi kinh ngạc, đứa con gái vô tư vô tâm của bà sao lại có tình cảm sâu sắc như thế với một con chó?

Bước chân mấy người bạn vừa mới bước ra khỏi cổng thì nụ cười tiễn khách của Doãn Kiếm Lan cũng tắt hẳn trên môi, Tạ Tiểu Dục quay về phía bà gọi:


- Mẹ, mẹ không mau đi làm cơm đi, mẹ muốn con chết đói sao? Ngày nào cũng chơi mạt chược, chẳng quan tâm gì tới sự sống chết của người ta!
Doãn Kiếm Lan nhìn đứa con gái mới lớn, giận tới mức không biết phải làm thế nào, Bối Bối chạy về phía bà, vẫy vẫy đuôi, bà bèn cúi xuống ôm Bối Bối lên, thương yêu chỉ vào đầu con chó.


- Con với chả cái, càng lớn càng không ra làm sao! Còn không biết điều ngoan ngoãn bằng Bối Bối!


Theo con gái đi vào nhà, thấy cô bé cứ thản nhiên như không có việc gì, ngồi một mình trên cái ghế salon mà anh trai vừa ngồi, ôm hộp bánh quy vừa ăn vừa bật tivi, trên màn hình là một cô gái ăn mặc hở hang đang vừa nhảy vừa hát, Tạ Tiểu Dục thích thú gọi:

- Mẹ, nhìn kìa! Đúng là chim lớn rồi thì rừng nào cũng có.

- Phải là rừng lớn rồi thì chim nào cũng có chứ! – Doãn Kiếm Lan chỉnh lại.
Tạ Tiểu Dục chép miệng:

- Nhà quê! Chẳng nói với mẹ nữa. Mẹ đi làm việc của mẹ đi.

Doãn Kiếm Lan đặt chú chó cưng xuống, thấy trời vẫn còn sớm, quyết định thu dọn bàn bài và nhà cửa xong xuôi rồi mới đi nấu cơm. Doãn Kiếm Lan là một người rất sạch sẽ, bình thường bà ghét nhất là thấy nhà cửa không gọn gàng, cho dù có bận rộn đến đâu thì cũng phải thu dọn, nếu không thì ăn không ngon, ngủ không yên.

Cái chứng ưa sạch sẽ này có từ khi bà gả cho Tạ Chí Viễn, từ căn nhà dột nát với hai phòng bé xíu đi theo bà cho tới hôm nay, khi đã ở trong một căn biệt thự rộng lớn. Khi quét đến chân con gái, Doãn Kiếm Lan đang định nhắc con gái nhấc chân lên cho bà quét nhà thì bỗng dưng cái điện thoại di động của con trai để trên bàn rung lên báo có tin nhắn, chắc là con trai lên lầu xem bóng đá, quên điện thoại ở đây. Doãn Kiếm Lan dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên lầu, trong phòng ngủ vang lên tiếng của bình luận viên bóng đá và tiếng cổ vũ của cậu con trai. Nhớ lại mấy lời mà ba người bạn bài vừa nói, Doãn Kiếm Lan cầm điện thoại lên, Tạ Tiểu Dục nhìn thấy, lườm một cái, mát mẻ nói:
- Mẹ tự giác một chút! Đó là đời tư đấy!

Doãn Kiếm Lan tức giận lườm trả con một cái:

- Nhãi ranh, đừng có hỗn với mẹ, mọi người trên thế giới này đều có tư cách để nói về đời tư với mẹ, chỉ con với anh trai con là không!
Tạ Tiểu Dục hỏi:

- Tại sao?

Doãn Kiếm Lan vỗ bụng mình, nói:

- Bởi vì hai đứa là đời tư lớn nhất của mẹ! Đừng có quên, năm xưa con rạch bụng mẹ chui ra, mẹ đã không tính phí bảo vệ bí mật đời tư của con thì thôi.
Tạ Tiểu Dục lắc đầu, khoanh tay, làm ra vẻ không thèm nói chuyện nữa.
Doãn Kiếm Lan mở điện thoại, dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình khiến bà suýt ngất: Chồng ơi, lại đang xem đá bóng hả? Đã làm bài tập chưa? Doãn Kiếm Lan run rẩy ấn nút, trong Hộp thư đi là những tin nhắn con trai bà gửi, lại càng khiến bà chảy mồ hôi hột. Tiếng gọi vợ ngọt xớt hơn hẳn cả bố cậu Tạ Chí Viễn. Đứa con gái tên Lâm Đan Phong này là thần thánh phương nào mà khiến con trai bà thần hồn điên đảo ngay trước kỳ thi? Như thế chẳng khác nào hủy hoại nhà họ Tạ? Bà không dám nghĩ mấy tháng sau, nếu con trai mình thi trượt đại học thì sẽ có hậu quả như thế nào? Ngồi phịch xuống salon, bà thấy trời đất quay cuồng như bị ai đánh mạnh vào đầu.

Tạ Tiểu Dục liếc nhìn bà mẹ thất thần bên cạnh, dương dương tự đắc nói:

- Đã bảo mẹ đừng xem, mẹ cứ đòi xem, sợ chưa? Có cần con giải thích cho mẹ không?

Doãn Kiếm Lan áp điện thoại vào ngực như đang ôm một quả bom, hình như bà còn nghe thấy tiếng bom hẹn giờ đang chạy tích tắc, tích tắc ngay cạnh con trai bà, hình như còn nhìn thấy con gái mình đang đứng trong phạm vi bom nổ.
Bà không thể ngồi yên bất động, càng không thể để mặc con trai. Quay sang lườm con gái một cái, hạ thấp giọng:

- Nhãi con, nếu mà dám lẻo mép với anh trai thì đừng trông mong gì vào cái MP4 nữa. – Nói xong, không chờ con gái trả lời, bà cầm điện thoại đi thẳng lên phòng ngủ của con trai.
(Còn na).

Mình mới chỉ post được thế này thôi, mong nhận được sự góp ý của các bạn để mình tiếp tục post thêm bài. Cám ơn các bạn!


#1
    duckon1988 23.02.2011 09:29:08 (permalink)
    II
    Hạ Thu Đông đi ra khỏi trang viên “Đỉnh Thịnh” bèn gọi điện thoại cho chồng là Trần Tự Cường, trong điện thoại, ông nói đang bàn việc với Tạ Chí Viễn, tối không về nhà ăn cơm, Hạ Thu Đông nói:


    - Anh nói với Tạ Chí Viễn là vợ anh ta vừa thắng của em 300 tệ, hôm nào đó anh ta phải bồi thường cho em, nếu không thì mặc kệ chuyện của anh ta. – Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng Tạ Chí Viễn đùa đùa gọi mình Thiếu Nhất Xuân, Hạ Thu Đông mới yên tâm hơn, xem ra tối nay chồng có tiệc ở ngoài thật, không lừa bà, thời gian gần đây chồng bà luôn tìm lý do để về nhà muộn, khiến bà bắt đầu thấy nghi ngờ.


    Tạ Chí Viễn gọi Hạ Thu Đông là “Thiếu Nhất Xuân” bắt nguồn từ tết thiếu nhi Mùng 1 tháng 6. Hôm đó, Tạ Chí Viễn nhận được một tin nhắn rất kỳ lạ: Thông báo: Hôm nào là ngày tết của bạn, chúc bạn ăn tết vui vẻ! Hãy mau tới nhà trẻ nhận một cây kẹo mút, một khăn chùi mũi, một cái quần lót, một cái bỉm. Thông báo đặc biệt!! Tạ Chí Viễn nhìn vào số máy lạ, tưởng là có cậu bé nào nghịch ngợm gửi nhầm tin nhắn bèn nhắn tin lại hỏi: Bạn gửi nhầm tin rồi! Con gái tôi cũng không còn đón tết này nữa. Bên kia lập tức trả lời: Nguyện vóng lớn nhất của đời tôi là: Cùng bạn đón tết thiếu nhi, cùng bạn đón tết thanh niên, cùng bạn đón tết tình nhân, cùng bạn đón tết của mẹ, cùng bạn đón tết của bố, cùng bạn đón tết Trùng Dương. Tạ Chí Viễn nhắn tin lại: Xin lỗi ai đấy? Bên kia trả lời: Anh đoán xem, đoán đúng thưởng cho anh một bông hoa đỏ! Tạ Chí Viễn cảm thấy thật vô vị, bèn đưa số điện thoại này vào danh sách chặn cuộc gọi. Buổi tối về nhà, ông kể cho vợ nghe chuyện này, ai ngờ Doãn Kiếm Lan thản nhiên nói:


    - Còn có thể là ai? Chắc chắn là Hạ Thu Đông! Cô ấy cũng gửi cho em.


    Tạ Chí Viễn nói:


    - Chắc không phải đâu. Màn hình hiển thị không phải số của cô ấy mà!



    Doãn Kiếm Lan nói:


    - Mấy hôm trước cô ấy đi shopping bị lấy trộm mất điện thoại, hôm nay vừa thay điện thoại và sim mới, anh xem có phải là số này không? – Doãn Kiếm Lan lấy điện thoại của mình ra đọc một con số, Tạ Chí Viễn nhìn lại, quả đúng là thế, chỉ đành tìm số điện thoại của Hạ Thu Đông trong danh sách chặn cuộc gọi ra, nhắn tin lại cho Hạ Thu Đông: Tôi thấy cô càng ngày càng trẻ ra đấy, mất điện thoại mà vẫn còn tâm trạng để đùa! Như thế gọi là Hạ Thu Đông không hợp rồi, phải gọi là “Thiếu Nhất Xuân” mới đúng. Nhiệm vụ của cô từ nay về sau là bồi bổ thanh xuân, sống thêm một năm, trẻ thêm hai tuổi. Hạ Thu Đông nhắn tin lại: Đáng ghét! Anh mới cần phải “hâm nóng” mới đúng.

    Thế là “Thiếu Nhất Xuân” trở thành biệt danh của Hạ Thu Đông, cũng may cái biệt danh này chỉ có vài người bạn thân thiết mới biết, Hạ Thu Đông cũng chẳng buồn tính toán nữa, người quen thân cả rồi, bình thường những lúc khác bà cũng vẫn trêu đùa Tạ Chí Viễn đó thôi. Gọi điện thoại cho chồng xong, bà lại gọi cho con trai, gọi hai lần mà không có ai nhấc máy, Hạ Thu Đông bèn nhắn tin cho con: Con tự giải quyết bữa tối đi. Mẹ về nhà muộn.

    Ở cổng trang viên, Hạ Thu Đông lên một cái taxi, dặn tài xế:




    - Tới hội quán phụ nữ Giang Nam.



    Trời tối đen, Trần Thần mới cùng đám bạn kết thúc trận đấu bóng, mồ hôi nhễ nhại đi vào phòng thay đổi, thay quần áo xong cùng bạn ra khỏi sân bóng, dắt xe đạp ra, mỗi người đi về một hướng. Chơi bóng cả buổi chiều, Trần Thần cảm thấy đói cồn cào, chỉ mong về nhà thật nhanh để ăn cơm, anh móc điện thoại ra định gọi điện cho mẹ. Thấy trong điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ của mẹ, sau đó đọc tin nhắn mới biết mình phải tự giải quyết bữa tối nay, Trần Thần biết chắc chắn mẹ lại đi chơi đâu đó rồi, không bao giờ vì hai ngày nghỉ một tháng mới có một lần của con trai mà thay đổi lịch trình của mình. Trong lòng anh, bố có việc bận, mẹ không có việc cũng bận, anh ít khi cảm nhận được tình yêu và sự chiều chuộng mà họ dành cho anh, nếu nói con cái nhà người ta được nuôi ở nhà, còn anh thì chẳng khác nào nuôi hoang.




    Trần Thần quyết định đi ăn KFC, vừa giải quyết được cái bụng đói lại vừa nhanh gọn. KFC là món đồ ăn mà anh thích nhất và cũng ghét nhất. Ngày hôm nay, Trần Thần cao được 1m8 là do không biết bao nhiêu cái cánh gà và Humberger tích tụ lại trong người. Ngoài ra, món đồ ăn này còn thành công trong việc nâng cân nặng của anh vượt qua ngưỡng 100kg.



    Taxi đưa Hạ Thu Đông tới Hội quán phụ nữ Giang Nam. Hạ Thu Đông xuống xe, không vào thẳng hội quán mà bước vào tiệm ăn Mỹ Liêm ở đối diện. Chơi mạt chược cả buổi chiều, mặc dù cũng đã ăn ít hoa quả ở nhà Doãn Kiếm Lan nhưng bà sợ thời gian làm mát xa lâu quá sẽ bị đói nên quyết định ăn cái gì trước đã.


    Tiệm ăn Mỹ Liêm là do một hội viên của hội quán giới thiệu, mùi vị thức ăn không những ngon mà lại còn vệ sinh, ăn mấy lần ở đây, Hạ Thu Đông đã thăm dò được vài điều về quán ăn này. Hai người phụ nữ lớn hơn bà vài tuổi đều là nhân viên thất nghiệp của một xưởng nhuộm trong thành phố, một người họ Ngô, một người họ Liễu, cùng hợp tác với nhau mở cái tiệm rộng mười mấy mét vuông này. Người họ Ngô tên là Ngô Lệ Hồng, là vợ cũ của Phó tổng biên tập tòa soạn báo, mấy năm trước, vị phó tổng biên tập họ Lâm này cưới một nữ phóng viên tự do lớn hơn con gái mình có vài tuổi, bỏ vợ bỏ con, cặp trâu già và cỏ non này bỗng dưng nổi tiếng trong giới báo chí, Hạ Thu Đông làm việc trong phòng hồ sơ của Viện nghiên cứu kịch thành phố đương nhiên là biết rất rõ “scandal” này. Mặc dù trong lòng rất đồng cảm với Ngô Lệ Hồng, thi thoảng lại tới ăn ủng hộ cho tiệm Mỹ Liêm nhưng Hạ Thu Đông không cố ý tiếp cận với bà ta, một người phụ nữ thường xuyên ra vào Hội quán phụ nữ Giang Nam lại thân thiết với nhân viên của một tiệm ăn dầu mỡ thì chả khác nào tự hạ thấp thân phận.
    (Còn nữa)
    #2
      duckon1988 01.03.2011 10:44:29 (permalink)
      Vẫn chưa tới giờ cơm nên khách hàng trong tiệm rất ít, Hạ Thu Đông phát hiện ra hôm nay trong quán có thêm một cô gái khoảng chừng tuổi con trai mình bán cơm, bèn đi tới trước mặt cô gái nói:


      - Cho tôi ba cái bánh bao.


      Lâm Đan Phong nghe khách gọi, lập tức lấy cái hộp nhựa ra, cho ba cái bánh bao còn nóng hôi hổi vào trong, đưa cho khách:


      - Thưa dì, dì tới đúng lúc thật, bánh vừa ra lò.
      Hạ Thu Đông phát hiện ra cô gái có dung mạo bình thường này khi mỉm cười khiến người ta có cảm giác thật dễ chịu, bất giác hỏi thêm một câu:


      - Cháu mới tới hả?


      Lâm Đan Phong cười nói:


      - Dạ không, hôm nay trường cháu được nghỉ nên qua giúp mẹ.


      Hạ Thu Đông lại hỏi:


      - Cháu học ở trường nào?


      Lâm Đan Phong nói:


      - Thưa dì, cháu học lớp 12 ở trường Nhất Trung. Mỗi tháng bọn cháu chỉ được nghỉ có hai ngày.


      Hạ Thu Đông giật mình, là bạn học của con trai, chẳng nhẽ cô gái này là đứa con gái bị bỏ rơi của phó tổng biên tập Lâm. Người xưa nói đúng thật, “con nhà nghèo giỏi giang sớm”. Hạ Thu Đông muốn xác nhận lại, bèn ngó đầu vào trong, Ngô Lệ Hồng và Liễu Thúy Hoa đang bận nấu ăn bên trong, Hạ Thu Đông hỏi:


      - Cháu họ Lâm phải không?



      Lâm Đan Phong tìm tiền lẻ trả lại bà, gật đầu nói:


      - Dạ, dì biết cháu ạ?



      Hạ Thu Đông nhận tiền lẻ, cầm hộp bánh bao lên, buông một câu:


      - Dì với bố cháu cũng làm trong lĩnh vực văn hóa. – Rồi bà quay người đi về phía hội quán.
      Lâm Đan Phong nhìn theo cái bóng sang trọng của Hạ Thu Đông, hai má đỏ bừng, khóe miệng mím chặt như đang cố nuốt cái gì đó, lông mày hơi nhếch lên, trong ánh mắt cô là sự buồn đau mà một người ở tuổi cô không nên có.



      Bạch Như Tuyết cùng Tống Ca đi shopping, hai người bạn thân cùng vào KFC. Tống Ca gọi hai suất cánh gà rán truyền thống, thêm vào hai cốc nước ngọt, đương nhiên Tống Ca cũng là người trả tiền. Chẳng mấy khi được nghỉ liền hai ngày, Tống Ca đã muốn mua một cái MP4 nhãn hiệu Apple từ lâu nên hôm nay hẹn Bạch Như Tuyết đi chọn cùng mình. Mua máy xong, Tống Ca lập tức tặng chiếc MP3 cũ cho Bạch Như Tuyết vì cô biết bố mẹ của Bạch Như Tuyết không đủ khả năng mua cho bạn những món đồ không phục vụ cho công việc học tập. Cũng giống như việc ăn KFC, nếu không phải Tống Ca kiên quyết đòi ăn thì Bạch Như Tuyết thà về nhà húp cháo loãng còn hơn phải “xa xỉ” như thế.


      Bố Bạch Như Tuyết là lái xe ở Cục Thống kê, mẹ là nhân viên bán hàng trong siêu thị, mấy năm trước, mẹ Bạch Như Tuyết bị ốm nặng, bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt kiếm được đã đổ cả vào phẫu thuật, sau khi khỏi ốm không thể nào đi làm được, chỉ đành ở nhà cố sức nấu cơm, lo liệu các việc đơn giản trong nhà cho mọi người, khiến những ngày tháng vốn dĩ đã không sung túc gì của gia đình càng trở nên khó khăn hơn. Mọi chi tiêu trong gia đình, bao gồm tiền thuốc cho mẹ đều chỉ biết dựa vào đồng lương hơn 2000 tệ của bố, cũng may người ông nội hơn 60 tuổi vẫn kiếm được đồng ra đồng vào nhờ tiệm sửa xe ở lề đường, thi thoảng cũng tiếp tế cho họ chút ít. Đương nhiên, tất cả những điều này, Bạch Như Tuyết đều không kể hết cho Tống Ca biết, mặc dù cô và Tống Ca là hai người bạn thân nhất phòng và thân nhất lớp, từ ngày họ quen nhau, từ giây phút Tống Ca cùng cô đổi giường cho nhau, Bạch Như Tuyết đã biết, mình và Tống Ca không thuộc cùng một tầng lớp.
      Trần Thần mua xong một suất KFC gia đình, đang bưng đĩa nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi. Lúc nào tới KFC cũng thấy người đông như kiến, Trần Thần ghét nhất là tay bưng cái khay chờ chỗ ngồi, nhìn mấy cái đùi gà hấp dẫn mà không được ăn. Bỗng dưng, Trần Thần phát hiện ra hai người bạn học Tống Ca và Bạch Như Tuyết đang ngồi ở một góc vừa ăn vừa nói chuyện, anh vui vẻ gọi họ:






      - Tống Ca, Bạch Như Tuyết, hai cậu cũng ở đây à? – Len lỏi qua đám người đông đúc, anh đi về phía họ, Bạch Như Tuyết nhấc cái ba lô bên cạnh lên nhường chỗ cho Trần Thần, Tống Ca trợn mắt nhìn cái khay trên tay Trần Thần, kinh ngạc kêu:


      - Trần Thần, cậu mấy người ăn vậy?



      Trần Thần lấy ra hai cái đùi gà đưa cho Tống Ca và Bạch Như Tuyết mỗi người một cái:


      - Tớ mà không ăn no thì làm sao mà giảm cân được? Nào, hai cậu giúp tớ đi, đừng để lãng phí.


      Tống Ca và Bạch Như Tuyết cười phun cả thức ăn ra ngoài. Trần Thần hơi bối rối, anh chẳng buồn quan tâm cô nàng Tống Ca có bà mẹ là phó thị trưởng thành phố sẽ nhìn anh như thế nào, anh chỉ lo Bạch Như Tuyết, hoa khôi của trường và có ngón đàn tranh rất hay thấy phản cảm mà thôi. Anh càng chăm chỉ gắp thức ăn cho họ. Bữa tối ngày hôm nay khiến Trần Thần thấy vừa hồi hộp, vừa vui vẻ. Thứ hai đi học, anh lại có thứ để nói với mấy người bạn trong lớp năng khiếu của mình rồi, trong mắt anh, được dùng bữa tối với hai cô nàng nổi tiếng Tống Ca và Bạch Như Tuyết đúng là một vinh hạnh vô cùng to lớn.

      Bạch Như Tuyết chia tay với Tống Ca và Trần Thần ở ngay trước cửa tiệm KFC, tiễn Tống Ca lên taxi, nhìn Trần Thần đạp xe bỏ đi rồi cô mới chạy nhanh ra bến xe buýt gần đó. Trên chiếc xe buýt người chen người, lưng dính vào lưng, Bạch Như Tuyết cau mày, từng đoàn người bên ngoài đang đi sang đường, ánh đèn neon chớp nháy, cô ma-nơ-canh trong cửa hàng thời trang mặc một bộ quần áo đắt tiền như tô điểm thêm cho thành phố giàu có, xa hoa này. Bạch Như Tuyết máy móc nghe tiếng nhân viên thu vé trên xe buýt gọi to tên từng bến xe, cho tới khi người xung quanh mình càng ngày càng ít, cho tới khi nghe thấy tên một bến xe buýt quen thuộc – Đường số 9, cô mới máy móc bước xuống xe.


      Đường số 9 nằm ở phía Nam của thành phố, là một con đường mới được mở hơn một năm trước, bề rộng con đường lớn hơn rất nhiều so với đường số 1 tới đường số 8, nhưng cảnh sắc thì lại không thể nào so bì được. Phía Bắc đường số 9 mới xây một tòa nhà hoa lệ, hào nhoáng có tên là “Mộng Paris”, được coi là công trình kiến trúc tiêu biểu của con đường này, phía Nam đối diện với tòa nhà này là tiểu khu Xuân Uyển, ngoài những ngọn đèn đường sáng sủa ở bên ngoài, nếu đi vào trong sẽ bắt gặp một làng quê giữa lòng thành phố, tối tăm, ẩm ướt, Bạch Như Tuyết sống trong cái tiểu khu có cái tên xinh đẹp nhưng lại không có mối liên quan nào giữa hiện thực và tên cả. Đây là một trong những thôn cuối cùng của thành phố vẫn chưa được cải tạo, không phải là vì chính quyền không làm mà mấy năm nay, kế hoạch cải tạo, tháo dỡ năm nào cũng được đưa vào báo cáo công tác của chính quyền thành phố, nhưng năm nào cũng vì không đáp ứng được số tiền đền bù của một số hộ sống nơi đây mà bị tạm gác lại.


      Đối với việc tháo dỡ, Bạch Như Tuyết là người ủng hộ tích cực nhất, còn ông nội cô lại là người phản đối kiên quyết nhất. Bạch Như Tuyết mong sớm có ngày được giống như các bạn cùng lớp, sống trong một căn nhà rộng lớn, sáng sủa, cho tới nay, cô vẫn xấu hổ không dám nói với các bạn địa chỉ nhà mình, tiệm sửa xe của ông nội lại bày ngay ngoài cổng vào tiểu khu, mọi người trong khu này, không ai là không biết mặt ông.


      Bạch Như Tuyết vừa xuống xe đã thấy ông nội đang dọn hàng, vừa định chào ông thì một gã con trai khoảng tầm tuổi mình phóng xe đạp dừng phắt trước mặt ông nội, móc túi ra 1 tệ rồi ném cho ông:
      - Ông già, cho ông 1 tệ, bơm xe cho tôi.
      Bạch Như Tuyết nhìn cái bơm đã được ông cất gọn gàng lên cái xe ba bánh, rồi lại nhấc bơm ra, khom lưng bơm xe cho gã đó, bơm xong, gã phóng xe đi, ông nội khom lưng nhặt 1 tệ lên, dùng tay lau sạch rồi nhét vào túi áo.


      Bạch Như Tuyết tận mắt chứng kiến cảnh này, rưng rưng nước mắt.



      Doãn Kiếm Lan không hổ danh là người từng trải, cùng chồng lăn lộn trên thương trường hơn mười năm, biết rằng muốn dồn kẻ địch vào chân tường thì trước tiên phải tìm hiểu rõ tình hình của địch. Bà vào phòng ngủ của con trai, thấy có bức ảnh chụp chung cả lớp của con trai đặt trên giá sách bèn thận trọng nhấc lên xem, vừa lau sạch đám bụi mờ bám trên đó, vừa giả vờ tình cờ đi tới bên cậu con trai:


      - Tiểu Phàm, cô gái này tên là gì? Có một lần mẹ đi họp phụ huynh, hình như nó còn biết chơi tì bà thì phải? – Doãn Kiếm Lan cảm thấy người có thể khiến con trai mình động lòng thì chắc chắn phải là cô gái xinh đẹp nhất lớp.


      Tạ Siêu Phàm liếc mắt nói:


      - Mẹ muốn nói Bạch Như Tuyết sao? Cô ấy đâu biết chơi đàn tì bà? Người ta chơi đàn tranh mà.


      Doãn Kiếm Lan vội vàng vỗ đầu mình nói:
      - Con xem trí nhớ của mẹ tệ quá. Haiz, thế còn cô gái này tên là gì? Cái người cao cao ấy.


      Tạ Siêu Phàm nói:


      - Cô ấy là Tống Ca. Mẹ, mẹ không có việc gì hỏi thăm họ làm gì?


      Doãn Kiếm Lan nhìn những cô gái có dung mạo bình thường còn lại trong bức ảnh, thực sự không thể đoán ra ai là Lâm Đan Phong, lại không tiện hỏi thẳng con trai, chỉ lấp liếm:


      - Mẹ muốn biết thêm vài người bạn của con không được sao? Sau này đi đường gặp mặt, người ta chào mẹ mẹ cũng phải biết đó là ai chứ? Haiz, hay là con nói tên bọn nó một lần cho mẹ biết, để xem mẹ nhớ được mấy đứa.


      Tạ Siêu Phàm giơ tay ra sờ trán Doãn Kiếm Lan, nói:
      - Mẹ, mẹ không bị sốt chứ?


      Doãn Kiếm Lan đập tay con trai:


      - Hỗn, con không đáp ứng nổi chút tò mò của mẹ, còn nói gì mà hiếu thuận?


      Tạ Siêu Phàm còn đang mải xem bóng đá, sợ nhất là người khác phiền mình, để “đuổi khéo” mẹ đi chỗ khác, cậu đành cầm bức ảnh rồi bắt đầu đọc từng cái tên từ hàng đầu tiên, khi gọi tới tên Lâm Đan Phong, ngữ khí của Tạ Siêu Phàm bất giác hơi dừng lại một chút, nhưng lại nhanh chóng đọc đến tên của một người khác. Doãn Kiếm Lan nhìn cô gái Lâm Đan Phong bình thường tới mức không thể bình thường hơn, cho dù bà có đi trên đường thì cũng không thể nào chú ý tới thì tỏ ra hơi tức giận, bà không ngờ ánh mắt của con trai bà lại kém như thế, người bạn gái ngay cả bà là mẹ mà còn không thích nổi, nếu nói một cách hà khắc thì cô chẳng khác nào một hạt bụi nhỏ bé.


      Doãn Kiếm Lan nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Buổi tối, Tạ Chí Viễn về nhà, Doãn Kiếm Lan vội vàng đóng cửa phòng lại, dáng vẻ nghiêm túc như xảy ra một việc gì nghiêm trọng lắm, nói với chồng về việc bà mới phát hiện ra, nói là việc này ông đích thân phải ra mặt, phải nói chuyện với con trai như hai người đàn ông với nhau thì mới có thể kéo con lại được, nếu không có thể con trai hai người sẽ thi trượt đại học mất.


      Mặc dù Tạ Chí Viễn không tán thành thái độ lo lắng thái quá của Doãn Kiếm Lan nhưng ông cũng không dám coi thường việc con trai yêu sớm, nhất là cô gái đó lại tệ như vợ nói. Ông vào phòng ngủ của con trai, Tạ Siêu Phàm đang làm bài tập, Tạ Chí Viễn nói:


      - Tiểu Phàm, mệt chưa? Đi tản bộ với bố không?


      Ở nhà, Tạ Siêu Phàm rất kính trọng bố mình, cậu ngoan ngoãn đặt bút xuống, đi theo bố ra ngoài đường, hai bố con vừa đi vừa nói chuyện.
      Tạ Chí Viễn chỉ vào chiếc Audi V8 vừa đi lướt qua hai bố con, nói với con trai:


      - Đó là ông chủ Ngô, chuyên buôn bán nhà đất, ông ấy từ một xưởng sản xuất xi măng ở thị trấn nhỏ đã trở thành ông chủ một công ty lớn như hôm nay. Còn nữa, con nhìn nhà kia xem, - Tạ Chí Viễn lại chỉ một căn biệt thự sáng chưng đèn đuốc ở gần đó. – Đó là nhà tổng giám đốc Tôn của khách sạn Bách Thông, ông ấy bắt đầu từ một tiệm ăn nhỏ ven đường. Con trai, bố nói với con những điều này không phải vì muốn nói tiền tài quyết định giá trị của một đời người, mà vì muốn nói với con, cơ hội chỉ dành cho những người đã chuẩn bị trước. Mỗi giai đoạn trong cuộc đời đều khác nhau, thế hệ các con không còn cơ hội phát tài như thời bố nữa, khi đó là giai đoạn đầu nước mình tiến hành cải cách mở cửa, các chính sách và pháp luật vẫn đang trong giai đoạn áp dụng thực tiễn. Không cần phải có kiến thức gì, chỉ cần đầu óc nhanh nhạy, gan to là có thể hơn người khác hàng trăm lần. Bây giờ khác rồi, thời đại phát triển nhanh quá, nước mình cũng đang hội nhập với quốc tế, không có những tích lũy kiến thức phong phú thì con không có tư cách để bước chân vào thương trường. Mặc dù tài sản của bố mẹ bây giờ đủ cho con và em gái sống cả đời không cần lo lắng gì, nhưng bố không hy vọng con chỉ là một anh chàng công tử chơi bời lêu lổng, bố hy vọng cuộc đời của con đặc sắc hơn của bố mẹ.
      Tạ Siêu Phàm ngắt ngang lời bố:


      - Bố, con biết rồi, bố muốn con từ bây giờ hãy tích lũy kiến thức. Bố yên tâm đi, con sẽ học thật tốt.
      Hiểu con nhất chỉ có lòng cha mẹ, hiểu lòng cha mẹ có lẽ cũng chỉ có con cái mà thôi. Tạ Chí Viễn vỗ bờ vai đã cao ngang vai mình của con trai:


      - Bố tin con, tin là con sẽ dễ dàng vượt qua khảo nghiệm đầu tiên trong cuộc đời, thi đỗ vào đại học.


      Hai người về nhà, Tạ Siêu Phàm đi tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.


      Tạ Chí Viễn về tới phòng ngủ, Doãn Kiếm Lan vẫn chưa ngủ, hỏi chồng nói chuyện với con trai như thế nào? Tạ Chí Viễn nói rất tốt. Doãn Kiếm Lan lại hỏi:


      - Chuyện đó anh nói với con thế nào?


      Tạ Chí Viễn đáp:


      - Chẳng nói gì cả.


      Doãn Kiếm Lan sốt ruột:


      - Thế anh đi làm gì?


      Tạ Chí Viễn nói:


      - Nếu đã yêu cầu anh nói chuyện với con trai như hai người đàn ông thì em đừng can dự nữa. Anh nói cho em biết, việc gì nóng nảy quá đều không thành đâu. Nếu em cứ làm căng chuyện này với con trai thì không những chúng ta không thể thực hiện được mục đích tách chúng nó ra mà ngược lại, có thể đẩy chúng lại gần nhau hơn.


      Doãn Kiếm Lan nói:


      - Thế thì làm thế nào? Mặc nó hả?


      - Cứ làm như không biết gì cả, để con nó tự xử lý. Nếu ngay cả chuyện này nó cũng không làm được thì sau này bước chân vào xã hội sẽ gặp nhiều khó khăn. Nghe anh đi, không sai đâu. Đi ngủ thôi.
      Đêm đã khuya, Doãn Kiếm Lan vẫn không tài nào ngủ được. Bà không đồng tình với quan điểm của chồng, cây lớn rồi tự nhiên sẽ thẳng, nhưng những cái cây không được uốn nắn thì không thể nào thẳng bằng những cái cây được uốn từ bé. Nhưng không tán thành thì không tán thành, bản thân bà lại chẳng nghĩ ra cách nào hay. Bà cảm thấy chắc chắn là con nhãi Lâm Đan Phong dung mạo bình thường đó giở trò gì mê hoặc cậu con trai ngây thơ như một tờ giấy trắng của bà, bà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Đan Phong, bà nghĩ không trực tiếp nói thẳng với con trai thì cũng phải nghĩ cách gì đó để đả kích con nhóc kia, để nó biết khó mà rút lui.


      Đêm hôm đó, Doãn Kiếm Lan trăn trở suy nghĩ, mãi tới lúc trời gần sáng mới mơ hồ thiếp đi.
      (Còn nữa)
      #3
        vanan_speed 25.03.2011 10:33:08 (permalink)
        cái truyện này có phải của VN  đâu

        Hội mạt chược ở nhà Doãn Kiếm Lan tuần nào cũng được bắt đầu vào 1h chiều ngày thứ bảy và kết thúc vào lúc 5h chiều. Thói quen này đã duy trì suốt 5 năm, cho dù mưa to bão lớn hay sấm vang chớp giật đều không thay đổi. Bốn người trong hội mạt chược ngoài Hạ Thu Đông sống ở xa ra thì hai người còn lại đều là hàng xóm kiêm bạn thân. Thi thoảng mà thiếu một người trong hội thì đa phần là do chủ nhà Doãn Kiếm Lan có việc gì đột xuất không thể thu xếp được, tất nhiên tình trạng này vô cùng hiếm hoi, hai, ba tháng chưa chắc đã có một lần. Từ sau khi Doãn Kiếm Lan chuyển vào sống trong trang viên “Đỉnh Thịnh”, thói quen này đã giống như hai ngày nghỉ của tầng lớp công chức, khiến Doãn Kiếm Lan trông đứng trông ngồi từ thứ hai tới thứ sáu.
        Trang viên “Đỉnh Thịnh” tọa lạc trên góc phía Đông Bắc của thành phố. 10 năm trước, một ông chủ nào đó trong ngành bất động sản đã cho xây dựng một sân golf, nó vốn là một vùng đất cát, trồng cây gì chết cây đó, mùa nào trừ đi tiền phân tro, nhân lực mà vẫn thu về được một chút tiền vốn bỏ ra mua cây giống đã được coi là bội thu lắm rồi. Nghe nói ông chủ muốn mua mảnh đất cát chết chóc này, nhân dân bèn hai tay dâng đất lên tận miệng, lại còn sung sướng vì cuối cùng cũng thoát được nó, vừa bán vừa cho không ông ta. Người trong ngành ngoài ngành, chẳng có ai là thích mảnh đất này cả, ngoài con sông nhỏ chảy qua vùng này còn có thể được coi là một nguồn tài nguyên ra thì trong mắt người ngoài, mảnh đất này đúng là nơi “chó ăn cát, gà ăn sỏi”, không có bất cứ tiềm năng kinh tế nào.
        10 năm nay, ông chủ đó bỏ ra không ít tiền cho mảnh đất này, trước tiên là lật hết đất lên, nhờ chuyên gia tới cải tạo chất đất, sau đó lại thiết kế quy hoạch theo đúng tiêu chuẩn sân golf cao cấp trong nước, bỏ ra một khoản tiền lớn để mua cỏ và các loài cây quý giá, chỉ riêng tiền chi cho nhân viên chăm sóc nơi này đã cao hơn gấp bao nhiêu lần số tiền mà nông dân ngày xưa bỏ ra canh tác.
        Cuối cùng sân golf cũng đã xây xong, thi thoảng thấy vài chiếc xe tới đây, mấy đôi nam nữ ôm nhau chơi vài đường golf nhạt nhẽo, còn lại đều là bạn thân của ông chủ tới đầm cá ở ven sông để câu cá, ngoài ra thì chẳng có ai hỏi han gì tới. Ông chủ đó bèn trở thành người đại ngốc số một của thành phố, vợ ông ta cũng vì việc chồng tiêu tiền mù quáng mà tức tới phát điên. games for teenage Sau đó, thành phố được mở rộng về phía Đông, sân golf cũng dần dần trở thành một phần của thành phố, giá đất lên cao vòn vọt, vượt quá cả mức đầu tư ban đầu của ông chủ. Ông ta vốn là người biết kinh doanh, bèn “cắt” một phần sân golf ra xây câu lạc bộ, một phần thì xây biệt thự riêng, vừa phù hợp với quy hoạch của thành phố, lại vẫn đảm bảo tài sản của mình không ngừng tăng giá trị.
        Những người ra vào câu lạc bộ đều là các anh tài có thực lực hùng hậu trong giới kinh doanh, biệt thự thì trở thành những căn nhà xa xỉ có hạn mà mọi người tranh nhau đến mua. Doãn Kiếm Lan lúc đầu còn chưa bàn với chồng là Tạ Chí Viễn đã tự mình quyết định, đặt mua một căn biệt thự có cái giá trên trời, cao hơn cả giá đất ở khu phồn hoa nhất trong các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, trong mắt bà, vật sống thành đàn, người sống thành phường là chuyện đương nhiên.
        Ban đầu, Tạ Chí Viễn còn căn nhằn đôi câu về việc này nhưng không phải vì quan tâm căn nhà hàng trăm vạn tệ này có thực sự đáng giá như thế hay không, ông chỉ cảm thấy không cần thiết phải khoe khoang của cải như thế. Doãn Kiếm Lan không nghĩ vậy, lý thuyết của bà là người giàu trước mắt người nghèo có làm bộ thế nào thì cũng có cái uy của người giàu, nhưng đứng trước mặt người giàu khác cho dù có ngoe nguẩy cái đuôi thì chưa biết chừng vẫn bị người ta coi thường. Đẳng cấp càng gần thì quan hệ giữa người với người càng hòa hợp, và ngược lại, nếu càng khác xa nhau thì càng khó nói chuyện.
        Khi gần trăm căn biệt thự được bán ra, ngoài mười mấy căn bị vài người xa lạ lai lịch bất minh mua, số còn lại đều bị những ông chủ các doanh nghiệp tư nhân hoặc vài ông chủ trong các doanh nghiệp lớn của nhà nước như Tạ Chí Viễn mua hết, những nhân vật quan trọng trong chốn quan trường thì không ai tham gia vào, không phải vì họ không có khả năng mua mà vì những người có đầu óc chính trị đều biết rằng, nếu muốn con đường hoạn lộ tiếp tục phát triển thì họ không nên thể hiện cái “sự giàu” của mình, cho dù không ai biết giá nhà cụ thể nhưng gã ngốc cũng biết chỉ riêng phí dịch vụ cao ngất trời đó đã không phải là mức giá mà tiền lương của họ có thể đủ sức chi trả.
        Lúc mới chuyển tới, ngoài cảm giác căn nhà to hơn căn nhà cũ, trong và ngoài khu đều là màu xanh tươi mát, không khí cũng trong lành hơn trong thành phố chật chội rất nhiều thì Tạ Chí Viễn chẳng cảm thấy có gì không giống, ở lâu rồi, Tạ Chí Viễn mới phát hiện ra rất nhiều ưu điểm mà vợ nói dần dần thể hiện.
        Ví dụ, ngày trước Tạ Chí Viễn thường lái xe về nhà muộn, chỉ cần nhìn thấy ông bảo vệ già ở cổng, cho dù mệt mỏi hay chán nản thế nào cũng phải dừng xe lại để thăm hỏi vài câu, nếu không quay đầu lại sẽ bị chửi là hợm hĩnh, là khinh người. Mặc dù nói rằng sản nghiệp nhà mình đều do hai vợ chồng thức khuya dậy sớm, nai lưng ra làm mới có được, là số tiền mà mình quang minh chính đại kiếm trong suốt bao nhiêu năm nhưng Tạ Chí Viễn cũng không hề có cảm giác mình cùng đẳng cấp với những người hàng xóm xung quanh, những ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ luôn khiến ông có cảm giác mình là một kẻ trộm, cứ như thể sự nghèo khó của họ không phải là nguyên nhân tự thân mà là do ông cướp đi tiền bạc vốn thuộc về họ vậy. Ông không có lý do gì để phải tỏ ra cung kính trước mặt họ, cũng không có lý do gì để phải như một con chó ngoe nguẩy đuôi lấy lòng họ.
        Bây giờ ông không thích dừng xe thì có thể lái thẳng vào bãi đỗ xe của nhà, thi thoảng gặp người quen mà không chào hỏi gì, hai bên cũng có thể hiểu cho nhau, họ đều biết cái nỗi khổ của người kinh doanh, không cần phải giống những người nhàn rỗi ngoài kia, chào người này một câu, bắt chuyện với người kia dăm ba điều. Điều khiến Tạ Chí Viễn thấy cảm khái là hàng xóm đều là những người trong giới kinh doanh, không tránh khỏi một chút quan hệ, ngày nay quan hệ như nguồn vốn, rẽ vào góc này trò chuyện một chút, khi đã quen mặt, nói chuyện ăn ý là lại thêm một cơ hội kinh doanh, còn tốt hơn rất nhiều những mối quan hệ chỉ có thể duy trì bằng quà cáp.Dù sao thì đi theo mình bôn ba bao nhiêu năm, Tạ Chí Viễn không thể không thừa nhận, trong chuyện này, vợ ông nhìn xa hơn ông.
        Tạ Siêu Phàm còn chưa bước vào cửa đã biết hội mạt chược ở nhà mình vẫn chưa giải tán, khi mẹ và mấy người bạn khác sát phạt nhau, mấy chú chó cưng của họ cũng ở trong vườn lau vào nhau đấu đá, nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Siêu Phàm, đám chó dừng cuộc nội chiến, cùng ngoác miệng ra sủa ăng ẳng, con chó sư tử nhà cậu lại càng to mồm hơn, vẫy đuôi lấy lòng chủ, Tạ Siêu Phàm trước nay không bao giờ kiên nhẫn được với lũ chó như cô em gái Tạ Tiểu Dục. Cậu chỉ tay vào góc tường, con chó sư tử vừa nãy vẫn còn hăng máu đánh nhau với các bạn lập tức cụp đuôi cụp mắt trốn vào đó. Nếu không phải vội vã về nhà xem tường thuật trực tiếp bóng đá thì Tạ Siêu Phàm đâu có rời sân golf sớm như vậy. Từ hồi vào lớp 12, cứ một tháng nhà trường mới cho nghỉ hai ngày cuối tuần, hai ngày này ngoài việc hoàn thành hết đống bài tập về nhà ra, có thời gian là Tạ Siêu Phàm ra sân golf chơi.Awesome Games
        - Con chào mẹ, chào các dì! – Tạ Siêu Phàm cất tiếng chào rồi ngồi phịch lên salon trong phòng khách, mở tivi ra xem, trên truyền hình đang phát trận đấu bóng đá giao hữu giữa Trung Quốc và một nước nào đó, hiệp 1 mới qua được 20 phút, tỷ số đã là 0:2. Tạ Siêu Phàm tiện tay cầm miếng táo trong cái đĩa đặt ở giữa bàn trà, nheo mắt nhìn tên của đội bóng lạ trên màn hình tivi – FIJI, nhớ lại câu danh ngôi mà bạn bè vẫn đùa nhau “Xem bóng đá Trung Quốc, học địa lý thế giới”, bất giác nhoẻn miệng cười, mặc dù bóng đá trong nước đang ngày càng đi xuống nhưng vẫn không giảm bớt được niềm yêu thích của Tạ Siêu Phàm, cũng giống như tất cả các chàng trai ở độ tuổi này, “bóng” luôn là sở thích số một của cậu. Từ sau khi nhà trường xuất phát từ sự an toàn cho các thí sinh, nghiêm cấm học sinh lớp 12 đá bóng, thời gian rảnh rỗi sau giờ học chỉ được chơi bóng rổ, còn bóng đá thì đành chờ cuối tuần về nhà xem trên truyền hình cho đỡ ghiền mà thôi.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2011 16:14:18 bởi Ct.Ly >
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9