NHỮNG DÒNG THƠ NGỌT
TIA NẮNG CUỐI
Bản án lưu đày, lửng cánh mây
Dìu đưa nhạt bóng, gió heo may
Nghìn năm phủ ngập cho cay đắng
Vạn kiếp vùi chôn nhận đoạ đày
Lại phải quay về, nhìn chốn đó
Rồi cùng trở lại, ngắm nơi đây
Hương xưa ấm mãi tình muôn thuở
Nỗi nhớ hôm nao, đã trọn đầy.
MONG ĐỢI
Ngọn gió nào đang rủ nhớ sang?
Cành trơ sót lại cánh hoa vàng
Ngàn cây úa sắc, chờ thay áo
Muôn lá phai màu đợi điểm trang
Tựa cánh hoa bay, rời bóng dáng
Xem chừng lá rụng phủ dung nhan
Khắp loài sẽ phải cùng mong đợi
Được ấm lòng nhau, lúc nắng tràn.
BẤT TỬ
Bao năm giữ nước, vẹn sơn hà
Một phút nghe theo, vỡ mộng ta
Đào hố chờ chôn phường giả dối
Giam thân đợi lấp lũ gian tà
Thù quân ác độc, còng mang đến
Hận bọn tham tàn, xích thoát ra
Có phải luôn mơ nhiều ước vọng?
Rồi đây lấy lại, chẳng còn xa.
............................
THOÁNG SƯƠNG TAN
Trăng buồn bỏ mặc không gian ngủ
Mây đã trôi theo gió trở về
Nước mắt vẫn lưu từng buổi khóc
Ân tình mãi giữ , nhớ qua mê
Những đêm thao thức rời xa giấc
Nhìn bóng trăng tà nửa mảnh treo
Nghe tiếng bên hiên xào xạc buớc
Chung lòng ai đến, lụy vương theo
Tình yêu nhân thế, đầy ân thí
Ánh mắt xa xôi, nhớ lại gì ?
Ngả bóng qua khung, đùa mộng mị
Trần gian xa cách, đẩy trôi đi
Cho ta một giấc hồng, môi mắt
Trang điểm nhân dung, dáng diễm ngà
Hư ảo bao quanh dường quyện đặc
Mơ hồ thoảng vút, lãng bay xa
Vòng tay trói buộc không tan biến
Đem trải giăng phơi, ngút đỉnh sầu
Trên sóng gởi cho ngần bọt biển
Dập vùi muôn kiếp, đáy thâm sâu
Bao lâu quay bước rời nhân thế ?
Có thấy phiền chăng, chốn cõi trần ?
Mong gió cùng mây dùm xoá hết
Cuộc đời hoang phế, thoáng sương tan.
.................................
TÂM SỰ để PHÔI PHA.
Nghìn năm qua, khung xanh đầy huyền thoại
Những vì sao cung nữ của thiên hà
Sáng lấp lánh, muốn giao tình nhân hế
Nhưng luật trời, thệ nguyện chẳng rời xa.
Đêm mơ hồ, chìm sâu niềm hoan hỉ
Đưa gió ngâm, mây dạo khúc tình thơ
Cố quyến rũ đến cõi trần bình dị
Một lần thôi, thoả ảo vọng đợi chờ.
Đem tâm sự, tỏ lòng ta mong nhớ
Cả người thương, hiện diện lúc trăng rằm
Đêm cô lạnh, cạn dòng thơ lá thắm
Mà nguyệt hằng, vẫn muôn thuở làm ngơ.
Bình rượu nặng, chén thơ sầu, ngớ ngẩn!
Ta lang thang tìm mộng đến say mềm
Mây dấu ái, gió ân tình nồng mặn
Đã dần xa, đến tan biến bao đêm.
Môi nứt rạn, uống thời gian năm tháng
Ngắm băng dung, chua xót luống bẽ bàng
Có lúc khóc,muốn lệ hoà nhung nhớ
Van bốn mùa hãy dừng lại, chớ sang.
Để cố sống dật dờ, nơi bến cũ
Ngồi đợi chờ, con nước rủ thuyền xa
Chốn nào đó, về đại dương, trở lại
Vào cửa sông, thao thức đợi trăng tà.
Sương giăng mỏng, nhạt nhoà xuyên thôn dã
Dẫn đường đi, sao trải bóng lưa thưa
Có thể là, nơi đây cùn, điểm tựa
May ra lòng sẽ được tạm phôi pha.
.......................................
VẪN MÌNH TA ĐI
Em mùa xuân, vương con dốc
Ta ôm góc phố, nụ hồng
Vòng tay cài then luyến ái
Con đường mấy nẽo hoang khai.
Dấu phai nhìn mây tư lự
Về theo, dẫn gió muộn phiền
Có chia niềm riêng viễn xứ?
Nỗi buồn môi mắt luân phiên.
Ta đi trên tầng định số
Hoang vu chối bỏ cuộc đời
Lối chùng mù sương hoa núi
Ghềnh triền cỏ úa nắng phơi
Trùng dương chập chùng giải bạc
Hăng nồng biển mặn mênh mang
Có theo trên từng con sóng?
Bạc đầu cũng giống như ta.
Nhục nhằn bám theo chiếc bóng
Rời cây một cánh lá già
Tên chưa kịp ghi gia phả
Có còn nhớ họ Mẹ Cha?
Quê hương làng xưa Rạch Miễu!
Dòng sông mất dáng mỹ miều
Vẫn mong trở về bến cũ
Qua phà lũ lượt xuống lên.
Ước mơ nằm chung núm đất
Đây là chốn cũ chôn nhau
Nhớ về bàn tay cắt rốn!
Máu hoen hằn dấu nòi bào.
Chung quanh,về nơi một xóm
Ở miền nào đó xa xôi!
Bình yên, không là lạc lõng
Tầng sâu, tiếp nối luân hồi.
Xin gì?Cho trong giấc ngủ
Vần thơ để lại bên đời!
Chẳng cần song hành diệu vợi
Về ta, hãy ngắm nhớ thu.
Người xưa, nay đã đi rồi!
...........................................
TÂM SỰ để PHÔI PHA.
Nghìn năm qua, khung xanh đầy huyền thoại
Những vì sao cung nữ của thiên hà
Sáng lấp lánh, muốn giao tình nhân hế
Nhưng luật trời, thệ nguyện chẳng rời xa.
Đêm mơ hồ, chìm sâu niềm hoan hỉ
Đưa gió ngâm, mây dạo khúc tình thơ
Cố quyến rũ đến cõi trần bình dị
Một lần thôi, thoả ảo vọng đợi chờ.
Đem tâm sự, tỏ lòng ta mong nhớ
Cả người thương, hiện diện lúc trăng rằm
Đêm cô lạnh, cạn dòng thơ lá thắm
Mà nguyệt hằng, vẫn muôn thuở làm ngơ.
Bình rượu nặng, chén thơ sầu, ngớ ngẩn!
Ta lang thang tìm mộng đến say mềm
Mây dấu ái, gió ân tình nồng mặn
Đã dần xa, đến tan biến bao đêm.
Môi nứt rạn, uống thời gian năm tháng
Ngắm băng dung, chua xót luống bẽ bàng
Có lúc khóc,muốn lệ hoà nhung nhớ
Van bốn mùa hãy dừng lại, chớ sang.
Để cố sống dật dờ, nơi bến cũ
Ngồi đợi chờ, con nước rủ thuyền xa
Chốn nào đó, về đại dương, trở lại
Vào cửa sông, thao thức đợi trăng tà.
Sương giăng mỏng, nhạt nhoà xuyên thôn dã
Dẫn đường đi, sao trải bóng lưa thưa
Có thể là, nơi đây cùn, điểm tựa
May ra lòng sẽ được tạm phôi pha.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2011 15:28:01 bởi lethutrang >