Hôm nay sao mình đánh máy bị sai hoài nhỉ?
Tay chân cứ lọng ngọng sao ấy, Hôm nay mình k làm thơ
cũng k muốn viết gì hết ngoài mấy chữ gõ vào Nhật Ký online này.
Mình càng suy nghĩ, mình càng thấy con người nó tầm thường đến vậy, họ hỉ nộ ái ố đủ trò
nhìn thấy mọi sự mà mình phát ngán
Mình suốt ngày thơ thẩn, muốn tìm quên mọi thứ nhưng cuộc sống cứ làm cho mình k còn ý chí phấn đấu
vì nhìn nơi nào, mình cũng chỉ thấy những ganh đua, bon chen, chà đạp, ham muốn
mình muốn tìm một tấm chân tình mà mãi vẫn k tìm được
Lúc này, mình nhận thấy: mình càng làm thơ, mình càng yếu đuối hơn, càng uỷ mị hơn
Ngồi đâu mình cũng ra thơ được, và đồng thời cũng ra nước mắt, k hiểu vì lẽ gì
K lẽ, mình đã thật sự mất niềm tin ở cuộc đời này sao? Mình cứ ao ước được ngủ, ngủ hoài ngủ mãi, đừng bao giờ dậy, mình k muốn đối diện với sự thật, mình k muốn nhìn thấy gì ở cuộc đời bon chen ganh đua này
Mình còn có hai đứa nhỏ, mình biết mình đã sinh ra nó, mình phải tạo một hành trang cho nó bước vào cuộc đời một cách vững vàng, nhưng mình lại k cho con mình được hạnh phúc, tại sao lại thế ?
Có phải là lỗi của mình k?
Mình sống chân tình với mọi người
chưa hề dám làm phật lòng ai
lúc nào cũng nhận thua thiệt về mình chỉ để đổi lấy sự hài lòng ở người khác
vậy thì mình lỗi gì ở đây?
Bao nhiêu người yêu mến mình, nhưng cũng bấy nhiêu người ấy có hiểu mình cần gì và muốn gì k?
mình đâu có cần sự cảm thông, sự chia sẻ, sự lo lắng....
tất cả những cảm xúc đó như vết dao cứa thêm vào nỗi đau của mình
bởi vậy mình đã trốn đã từng trốn
nhưng mình biết mình k trốn mãi được
vậy là mình phải tạo cho mình một vỏ bọc
nhưng mình làm thế
có ích lợi gì nhỉ
điều mong mỏi nhất trên cõi đời này, là mình mong hai đứa con mình lớn khôn, vững vàng cùng mình bước trên đường đời, nhưng sao điều ước đơn sơ đó lại k thể thực hiện được nhỉ
con mình k chịu lớn, nuôi hoài k lớn
hai mươi mốt tuổi rồi mà như con bé ba tuổi phải chăm bẵm
nói hơn thiệt cho nó nghe, thì lại khóc làm mình mềm lòng
rồi lại đâu vào đấy
mình cứ lo con dại dột
mà kè kè mãi ở bên cũng k phải là cách hay
mình phải làm sao đây
còn thằng nhỏ
chuẩn bị vào đại học, mình cũng cố lo cho nó, nhưng thấy đuối sức quá, con ham chơi, chưa ý thức những gì nên và k nên, thì làm mình buông nó ra đây?
sao mình cứ luẩn quẩn mãi nhỉ
phải chi hai đứa con mình hư hỏng, thì k nói làm gì, đàng này chúng nó thông minh và học giỏi quá,thế nên mình lại càng k thể buông vì sợ con sa ngã
mình phải làm gì đây cho chu toàn?