Hồi 9: Quỷ giới
“Ngoài biển khơi rộng lớn không biết bến bờ, cũng chẳng rõ nơi nào, phía đông. Tương truyền rằng nơi đó có những hòn đảo dị kỳ, mê vụ thường trực suốt tháng năm, gió thổi không tản, mưa vùi không tan.
Trong số những hòn đảo đó, có một hòn đảo âm khí quần tụ, lấy nó làm trung tâm xoay chuyển vòng vòng, trên đó đêm ngày phát xuất những thanh âm ma quái.
Một số người cho rằng đó là những tiếng hú dài của các loài dị thú sống trên đó, và trên đó có nhiều hốc đá, gió thổi đập vách tạo ra những âm thanh quái đản mà thôi.
Một số người cho rằng đó là những âm thanh thảm lão của những oan hồn chưa dứt nợ trần, của những con quỷ khát máu, của những âm binh dưới cửu tuyền... Và rất nhiều ý kiến khác nữa.
Tuy nhiên đó chỉ là những tin đồn nhảm mang sắc màu mê tín, vì chung quy chưa ai biết về nó, hoặc giả có một số biết thì số chết, số lại không nói, mà tin mê tín con người hay có hứng thú, cũng nhớ lâu, nên người người đều thì thầm “Ở đó lệ khí cực thịnh”.
Người đời nói ở đó là nơi quy tụ linh hồn dương thế, và đó là vòng xoáy luân hồi. Nghĩa là sau khi chết linh hồn sẽ trở về nơi ấy, vào vòng xoáy luân hồi, qua phán xét của Diêm Vương, rồi lại chuyển sinh qua kiếp sống mới.”
Nàng Tiểu Thiệp vụt ngừng kể.
Hai người đang ở trong thành Ánh Sáng, ngồi trên tảng đá dưới gốc một cây rậm, phía sau một quán trọ. Mục quang Thành Ma rực sáng, bị cuốn hút vào câu chuyện đến cả linh hồn. Người kể lại rất hứng thú kể, mỗi từ đều như những giọt cam lộ tràn sức sống.
- Có rất nhiều câu chuyện nói về hòn đảo ma quái đó, - nàng Tiểu Thiệp tiếp, - ta lấy một câu chuyện sau đây kể cho ngươi.
“Xa xưa, - giọng nàng mơ hồ, - không rõ khi nào. Trên một hòn đảo có một cậu bé thông tuệ hiếm có, cậu ta được mọi người nhận định là một nhân tài trong tương lai. Nhưng lạ một điều cậu ta rất lười, quanh năm suốt tháng chỉ quanh quẩn ở nhà - hầu như toàn thời gian nằm một chỗ - chẳng chịu làm ăn gì, hay ít ra là vận động cơ thể. Từ đó đến khi lớn lên mọi người tặng cho chàng mỹ danh Đảo chúa lười.
Cha mẹ chàng rất lo lắng cho chàng, họ khuyên bảo, quát mắng, cằn nhằn so sánh cả các chàng trai khác. Mặc lòng dù mọi người, hay cha mẹ có làm gì, chàng cũng một lòng “không chịu làm gì”. Lẽ tự nhiên cuộc sống của chàng rất đơn điệu.
Rồi cha mẹ chàng cũng mất đi, bỏ lại mình chàng. Chàng mất chỗ dựa buộc lòng phải tự làm lấy mà ăn. Bỗng chàng nhận ra tay chân mình thật vô dụng, nó mới vụng về làm sao, cứng ngắc làm sao, yếu đuối làm sao. “Thôi thế là hết, sự khéo léo, sức lực của ta chẳng còn.” Nghĩ thế chàng đi tìm một việc cần đầu óc. Nhưng hỡi ôi, sức lực chàng vốn dĩ bình thường, bộ óc chàng vốn dĩ thông tuệ, đã bị những tháng năm chàng nằm dài làm tê liệt mất rồi còn đâu!
Chán nản, chàng về nhà nằm dài với cuộc sống khô cằn. Đói thì chàng ăn những hoa quả trong vườn và một số cây rau dại.
Và một ngày giữa đêm, chàng lững thững đi ra bờ biển. “Thôi, cuộc sống của ta chẳng còn gì cả, chết quách cho rồi.” Cột đá vào chân, chàng bước thẳng ra xa bờ.
Chàng tự tử thật!
Nhưng dường như ông trời đang dõi theo chàng, ông đâu muốn con người chết một cách xuẩn ngốc như vậy - thua cả cầm thú - thế nên ông đưa đến cho chàng một con đường.
Khi chàng uống một bụng nước khá đầy, thiếu chút ngất xỉu, chết một cách ngớ ngẩn thì chàng được một bàn tay nhấc bổng, ném lăn quay ra bãi cát. Với chàng, cái ném đó quả làm chàng rất khốn khổ, đau tái mặt chàng hầm hầm ngó lên định thóa mạ người vừa cứu mình, bỗng chàng biến sắc mặt, thốt chẳng ra lời.
Người vừa cứu chàng là một cô gái mỹ lệ tuyệt vời, thật trên đời hiếm có. Nàng đứng dưới bóng trăng, trên một giống cá kỳ lạ, vẻ đẹp nàng càng rực rỡ, chàng ngẩn ra.
- Ngươi quả là ngu xuẩn hiếm có.
Giọng nói trong trẻo như một gáo nước lạnh xả thẳng vào người khiến chàng bừng tỉnh. Hốt nhiên mắt chàng hoa lên trong khoảnh khắc, khi nhìn rõ thì chẳng thấy ai ở đó cả, chàng ngỡ là tiên!
Nhưng khi nghĩ lại, chàng chợt nhớ tới một truyền thuyết. Tương truyền có một người con gái của biển cả, nàng đứng trên một giống cá lạ, đi khắp mặt biển bao la để cứu người. Nàng có tồn tại sao? Nàng cứu ta? Chàng ngẩn ngơ!”
Nàng Tiểu Thiệp ngừng kể trong giây lát.
“Những đêm ngày sau đó hình ảnh cô gái hoàn toàn chiếm chọn phần tiện nghi trong trí óc, chàng chẳng buồn ăn uống, thân thể càng phờ phạc yếu đuối. Nhưng cứ nghĩ thôi thì chẳng đi đến đâu, phải, chàng phải ra đi tìm nàng - nàng mà chàng chẳng biết tọa lạc nơi nào, kể cả cái tên.
Muốn tìm nàng phải ra biển, mà trên hết là phải có sức, chàng kiệt quệ lắm rồi! Hiểu như vậy chàng bắt đầu một cuộc sống mới, năng động đầy tự tin, mà vốn dĩ chàng phải sống như vậy ngay từ khi còn bé thơ.
Thời gian trôi lâu làm sao, nhưng chàng không nản lòng, ngày đêm mệt mài hăng say làm việc...
10 năm sau.
Giờ đây thân thể chàng to lớn uy nghi, những cô gái trước kia khinh thường chàng thì nay họ chuyển đổi thái độ, một lòng thiết tha nơi chàng, nhưng chàng nào có để tâm, các cô mới nản lòng làm sao! Chàng đã có nguyên một con thuyền thật tốt, lương thực nước uống chất đầy trên đó, và quan trọng hơn chàng học được cách sống trên biển thật tốt. Mọi chuẩn bị đều xong cả.
Đây là 10 năm ý chí nơi chàng, 10 năm ước vọng nơi chàng. Đã đến lúc chàng ra đi, tìm cái khát vọng khiến chàng tồn tại.
Căng buồm, vượt sóng, xuyên bão... chàng đối mặt với mọi hiểm nguy, với một tấm thân ý chí vô bờ bến như mặt biển bao la.
Những tháng ngày một người, một thuyền lênh đênh trên biển không thấy bờ bến với chàng quả là trăm điều khổ đau. Nhưng nỗi khổ lớn nhất nơi chàng chẳng phải là thứ nguy hiểm trên mặt biển, chắc chắn vậy, một con người dũng cảm đâu sợ cô độc, một người dũng cảm đâu sợ hiểm nguy, nỗi khổ của con người dũng cảm ở trong tim kia, cái tình cảm mơ hồ ấy!
Và thêm 10 năm nữa qua đi.
Thời gian như cái bóng câu! Khuôn mặt chàng đã bị thời gian ghi dấu trên đó bằng những nếp nhăn mất rồi. Tuy chàng chưa già, sức chàng còn tốt, nhưng chàng sợ. Chẳng phải chàng sợ điều gì ghê gớm lắm, chàng sợ mỗi một điều: Đời này không gặp lại nàng nữa. Nỗi sợ ấy làm chàng phát run.
Dễ có thế thật! Nếu ta không gặp lại nàng nữa thì sao? Chẳng lẽ là mộng sao? Nơi chàng tồn tại những ý nghĩ đó, và chàng càng hoảng sợ. Không biết có khi nào chàng tự hỏi đến thực tế chưa. Tại sao chàng tự làm khổ mình như vậy? Tại sao chàng ôm một mộng tưởng mơ màng đến vậy?
Đúng là ảo tưởng trong giấc mơ. Và chàng như chính con thuyền của mình vậy, trôi giữa biển tìm nàng, mãi mãi chẳng thấy bến bờ!
Giữa lúc những ý nghĩ về nàng vụt đến với niềm sợ hãi cao độ, bỗng trời tối sầm, một cơn bão vô dự đoán, một cơn càn quét, cuồng phong giận dữ trút lên đầu chàng.
Cơn bão ấy kéo dài lâu thật lâu, chàng chẳng nhớ nổi đã đương đầu với nó trong bao lâu, con thuyền nhào lên hụp xuống, tưởng như muốn nhảy ra khỏi mặt biển, chao đảo lắc lư ghê quá, nhưng tuyệt không bị đánh gục khi có chàng, chỉ là sau đó bị cơn bão phá tan trong trạng thái chàng đã hôn mê.
Không rõ có phải là giấc mộng hay không. Khi tỉnh lại quanh chàng chẳng hề còn bão chỉ còn gió nhẹ, chẳng còn mưa chỉ có sương mù, cũng chẳng còn thuyền, thuyền chàng đã vỡ tan mất rồi, một mảnh ván còn nằm trong tay chàng. Quanh chàng sương mù ngưng tụ, lượn lờ trong không khí, chẳng thể nhìn ra ngoài 20 trượng.
Chàng đoán mình đang ở trên một hòn đảo nhỏ.
Và chàng đã không nhầm khi bắt đâu khám phá hòn đảo này, quanh đảo không hề có bóng cây to và những con thú, rải rác khắp nơi mọc lên những bụi cây thấp, đôi khí thấy một vài con côn trùng.
Như chàng đã thấy, nơi đây ngoài hơi nước dày đặc quần tụ còn có âm khí ẩn hiện, càng lúc càng mạnh mẽ, khi vào giữa đảo quanh chàng chỉ còn là vùng đất chết, thấy những khối đá hình thù cổ quái cao-thấp, lớn-bé ẩn hiện trong hơi mù, trong phạm vi bán kính chàng đoán 100 trượng tuyệt không hề có sự sống.
Chàng tò mò tiến vào, mới thấy mình vô ý. Trong này mù mịt, không khí lạnh một cách quái gở.
Qua chừng một ngày thì chàng phát hiện ra một điều ghê gớm hơn làm chàng chẳng thể không run, là ở đây không hề có ánh sáng mặt trời, ánh trăng thì khỏi phải nói. “Có lẽ ở đây chẳng thể có người, mình ta cô độc nơi này sao?” Chàng chua chát quá, từ lúc chàng ra biển tìm nàng chẳng phải đã tự đưa thân vào cô độc rồi sao?
Đi trong đó mấy ngày, chẳng thể tìm thấy đồ ăn, nước uống chàng kiệt lực, lăn ra hôn mê.
Ngất đi, qua một lúc lâu, chàng mới thấy trên môi mình ẩm ướt có nước, không phải sương lắng đọng, chàng từ từ tỉnh lại thì thấy một người bên cạnh. Một người thôi, điều này làm chàng thấy vui vui, và khi trò chuyện thì chàng thấy kinh khiếp.
Khuôn mặt người đó xanh xao, lạnh lùng tuyệt đối hóa thành vô cảm, và nhếch mép gã hỏi:
- Ta gia ơn cứu ngươi một mạng, ngươi có chịu hứa 10 năm sau quay lại đây và phó mặc cuộc sống của mình cho ta? Ngươi nghĩ sao?
Lời nói kỳ quái, băng lãnh xoáy thẳng vào tim chàng, chàng không sao hiểu được. Gã vì sao cứu chàng, để rồi 10 năm sau sẽ giết chàng? Chàng là con vật nuôi của gã sao? Chàng chưa đủ lớn để gã làm thịt sao? Suy đoán như vậy làm chàng muốn nổi điên, nhưng nghĩ đến nàng, chàng hầu như quên sạch. “10 năm nữa ta có tìm thấy nàng không? Giả sử nếu thấy thì sao?... Dẫu sao ta cũng phải sống gặp nàng, một lần thôi!” Ánh mắt chàng chớp sáng, thốt:
- Được, 10 năm!”
Tiểu Thiệp thở dài, đăm chiêu ngó Thành Ma ngay cạnh.
Chàng mù quáng chăng khi phó mặc cuộc sống của mình trong tay kẻ khác? Khuôn mặt Thành Ma trầm xuống, chợt thốt khẽ “A”, và đưa mắt nhìn nàng Tiểu Thiệp thì bắt gặp ánh mắt nàng...
Tiểu Thiệp trở lại câu chuyện, giọng còn vương lại chút bối rối:
“Chàng theo sau Lãnh Quỷ - đây là tên người cứu chàng, chàng tự gọi như vậy - ra khỏi bãi đá. Ngược lại với cảm giác, bãi đá này khá nhỏ, đi có mấy khắc đã ra được bên ngoài, thế mà chàng loanh quanh ở đó mấy ngày, đến nỗi ngất đi.
Chàng ra bãi biển, ở đó có sẵn một con thuyền, chàng bước lên y theo lời Lãnh Quỷ, cho thuyền chạy theo một lộ trình y đã dặn, là thoát khỏi nơi đen tối này.
Trên đường đi, chàng gặp nhiều hòn đảo khác, không biết thế nào, trong đầu chàng nảy ra cái ý tưởng điên rồ “nàng ở đây chăng?” Và chàng quên sạch lời dặn của Lãnh Quỷ: “Không được để ý hay tiến vào bất kỳ một nơi nào trong vùng mê vụ này”.
Chàng chuyển hướng, cho thuyền cập vào một hòn đảo.
Ở đây sương mù nhạt hơn, chàng nhìn xa hơn, tới gần chàng biến sắc mặt. Xa xa ẩn hiện trong mê vụ, thấy vô số chiến thuyền to quá thể, chúng xếp theo hàng, uốn lượn dập dềnh, trông như một con thủy quái ẩn mình trong mê vụ.
Với sự khéo léo tài tình rèn luyện qua tháng năm, chàng cẩn thận lách thuyền vào giữa những chiếc chiến thuyền đó, giấu một nơi, bỏ thuyền bơi vào bờ. Chàng hành động tuyệt, không ai biết cả.
Hòn đảo này rất nhiều người, lại cách xa thế giới của chàng như hai thế giới riêng biệt, điều này củng cố những tưởng tượng si tình nơi chàng. Nàng cũng tồn tại, lại cũng mơ hồ, nàng ở đây chăng?
Đảo rất nhiều người, nhưng ở góc độ nào đó còn tà hơn hòn đảo kia, tử khí tràn ngập, mùi tinh huyết phảng phất lưu động trong không khí.
Chàng ẩn mình sau bụi cây, lòng thấp thỏm, ánh mắt nhìn đăm đăm, cạnh đó có hai gã thiếu niên, một gã tay cầm ngọc kiếm, một gã tay cầm tiểu tiêu, cả hai đưa lên tự cứa vào cổ tay, dòng máu đỏ tươi chảy ra theo dòng...
Chàng kinh hãi nhìn dòng máu chảy xuống vũ khí và biến mất luôn, không rớt ra một giọt. Vũ khí hút tinh huyết! Hai gã lấy tinh huyết nuôi vũ khí?!
Chàng cố kìm tiếng la đang muốn trào ra khỏi miệng.
Lúc ấy chúng đột ngột cầm máu, quay qua phía sau, quỳ xuống:
- Sư phụ!
Chàng giật thót mình, mới thấy ở đó xuất hiện một lão giả tự bao giờ rồi.
Lão giả vừa đến mặt chẳng chút biểu tình, đưa tay phất nhẹ về phía chàng, và trước khi chàng kịp hiểu chuyện gì thì lùm cây nơi chàng ẩn núp đổ xuống rào rào. Chàng lộ hành tung!”
Ánh mắt Tiểu Thiệp long lanh, nửa muốn kể nửa không.
Thành Ma trầm lặng, mặt chẳng lộ vẻ gì, lâu sau nàng Tiểu Thiệp kể tiếp:
“Từ khắc này trở đi tâm trạng chàng như bão hòa nước mắt. - Giọng nàng ngừng lại. - Hai thiếu niên giận tím mặt, xông tới kẹp tay dưới nách chàng đưa đến trước mặt sư phụ chúng. Chàng muốn phản ứng nhưng vô vọng, cả người bị kẹp chặt cứng như hình nộm, đôi chân không bước theo được cứ kéo lê dưới đất, chỉ còn đôi mắt là có thể phản ứng.
- Quỳ xuống! - Hai tên đệ tử ra lệnh.
Chàng đang đứng đối mặt lão giả, cái nhìn thản nhiên, nghe thế ánh mắt chớp sáng, nhìn xoáy vào hai gã. Dưới cái nhìn ấy, hai gã thiếu niên chùn chân khi định tới bên chàng dùng võ lực.
Nãy giờ lão giả nhìn chàng không rời mắt bỗng nói:
- Vô dụng, cút!
Lời nói nhằm vào hai gã thiếu niên, chúng hoảng sợ lạy lão như tế sao, rồi lủi đi mất dạng.
- Ngươi theo ta. - Lão quay đi nói với lại.
Thật, chàng muốn rời khỏi nơi này, trong vùng mê vụ này toàn những điều quỷ mỵ, nàng nhất định không ở đây. Nhưng mặc lòng chàng vẫn phải theo lão “kẻ phản kháng sẽ chết” mắt lão nói lên như vậy.
Theo lão, chàng tới một tòa lâu đài bằng đá đồ sộ, bên cạnh đó còn có ngọn tháp cao ngất, sừng sững nguy nga, ẩn hiện như muốn xuyên thủng mê vụ, nhưng hài một nỗi ngọn tháp đó lại màu đen xì.
Suốt quãng đường tới đây chàng gặp nhiều những con người quái gở, mặt người nào cũng xanh xao phờ phạc như chẳng còn sức sống - chàng biết chẳng phải do thiếu ánh dương quang, cái chính là bọn chúng lấy máu nuôi vũ khí, thật chàng cũng chẳng muốn tin nhưng sự thật nó thế. Và bọn chúng đều kêu lão giả đi cùng chàng là sư phụ bằng niềm tôn kính sợ hãi, như là sợ hãi nhiều hơn. Có lẽ ở đây lão là tối cao.
Chàng tưởng lão sẽ đưa mình vào tòa lâu đài, nhưng không, lão vẫn bước tiếp, tới dãy núi cao ngất dựng đứng, nơi có một hang động hắt ra ánh sáng rực rỡ, bước vào.
Hang động sáng bởi minh châu gắn khắp vách, thật đẹp, khi đi hết hang động đó, không gian lại rộng mở.
Mặt trời, đúng là mặt trời, tuy mờ mịt nhưng chàng đã được thấy thứ ánh sáng mà vạn vật cần!
- Ngươi cứ tùy tiện.
Lão giả chuyển mình bước về lối cũ, nói cụt ngủn, tiếp đó cánh cửa đá đóng “xầm”, còn mình chàng.
Lão sẽ làm gì chàng? Suốt từ lúc theo lão chàng đã nghĩ vậy rất nhiều lần, và lần nào cũng tưởng ra những điều khủng khiếp như cái tử khí nơi này. Giờ thì sao đây, phải chăng ánh dương quang mỹ lệ kia lại là điều khủng khiếp của vùng mê vụ ở đây?
Từ lúc chàng tình cờ lạc vào vùng mê vụ huyễn hoặc nơi đây, tưởng như một mớ bòng bong ghê tởm, chàng không cách gì hiểu được hành động cũng như ý nghĩ của những con người nơi này. “Vậy thì ta ngu chăng, hay bọn chúng là những kẻ điên? Và ta lạc vào thế giới của bọn tâm thần?” Chàng đứng chết lặng.
Đã có những bóng thân cây to, những con thú. Dãy núi có hang thông quá đó thật sự cao, chia cắt hòn đảo ra làm hai; bên này sương mù nhạt, không có tử khí, gần như là hai nửa âm dương.
Tại sao chúng ném chàng vào đây? Chàng không để ý nữa, nhưng có điều chắc chắn là chàng có thể thoát khỏi tay chúng, bàn tay ghê tởm điên loạn. Nửa đảo bên này đúng là cách biệt với bên kia, bao quanh rìa đảo là những vực sâu, vách đá ngoằn ngèo dựng đứng, từ lòng biển những con sóng hung bạo quất thẳng vào gờ đá, bọt bắn cao đến mấy chục trượng, tuy nhiên còn có nơi cố gắng vẫn có thể thả bè xuống, đó là điều chàng cần.
Giữa lúc chàng đang tìm hiểu kỹ hơn thì bắt gặp một cô gái. Chàng ngỡ ngàng. Cô gái đẹp, nếu không muốn nói là rất mỹ lệ, lại có vẻ rất mạnh mẽ, trên mình cô khoác y phục từ những lá cây kết với nhau.
Cô hốt hoảng ngó chàng, sau đó thì bình tĩnh hơn, có lẽ cô nhận ra chàng không phải người ở đây. Chàng vội trấn an cô, và từ nay cuộc sống trên nửa đảo này chàng có một người bạn.
Những ngày sau đó chàng biết được cô gái lạc vào đây cũng cùng một cách thức như chàng không khác nhau lắm. 5 năm trước, cô gái yếu đuối phải tự thân sống cô độc nơi này, chàng có thể hiểu phần nào nỗi khổ ghê gớm ấy.
Chàng là người nhân hậu, trái tim luôn luôn bao dung, dù bọn chúng đối sử với mình thế này hay hơn thế nữa thì chàng cũng không mang hận trong lòng, nhưng với cô gái tội nghiệp này thì chàng không nhịn được. Khuôn mặt chàng hiện sắc giận lần đầu từ lúc tới đây, mắt trợn trừng rất đáng sợ, nhưng cô gái lại không sợ, nức nở kể sâu hơn:
- Chúng đối sử với em rất tàn nhẫn. Chúng... xé nát y phục em, bỏ em nơi này để cái đói cái lạnh hành hạ em. Ban đêm, những âm thanh quái đản, lạnh lẽo lẻ loi, đã có lúc em chết đi sống lại, tâm thần tưởng chừng như hóa điên. Em... - Cô gái bỗng dưng ôm chầm lấy chàng, gục mặt xuống vai chàng, giọng chuyển qua run run. - Em rất hoảng sợ. Sau đó vẫn gắng gượng sống nơi này... có lẽ ông trời chưa muốn em chết là để gặp chàng.
Nãy giờ chàng đang trong trạng thái súc động mãnh liệt, lại căm giận khôn tả nên cũng ôm nhẹ trấn an cô, thốt nhiên nghe thế chàng bừng tỉnh. Lần đầu tiên chàng ôm một cô gái tuy có đê mê nhưng bối rối nhiều hơn, đang không biết làm sao lại nghe cô gái nói:
- Thân em là phận gái, em... em... giờ đây em đã có chàng!
Giờ đây chàng không còn cô độc nữa, nhưng tim chàng mãi cô độc!
Nàng - cô gái thánh thiện trong truyền thuyết hiện đang ở nơi nào ngoài biển khơi bao la đến mông lung?!
Một năm sau.
Trong thời gian này bọn người bên kia đảo không hề quấy quả hai người, chàng cũng chưa thấy chúng lần nào nữa, điều này làm chàng nghĩ nhiều nhưng cũng chẳng biết gì hơn, nhưng chuyện này sắp kết thúc rồi. Chỉ còn hơn tuần nữa chàng sẽ đưa cô gái thoát khỏi đây, đưa cô về hòn đảo của mình, và cô sẽ tìm thấy cuộc sống ở đó, chàng chắc chắn vậy, còn mình lại tiếp tục đi tìm “nàng”.
Những tháng ngày hai người sống bên nhau trên nửa đảo này, đã reo vào sâu trong tâm chàng tình cảm sâu sắc. Chàng đã coi cô gái như một người em ruột thịt. Bằng tình cảm huynh trưởng, chàng đã yêu thương bảo bọc, quan trọng hơn chàng đã gieo vào tâm cô sự yêu đời, tin vào tương lai phía trước - đó là lúc hai người rời khỏi đây.
Và chàng sắp làm được điều đó, chàng đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyến vượt biển, chỉ còn chờ chiếc bè hoàn thành.
Cũng trong thời gian này, trò chuyện với cô gái, cô đã giúp cho chàng nhận ra cuộc sống này còn rất nhiều điều để sống. Thế mà xưa kia chàng mới ấu trĩ làm sao, bất hiếu làm sao, cha mẹ chàng đã dành trọn tình yêu cho chàng, đáp lại chàng chẳng thể báo đáp trong muôn một, để họ thương tâm mà chết. Ấy thế còn chưa đủ, chàng ngu xuẩn đến nỗi đi tìm cái chết để trốn tránh.
Nghĩ đến những điều đó, nghĩ đến cha mẹ, chàng hối hận rất nhiều, con tim như muốn gào thét. Nhưng mọi chuyện xảy ra rồi, chàng không sao kêu gọi thời gian quay trở lại được, vậy, con tim chàng phải rơi lệ.
Bởi những điều đó, thời gian này chàng mới thật sự là chàng.
Chàng nhận ra ý nghĩa ấy liệu có muộn quá không? Còn 9 năm nữa trong cái hẹn chết người 10 năm?
Giờ thì chàng đã nghĩ đến thực tế nhiều hơn. Đã có lúc chàng muốn ngưng mộng tưởng tìm kiếm “nàng”, nhưng con tim chẳng chịu theo lời. Giống như tim chàng nói nàng chính là cuộc sống của chàng, kêu gọi, thôi thúc chàng phải đi tìm “nàng”.
Ôi, sau cùng thì tim chàng làm sao đây?! Chàng vô phương hiểu, mãi mãi không hiểu.
Mấy ngày sau, qua cả thời gian dự tính, chàng đã hoàn thành chiếc bè. Những tưởng mọi chuyện đều tốt đẹp thì chàng bàng hoàng không thấy cô gái đâu cả. Chàng gào khản cổ vẫn chẳng ai đáp lại, tìm kiếm khắp nơi cũng chẳng có chút manh mối nào. Cô gái biến mất.
Lắm lúc chàng tìm dọc theo bãi đá, nhìn xuống những con sóng điên cuồng ầm ầm lao vào đó mà phát hoảng. “Có khi nào muội muội ta sơ ý...” Chàng run run, không sao dám nghĩ tiếp nữa.
Chàng nghĩ tới bọn người nơi này, bọn chúng ý nghĩ và hành động điên điên, không biết có phải chúng bắt cô đi không, nếu vậy không biết cô chịu số phận ra sao. Niềm hốt hoảng dâng trào, chàng chẳng nghĩ nữa, chạy nhanh về phía hang thông qua bên kia đảo.
Cánh cửa đá im lìm, cho dù chàng có đấm nát đôi tay mình cũng bằng vô dụng.
Chàng điên cuồng gào thét, đó là muội muội chàng, ý nghĩ cuộc sống nơi chàng - ý nghĩa thật sự!
Tiếng thét vang như sấm nổ trời cao. Và chàng không phải đợi lâu lắm, mở ra.
Một gã hán tử đứng phái sau cánh cửa đá, khuôn mặt đen xạm. Gã này vừa thấy chàng phảng phất trong khoảnh khắc biến đổi nét mặt hai lần: kinh hoảng và thèm muốn.
Chàng chẳng để ý nhiều thế, cố lấy bình tĩnh hết mực mặc dù khuôn mặt đang giận dữ ghê gớm.
- Muội muội ta đâu? Nói!?
- Theo ta. - Gã đáp đơn giản.
Chàng bước theo gã với niềm giận dữ dồn nén, mà không hề biết mình đang đi trên con đường trải đầy kinh hoàng với máu và lệ!”
- Ồ, máu và lệ! - Thành Ma thốt.
Dường như nàng Tiểu Thiệp đang trong trạng thái súc động mạnh mẽ, ánh mắt xa xăm nhìn màn đêm.
Trời đã tối đen tự bao giờ. Ánh trăng tuy sáng nhưng chẳng thể tỏ rõ nét mặt hai người họ. Họ giống như hai pho tượng, chỉ còn đôi mắt là sống.
Không lâu sau, nàng Tiểu Thiệp thở dài một hơi, kể tiếp:
“Theo gã, - giọng nàng khàn khàn, - chàng qua bên kia đảo, tới bên tòa tháp mà chàng đã thấy một năm trước.
Khung cảnh như trên lôi đài, lại giống như bọn người trên đảo đang tế lễ gì đó trên vùng mê vụ nặng nề, nặng nề đè nặng lên cả bọn.
Có rất nhiều người, tên nào cũng mang trên người vũ khí kỳ quái, chúng đứng quây quanh ngọn tháp, ngó vào.
Khi hai người xuất hiện, bọn chúng nhường một lối vào, khuôn mặt ai nấy trắng nhợt, mắt đăm đăm nhìn chàng.
Chàng chẳng để tâm đến chúng, bình tĩnh tiến vào, đối mặt với lão giả mặt trắng như năm xưa, nhưng lần này còn có một lão mặt đen đứng cạnh, và hai lão giống nhau như đúc. Mục quang chàng quét lên hai lão lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Cô gái sống cùng ta các ngươi giữ?
Hai lão nhìn xoáy vào chàng, lúc sau thì lui qua hai bên...
Chàng biến sắc mặt, không giữ nổi bình tĩnh, lao nhanh vào tòa tháp phía sau hai lão giả.
Ấy là trong đó có muội muội chàng, người mà chàng yêu thương hết mực một năm nay, cũng chính người con gái đó đã giúp chàng tìm lại chính mình.
Cô gái bị lột sạch y phục, khắp mình đầy máu, miệng bị nhét giẻ, và bị trói giật cánh khuỷu với cây cột trong tháp. Trông cô thảm hại tiều tụy, ánh mắt hốt hoảng nhìn chàng, lại lắc đầu lia lịa như ám chỉ chàng đừng lại gần. Nhưng chàng, dù cô gái nói đây là địa ngục, chàng có thể dừng chân sao?
Tim chàng như muốn vỡ ra, đôi tay bồn chồn gỡ dây trói. Gân cốt toàn thân cô đều bị cắt bỏ rất tàn độc, thân thể nhũn ra trên tay chàng. Chàng run run khoác tạm chiếc áo gai lên mình cô.
- Chàng mau mau rời khỏi đây... ư...
Thanh kiếm vô tình, từ đâu bay tới xuyên thẳng vào bụng, tiếng nói bị tắc nghẹn, và trước khi chàng kịp kinh hoảng thì thanh kiếm bay giật ra, dòng máu bắn phọt ra nhuộm đỏ cánh tay.
“A”. Chàng kêu lên đau đớn, thật đau hơn chính chàng bị xuyên thủng lồng ngực, đôi tay vô dụng cuống cuồng ngăn không nổi dòng máu chảy dòng.
- Muội muội... - Giọng chàng tắc nghẹn.
Chàng nhớ sẽ bảo vệ cô, hơn cả bản thân, và chỉ cần chàng còn sống nhất định không để ai làm cô tổn thương. Thế mà giờ này chàng nhìn người ta giết cô trước mặt chàng?!
- Em có lỗi... với chàng... - Cô gái hấp hối: - Em đã lừa dối chàng...
- Không, ta mới có lỗi, chính ta, muội muội, nhất định không được chết, cố gắng lên, ta nhất định sẽ đưa muội khỏi đây, nhất định sẽ đối thật tốt với muội.
Giọng chàng vững vàng ghê quá, thật không gì lay chuyển được. Nhưng lại nghe cô gái nói:
- Đừng... cắt lời em... để em nói... - giọng cô thều thào - ... Thật ra... em là người của chúng... Em là người... được chọn để làm sức mạnh của chàng thức tỉnh... Đó là điều bọn em cần... tiềm năng và lệ khí... Em... không xong...
- Không, nhất định không! - Chàng quay ra nhìn hai lão giả. - Các ngươi, ta sẽ trao sinh mệnh của ta ra, chỉ cần các ngươi cứu muội muội ta...
Chàng không nói được nữa, bị cô gái lay tay, ánh mắt cô mãn nguyện, miệng cố gượng nụ cười.
- Em rất vui! ... tiếc rằng không... cứu được chàng... - Đầu cô nghẹo sang một bên, vĩnh viễn lặng yên!
Chàng gào to tắc nghẹn bật thành tiếng gừ gừ ghê rợn!
Bọn người khát máu nhìn thảm cảnh không một tên lộ vẻ bi thương, ngược lại mắt chúng sáng hơn bao giờ hết.
Ngay lúc này cả tòa tháp bao trùm trong khí đen như mực nhấn chìm hai người, lão mặt trắng không kìm được phải thốt lên:
- Đại công cáo thành! Sức mạnh này... ha.ha.ha...
- Sư huynh, tên tiểu tử này thật là hòn ngọc đẹp, cứ nhìn hắc tháp kích động thế kia... - Một giọng khác cất lên.
Bên trong hắc tháp chàng nghe giọng chúng rất kích động, trong mình lại có khí trắng như linh hồn thoát ra ào ào, khí huyết toàn thân sục sôi kịch liệt.
Chàng đã hiểu, với chúng chàng là con vật nuôi, chàng căm giận, ghê tởm. Bàn tay lần mò lên ngực, ở đó có viên ngọc trắng mà chàng đã tìm thấy mấy năm trước đang tỏa sáng dịu dịu. Chàng nắm chắc nó trong tay...
Dị biến phát sinh, cả hòn đảo lấy ngọn hắc tháp làm trung tâm rung lên dữ dội.
Những tiếng la vang lên khắp nơi, có tiếng thét:
- Chuyện này là sao, sư huynh? Hắn có luyện chân khí sao?
- Cái này... hắn đang phản kháng. Nhưng sao... A!
Giống như những tia sáng sắc nhọn, ở chân tháp, từ trong xuyên màn đêm phá ra, cả ngọn hắc tháp cao ngất, vững chắc đổ xuống ầm ầm.
Trước khi bọn chúng còn chưa tin chuyện này, chàng một thân lệ khí ôm trên tay thi thể cô gái từng bước từng bước tiến ra, phía sau những khối đá vẫn ầm ầm đổ xuống.
Kinh dị! Trong phút chốc tóc chàng chuyển từ đen qua bạc trắng, mục quang đỏ ngầu, xạ ra “khí giết người”. Bất kỳ kẻ nào nhìn vào đó đều lăn ra ôm đầu, gào thét đau đớn, trừ hai lão giả và một vài kẻ khác.
Lúc ấy quanh chàng là những tiếng rên thảm lão, không gian cũng u ám hơn, cảnh tượng như địa ngục, âm khí lạnh lẽo, lệ khí ngất trời.
Hai lão giả đồng kinh hãi la lên: “Thiên Tâm ngọc!”.
- Đây là một trong những cổ vật của quỷ giới chúng ta, sao gã lại có?
Lúc ấy hòn ngọc Thiên Tâm, liền với cơ thể, ẩn phân nửa trên ngực, tỏa sáng trong dịu, cộng với lệ khí ấy, trông chàng quỷ mị tuyệt luân.
- Muội muội, đợi ta một chút, ta sẽ mang muội rời khỏi đây. - Chàng đặt nằm cô gái trên một tảng đá, dịu dàng thốt.
Và ngó lên, hung quang xạ ra, khí thế hung mãnh, áp đảo xoáy thẳng vào hai lão giả trước mặt.
Từng bước từng bước chàng bước tới, lệ khí tăng theo mỗi bước chân... Thật khôi hài, lúc nãy hai lão con thèm muốn cái lệ khí này, giờ thì chết lặng đứng ngó.
Hốt nhiên chàng lao tới nhanh xiết kể, mục tiêu là lão mặt xạm, đánh ra một quyền, lão này như một loài sên không biết gì, đến khi cả thân hình xé gió bắn vọt ra sau mất hút trong vùng mê vụ mới đưa lại tiếng thét kinh hãi.
Chúng nhân ngẩn ngơ. Tốc độ kinh nhân, sức mạnh kỳ tuyệt!
Không một ai, kể cả lão mặt trắng đều vô phương nhìn ra, chúng vẫn nhìn chàng đang bước tới, trong khoảnh khắc khi lão mặt xạm bay đi rồi mới thất kinh thấy chàng biến mất và chàng đứng thế chỗ lão. Nghĩa là cách lão mặt trắng cái với tay.
Với khoảng cách đó, lão nhìn vào ánh mắt đỏ máu của chàng càng thất kinh hơn, bất giác nhảy lùi lại theo bản năng. Nhưng dẫu sao lão cũng là một võ giả tuyệt thế, trấn tĩnh nhanh chóng, khuôn mặt thoáng qua sắc giận, cánh tay đưa ra giống như đợi cầm một cái gì đó, ra là thanh kiếm, từ đâu bay lại nằm trên tay lão.
Lão giơ cao kiếm, hướng thẳng trời cao, khí đen từ đâu như được lão kêu gọi ào ào kéo đến tụ vào thanh kiếm trên tay lão, tốc độ nhanh dần.
Giống như một cái hồ rộng lớn, hứng nước từ bốn phương tám hướng đổ về, khi lão ngưng tụ đã đủ, khí đen lắng đọng, lượn lờ quanh lão; mục quang lão chuyển qua đỏ rực, miệng lâm râm gì đó, và theo đó đám khí đen lấy lão làm trung tâm chuyển động xoay vòng, tốc độ nhanh dần nhanh dần, chẳng mấy chốc kéo theo cả đất đá, thành hình một cột xoáy đen như mực bao trùm lấy lão. Khí thế tuyệt tà!
Bọn người trên đảo đều kéo nhau ra xa cả rồi, kể cả chàng cũng đã bồng xác cô gái lui ra xa. Có mấy tên vẫn còn lăn lộn đau đớn gần đó bị cuốn vào mất hút trong cột lốc, cảnh tượng cuồng tà!
Qua một lúc lâu, dường như lão vẫn chưa có ý định dừng lại, cột xoáy lớn dần lớn dần. Bên này chàng chưa có biểu hiện gì, lệ khí ngùn ngụt, nhìn lại.
Thật sự là cuộc đối đầu giữa hai con quỷ!
Không biết qua bao lâu, chỉ biết lúc ấy cột xoáy bành trướng trong phạm vi bán kính chừng 50 trượng, trong đó bỗng có tiếng cười cuồng dại, tức thì cột lốc xoáy thẳng đến bên chàng, trên đường đi quét sạch mọi vật cản, tiếp tục ngưng tụ.
Khí thế thái sơn áp lên mình chàng, chàng theo bản năng xuống tấn, đan chéo hai khuỷu tay bảo vệ đầu. Ngay khi đó, Thiên tâm ngọc chói sáng trong phạm vi toàn đảo, thân ảnh chàng biến mất luôn trong quầng sáng.
Cột lốc hung mãnh xoáy thẳng vào quầng sáng ấy tạo thành tiếng nổ động địa kinh thiên, toàn đảo rung động tưởng như muốn vỡ ra, mặt đất nghe răng rắc, tòa lâu đài chịu chung số phận với ngọn tháp, xụp đổ.
Đá chạy cát bay, lâu sau thì lắng xuống.
Chàng một thân trụ vững, mục quang như máu xạ ra dưới khuỷu tay đan chéo; bên kia lão mặt trắng lảo đảo lùi lại nửa trượng mới trụ vững, miệng thổ ra bụng máu, mặt thêm trắng nhợt.
Bọn người bên ngoài bàng hoàng không thể tin vào chuyện này, nhưng rõ ràng sư phụ chúng đã bại, bại thê thảm.
Nhưng lão, một võ giả tuyệt đỉnh há có thể cam tâm được sao?
Quả lão không cam tâm, khuôn mặt mất hết vẻ bình tĩnh, thanh kiếm rung rung trên tay.
- Được! - Lão chợt nói. - Ngươi đã hiến sinh mạng cho Thiên tâm ngọc, lão phu đáp lễ ngươi.
Dứt lời, lão vận khí vào thanh kiếm, khí đen bao trùm lấy cả cánh tay cầm kiếm, khuôn mặt lão bắt đầu vặn vẹo như đang chịu cực hình, đến khi kìm chẳng được lão ngửa cổ rú lên ghê rợn, và cúi gập người thở hồng hộc...
Khi lão đứng thẳng lên thì toàn bộ y phục trên người rơi xuống lả tả, thanh kiếm hoàn toàn ăn liền với cánh tay; lấy từ cổ tay làm điểm kết dính, những vằn đen giống gân ngoằn nghèo ôm lấy toàn cánh tay, chạy tiếp ôm lấy bả vai rồi vùng ngực, một vài đường qua cổ xông lên mặt, kết hợp với đôi mắt đỏ đến thấu suốt, sáng lóe như hai hòn ngọc, phảng phất quang mang đỏ xạ ra cả hốc mắt.
Lão thật sự hóa thành quỷ theo đúng nghĩa!
- K.h.à... hà... Tiểu tử, chết đi!
Lão điên cuồng lao tới bên chàng, tốc độ đằng vân, đáp lại chàng cũng lao tới.
Giống như hai mũi tên xé gió lao vào nhau!
...
Không có thanh âm va chạm, chỉ có nguyên một cảnh tượng kinh hãi khiến đám người bên ngoài ngây ra nhìn sững, và hoảng sợ bỏ chạy toán loạn như bầy hươu sợ cọp dữ. Một vài tên còn rên la dưới đất đã tỉnh lại, nhìn thấy cũng chạy mất, thoáng sau chẳng còn ai.
- Không!
Giọng nói lão run run, thanh kiếm rơi xuống đất, lão đã trở về bình thường, con người hấp hối. Hai tay lão vô lực nắm lấy cánh tay chàng còn đang nằm sâu trong lồng ngực mình. Chàng cũng trở lại bình thường, Thiên Tâm ngọc an tịnh nằm đong đưa trên ngực.
Hai đôi mắt nhìn xoáy vào nhau. Chàng thở dài rút tay về, quay đi bỏ mặc lão với anh mắt biết nói “không thể như vậy được”.
Khung cảnh trên đảo một màu tang hoang!
Chàng bồng xác cô gái trên tay bước về phía những con thuyền, giữa đường thì kiệt lực, lăn ra hôn mê sâu.
Cơn ác mộng làm chàng bừng tỉnh, miệng la hét om sòm... Đến khi tỉnh hẳn, thấy mình đang nằm trên chiếc giường ấm áp, thơm phức như là phòng nữ nhi. Chàng nào để tâm, đảo mắt tìm kiếm gì đó.
- Công tử tỉnh rồi sao? - Một giọng vang lên, thanh âm êm dịu, một cô gái bước vào.
- Muội muội của ta đâu? - Chàng hỏi gấp.
- Huynh muốn nói sư tỷ Băng Tâm? - Cô gái giật mình lắp bắp.
Những ngày sau đó chàng chìm sâu trong nỗi thống khổ. Ngày ngày ở bên xác cô gái, chẳng ăn uống nói năng gì, như người mất hồn.
Đến mấy ngày sau tỉnh ra đôi chút, chủ yếu vì chàng thấy lạ. Tại sao mình nhịn ăn uống lâu vậy chưa chết? Rồi chàng nhớ tới mấy người nơi này đều gọi mình là công tử. Tuổi chàng khá cao, khuôn mặt lại có nếp nhăn rồi, và còn nữa là chàng đã hiến sinh mạng cho Thiên Tâm ngọc, cớ sao lại... chẳng nhẽ họ đều nhầm đến vậy sao?
Tò mò, chàng rờ lên mặt, nhẵn nhụi, tới bên dòng nước nhìn xuống, thấy một khuôn mặt thiếu niên tuấn tú hiện ra, chàng không còn nhận ra mình nữa. Mái tóc bạc trắng, ngược lại khuôn mặt trẻ như thời niên thiếu.
Bất giác chàng đưa tay nắm hòn ngọc Thiên tâm, hơi ấm truyền vào tay khác hẳn vẻ lạnh lẽo trước kia. Chàng nghi hoặc. Sau đó thì thở dài, quay lại bồng xác cô gái lên, khàn giọng thốt:
- Muội muội, ta đưa muội về nhà!
Ngay lúc này chàng thấy một bóng hình kiều diễm đang tiến lại, đến đây chàng giật mình, chàng có thể quên sao? Chính là “nàng”, người mà chàng tìm kiếm suốt bao lâu nay, người con gái đã khiến tim chàng mong mỏi từng ngày. Nàng ở đây?
Đúng là nàng - cô gái thánh thiện trong truyền thuyết!
Hai người đứng đối diện nhau, không ai nói một lời.
- Ta rất tiếc hôm đó không có ở đó để con bé thiệt mạng. - Nàng phá tan yên lặng rồi thở dài một hơi.
Khuôn mặt chàng đau khổ nhìn xác cô gái trên tay mình. Trầm lặng! Rồi chàng tháo hòn ngọc Thiên tân đưa về phía nàng.
- Hòn ngọc này là vật ở đây, nàng giữ lấy.
- Chẳng thể nói vậy. Ngươi là chủ nhân của nó. Ngươi cứ giữ lấy. Phía tây có một con thuyền, nếu muốn ngươi có thể đi.
- Đa tạ!
Chàng đi thật! Và sau đó chàng rời khỏi vùng mê vụ, trở về.”
Nàng Tiểu Thiệp ngừng lời.
Ánh trăng đứng bóng trên đỉnh đầu. Một vài tia sáng cố xuyên qua những tàn lá đong đưa rơi xuống hai người.
Toàn thành Ánh Sáng hầu như đã xuống đèn, chìm trong những tiếng côn trùng rả rích đó đây.
Thành Ma chống tay ra sau, ngửa cổ thở dài:
“Hỡi thế nhân tình yêu là gì?
Mà sao con người cứ đắm đuối mê say?
Có phải chăng tình yêu là sự sống,
Mà cũng là cái chết bởi thương đau?!”
Ạc ạc, xin lỗi cái câu này tôi nghe ở đâu đó, chẳng biết tác giả, tim trên google cũng không thấy. Ai biết chỉ dùm, thank.