Hồi 1: Ảo
Trong cõi mộng khi bừng tỉnh dậy bạn thấy gì?
Đã hẳn bạn đang nằm hay ngồi bật dậy trên chiếc giường ngủ ấm áp của mình?
Hoa. Trước mặt Thành Ma lúc này những hoa là hoa. Cả một rừng hoa, trắng một màu, cao đến tận nách, tỏa hương dịu dịu, mùi hương kỳ lạ đó, xông vào mũi nó lan khắp cơ thể. Nhưng nó không thấy rễ chịu chút nào, ngược lại: bàng hoàng, sửng sốt, hoang mang, sợ hãi... hàng loạt cảm giác khó chịu thôi động trong cơ thể - đứa trẻ 13 tuổi.
Cứ đứng trơ ra đó, há miệng.
- Hà hà... chuyện này... không thể nào... - Nó cố gắng lấy lại chút bình tĩnh đã bay biến tự lúc nào. - ... chuyện này... ta...
Cố gắng dùng lý trí kiểm soát cơ thể, đôi tay đưa ra nắm lấy thân hoa kéo mạnh về sau. Thân hoa đó không bị bật lên, bàn tay nó tuột ra, đau, lòng bàn tay rớm máu khiến nó hoang mang tột cùng.
Là sự thật, không phải mộng, không phải ảo.
Biết là thực, nhưng lý trí còn chưa thua, quả vậy, đâu có ai tưởng được đang yên lành trước cửa nhà mình đột nhiên đi qua một “khe hở trong không khí” để rồi tới nơi này, một khu rừng kỳ quái.
Nó đảo mắt nhìn quanh, lại trợn mắt há miệng. Bao quanh biển hoa những rừng là rừng, hàng tá cây to lao vút lên trời, đến khi hết lực rồi tỏa ra từng tàn lá khổng lồ, rủ xuống.
- Thôi nào, trí tưởng tượng của ta, dừng lại... ha ha... con rồng kia, đẹp quá!
Giống chim dị quái, quái gở bay vòng vòng trên đầu nó, rít lên liên hồi, tự nhiên lại vọt đi mất dạng khiến nó run bắn từng chập, thốt lên câu đó thật ra là nỗi kinh hoàng sâu sắc.
Sợ, sợ hãi.
Đã từng nhiều lần tưởng tượng và muốn, ham muốn mãnh liệt khám phá những thế giới huyền bí, muốn phiêu lưu trong đó. Ước muốn, ước muốn, ước muốn mạnh mẽ. Khi đã thành sự thật rồi thì sao? Có thể sợ hãi sao?
Mặc lòng, bước, vẫn phải bước tới. Những bước đi theo bản năng, tiến về phía nước chảy mà nó đã nhận ra ở đâu đây bên phía tây.
Băng qua gần hết biển hoa mọc dại chợt hiện ra dấu chân, phải, đó là điều nó cần lúc này, nhưng nó không thể vui được bởi dấu chân lạ quá, khổng lồ.
“Cái...” Nó hết thốt nổi “Cái gì thế này?” ấp úng lại lắc đầu. “Ta đang sống với trí tưởng tượng của mình sao?”
Nói đoạn, quan sát vết chân. Ít ra to gấp mấy chục lần cơ thể nó, lún sâu vào đất, cứ như nền móng nhà loại trung. Quanh đây cây cối hầu như bị tàn phá cả, giống như một gã cự nhân đang chiến đấu với... với ai? Nó giật mình quan sát lại quanh đây, chỉ có hai vết chân của một cự nhân đứng theo kiểu như xuống tấn vậy. Chiến đấu thì đúng rồi, phần trên của vết chân móng cắm xuống, nó có thể tưởng ra được cự nhân này trong tư thế đỡ đòn đánh rất mãnh liệt, nhưng đánh với ai khi mà chỉ có hai dấu chân thế này thôi?
Nghĩ đi nghĩ lại lại rơi vào bế tắc, như chính nó đang không hiểu tại sao mình lại ở nơi kỳ dị này.
Thành Ma dùng hết tinh lực để tới bên dòng nước, phía sau là quãng đường phi thường với một đứa trẻ phải vượt qua trong khu rừng hầu như là không có bóng dáng con người, nếu không tính dấu chân cự nhân, lại với đôi chân trần hiện đã rách bươm cùng y phục, máu tươi khắp mình ứa ra coi thê thảm.
Đôi chân đã loạng choạng, đau đớn phi thường bởi đất dính bết vào với máu, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, xạ ra cái khí chất kiên định thẳng tiến, tới bên sự sống - nước.
Thành Ma dừng lại lấy hơi, phóng tầm mắt ra xung quanh mong tìm một loại hoa quả nào đó thỏa mãn được cơn khát. Bỗng... nó cảm thấy có ánh mắt nào đó nhìn xoáy vào mình đầy đe dọa. Chợt, hơi gió lùa tới, nó chẳng kịp suy nghĩ gì, theo bản năng lăn mình dưới đất đúng lúc vật đó xẹt qua mặt để lại trên đó một vết cào, như là một loài thú nào đó.
Quả vậy khi đứng dậy được nó nhận ra đó là một con dị thú, hình thù thập phần cổ quái mà không sao nhận ra thuộc loại thú nào, chỉ biết đó là thú săn mồi và hiện thì nó đang đóng vai trò con mồi. Tâm niệm chuyển động, nó nhìn thẳng vào con quái thú, đồng tử sáng rực.
Hai ánh mắt người và thú giao nhau.
Con quái thú vồ trượt liền lùi lại giữ thế, miệng gầm gừ, chảy cả nhớt ra. Trong thâm tâm thì quả thực Thành Ma sợ vỡ mật ra, nhưng nó cố dùng ý chí duy trì cái nhìn trực tiếp đối đầu không khoan nhượng con quái thú, bởi nó biết nhường một phân là chỉ còn con đường chết.
Cứ trong tình trạng này chỉ sợ nó biến thành món ăn cho quái thú, không sai tim nó bắt đầu đập loạn nhịp rồi.
Giây phút ấy đã đến, giây phút Thành Ma biến thành con mồi. Con quái thú bằng giác quan nhạy bén đã cảm nhận thấy con mồi đang run sợ. Nhưng chính giây phút con quái thú thu mình chuẩn bị đợt tấn công nữa thì ánh mắt Thành Ma lóe sáng dị thường.
Nó có ý tưởng gì bất chợt?
Cuộc đối đầu bằng ánh mắt, thật là giây phút kinh hoàng, mà chỉ có chủ nhân hai đôi mắt mới hiểu được cường độ thảm liệt của nó. Và cũng thật kỳ diệu, dưới cái nhìn hơn cả dã thú của Thành Ma, con quái thú run sợ, cả người nó run lên, tiếng gầm gừ chỉ còn là cái vỏ bọc bên ngoài. Rồi nó quay đi, mang theo tiếng gầm thua trận.
Kẻ chiến thắng đổ gục xuống bằng hai đầu gối, cười: “Ha ha, ta, trí tưởng tượng của ta... tuyệt diệu...”
Thật, trong thời khắc sinh tử kề bên, lúc mà ý chí hầu như chi trì không nổi thì trí tưởng tượng đã cứu nó vậy. Khoảnh khắc ấy thật diệu kỳ, con quái thú hung hãn chợt bé đi trong ánh mắt Thành Ma, nghĩa là giây phút ấy Thành Ma vững trãi như một cự nhân bất khả xâm phạm, nó đã thể hiện điều đó qua ánh mắt khiến quái thú phải bỏ chạy. Và nó dùng chính trí tưởng tượng để biến con quái thú thành... con vật nhỏ bé.
Hiện tại thì tim nó đập hơn trống làng, hơi thở loạn nhịp, mồ hôi vã ra, thật không tưởng được giây phút ấy dũng khí đó từ đâu đến.
- Hà hà, không biết hiện giờ ta đang ở đâu đây, Châu âu, Châu á, hay là bắc cực?
Thật ra nó thốt ra như vậy thực chất chỉ là lời trấn an bản thân, những gì đã-đang diễn ra, những thứ ấy đập sâu vào trí tưởng tượng mà nó nghĩ không bao giờ xảy ra được, nhưng ngược lại nó vẫn xẩy ra đấy thôi - là nó rơi vào thế giới kỳ quái, ít ra là thế giới này con người còn chưa biết tới; mặt khác nó cũng hy vọng cánh cửa kỳ quặc mở ra không gian chỉ thông qua trong chừng mực ở trên thế giới của nó mà thôi.
Bản năng sống mãnh liệt đã kéo Thành Ma tới bên nguồn nước, sau tất cả những gì nó trải qua ở đây cảm giác như trải nghiệm trong những câu chuyện ly kỳ, chỉ thiếu nó không được trang bị vũ khí chiến đấu, cứ như ác mộng thủa nào.
Con suối trong xanh vô ngần, uốn lượn rập dềnh qua khe đá, rêu xanh tràn sức sống an nhàn dưới làn nước kia, thoảng qua con cá nhỏ sắc vàng lội ngược dòng, quẩy mình vọt lên khỏi mặt nước mang theo những hạt ngọc trong veo lướt theo bên mình...
Thành Ma nhìn mà như không nhìn, thẫn thờ cúi xuống vục từng ngụm nước lớn đưa lên uống ừng ực.
Chưa bao giờ nó nghĩ uống nước lại ngon như lúc này, thật ngọt, lại như cam lộ, lan nhanh trong nội thể, phục sức nhanh chóng.
Chẳng biết có phải do nước ở đây có tác dụng thần kỳ không, nó không quan tâm lắm, với nó chuyện này kết thúc càng sớm càng tốt; và có lẽ sắp kết thúc rồi, bởi nó bắt gặp con đường mòn gần đây, có đường mòn là có người, quan trọng hơn là con người bình thường - tức là nhỏ bé như nó, đã có lúc khi nhìn thấy dấu chân cự nhân nó nghĩ lạc vào thế giới người khổng lồ. Bây giờ nó chỉ cần có thế.
“Không biết ta đang ở đâu đây?” Vẫn là câu hỏi đó. Thành Ma đã tự hỏi rất nhiều lần rồi, có lẽ cũng sắp biết rồi. “Ra đường mòn! Đi đi đi!”
Lúc ấy, trời đã xẩm tối, ánh dương quang len qua các tàn lá chỉ còn là những sắc vàng yếu ớt, Thành Ma ra đến đường mòn vẽ lên trong tưởng tượng cái giờ phút gặp lại được cha mẹ, đến đây nó khóc nấc lên nức nở, tắc nghẹn.
Cha... Mẹ...
Nó nhớ là lâu lắm đã không phải khóc rồi, ở nhà nó chẳng bao giờ có chuyện gì đến nỗi phải khóc nấc lên thế này. Nó là đứa con ngoan, thông minh, rất biết làm cha mẹ và mọi người vừa lòng, mọi người ai cũng quý, cha mẹ nó thì khỏi phải nói. Giờ thì sao đây? Có còn gặp lại cha mẹ chăng?
Nước mắt nó cứ chảy dài, đều đều, ròng ròng trên mặt rơi xuống đất, mắt nó cũng mờ đi mờ đi, cả người đổ đánh rầm, chết giấc.
0o0
Mơ màng có tiếng nhạc, tiếng nhạc ru dương dịu dàng qua tai trườn vào tâm hồn mơ mơ, như dòng nước nhẹ trôi, dịu dịu uốn lượn, như âm hưởng côn trùng, lại như tiếng gió rầm rì... Tiếng nhạc như từ thiên nhiên, bản nhạc do thiên nhiên hòa tấu. Nghe khoan khoái lạ!
Lại đột nhiên tĩnh lặng. Rồi cơn khát ập đến, Thành Ma mở mắt ra khẽ động môi, thốt được tiếng “nước” cụt ngủn.
Màn đêm thanh vắng, một ngọn đèn lắt nhắt để ở trên bàn giữa nhà, hắt ra ánh sáng đục yếu ớt. Nó chống tay ngồi dậy, toàn thân mệt mỏi, chỗ nào cũng đau âm ỉ. Nhưng Thành Ma, chẳng bận tâm, điều đáng quan tâm lúc này là người - con Người.
Lướt nhìn khắp gian nhà, ánh mắt dừng lại ở cửa sổ, một pho tượng, không, một con người, dáng người đó bình thản, tự nhiên, lặng yên, yên lặng đứng đó, ngước nhìn nền trời đầy sao. Thân thể người đó mảnh mai, mái tóc dài búi ra sau, trắng phau nhẹ bay như hòa với ánh bạc trên nền trời vậy, không đúng, phải nói là cả thân thể người đó hòa vào khung cửa, hòa vào gian nhà, hợp với đại tự nhiên.
Thành Ma cảm thấy mơ hồ quá!
Nó mấp máy môi định nói gì đó nhưng thốt không ra lời, người kia cũng yên yên tự tại đứng đó.
Một người trầm mặc ngước nhìn bầu trời huyền bí, một người ngây ngốc nhìn con người thần bí, không khí lắng đọng đầy vẻ cổ quái!
“Ông... ông ơi!” Không biết qua bao lâu thì Thành Ma gọi ngập ngừng. Nó gọi “ông” bởi thấy mái tóc người đó đã bạc trắng, nhưng cũng không chắc bởi người đó eo vẫn còn thon, lưng lại còn thẳng.
Sau tiếng gọi không nghe thấy gì, người đó cũng chẳng buồn quay lại, nó chuyển qua tiếng anh gọi tiếp, gọi mấy lần đều như vậy.
“Không lẽ là... tượng? Nó nghĩ.
Người đó từ từ quay lại, cắt ngang suy nghĩ của nó.
Thật không phải tượng, quả là một lão nhân ước chừng khá cao tuổi.
Gương mặt ông lão dần hiện rõ qua ánh đèn mờ mờ, một gương mặt bình phàm, không gì đặc biệt, có chăng thì cái nét hiền hòa của lão hiện rõ, đặc biệt là đôi mắt. Nhìn lão Thành Ma có cảm giác rất gần gũi, có lẽ xuất phát từ cái điểm hiền hòa kia.
Ông lão mỉm cười không nói gì, chỉ là Thành Ma thấy ấm áp lạ, ngây ngốc, quên cả nói năng.
Lão tiến đến bên chiếc bàn trên có bình nước để sẵn, vén ống tay áo rõ rộng rồi rót nước ra bát. Bây giờ nó mới để ý, ngoài kiểu tóc, trang phục lão vừa lạ vừa quen. Trang phục bằng vải thô, áo cắt theo kiểu cổ, dài chấm gối, hông thắt dây vải, buộc túm ngang eo; quần và giầy thì bị che mất rồi, không biết thế nào. Tóm lại trông như y phục tuồng chèo, có điều nhìn giản dị. Bên hông lão dắt một cây tiêu bằng thứ ngọc gì đó đỏ rỡ, phảng phất phát tán quang mang. Nhìn lão tổng thể chỉ có cây tiêu đó là đặc biệt.
Dưới mắt con trẻ, ngây thơ không biết gì như Thành Ma cũng nhận ra cây tiêu đó đặc biệt trân quý, nó nghĩ vẩn vơ mãi.
Nhưng, những suy nghĩ vẩn vơ tạm dừng lại khi lão đến ngồi cạnh nó, đưa bát nước trên tay cho nó, lão cười. Vẫn nụ cười hiền hòa ấy, nhưng lần này Thành Ma giật mình, thấy mình có gì vô lễ quá, mấp máy môi định nói gì đó nhưng phát ra tiếng không nổi, vội làm cử chỉ cung kính hết mức có thể, tay tiếp lấy bát nước. Khi uống vào thì thấy đắng chát, dáng chừng là thuốc, hơi bất ngờ nhưng nó vẫn uống cạn.
Lão nhân vẫn ngồi đó, chẳng nói năng gì, vẫn chỉ là nụ cười hiền hòa, nét nhìn hiền hòa.
Giờ thì Thành Ma thấy rễ chịu hơn rất nhiều rồi, hay ít ra là rễ chịu hơn lúc mới lọt vào thế giới này, thế giới mà nó chưa hiểu, mặc lòng tâm trạng nó vẫn đang là “con chim lạc mẹ”, nhưng dẫu sao nó vẫn thấy thoải mái, có lẽ bởi gặp được ông lão này, có lẽ bởi nụ cười ông. Bất chợt nó cũng cười, cười để giao tiếp, cười để cảm ơn.
Nụ cười chưa tắt thì cơn buồn ngủ đã ập đến, chi trì không nổi, lại nằm xuống.
Bên kia lão nhân ngay khi nhìn Thành Ma cười bỗng biến sắc mặt, môi mấp máy cũng thốt chẳng ra lời. Ngay sau đó lão lấy lại bình tĩnh, thở dài, rồi an nhàn rút cây tiêu ra...
Tiếng tiêu lần nữa vang lên, trầm bổng vang lên, như bàn tay người mẹ vuốt lên mặt con yêu, như lời ru êm ái dành trọn cho con yêu... Cánh mắt Thành Ma từ từ khép lại, mơ mơ màng màng, chìm vào cõi mộng.
0o0
Cha... Mẹ...
Hai ông bà nắm tay nhau bước đi dưới bóng hàng cây bạch đàn, chậm dãi, chậm rãi, chậm rãi bước đi! ... Nó chạy theo phía sau, vừa chạy vừa gọi. Cha mẹ nó vẫn bước chậm rãi, nó cố chạy thật nhanh lên trước mặt họ, nhưng hoàn toàn vô vọng. Dẫu nó chạy nhanh bao nhiêu, cố sức bao nhiêu thì khoảng cách vẫn thế, chạy thật lâu thật lâu, con đường cũng dài mãi dài mãi. Sau cùng nó vấp ngã, lạ quá, vấp ngã không thấy đau, cố vùng dậy thì bóng hình cha mẹ nó đã hoàn toàn tan biến, vô ảnh vô tung. Nó cố gọi thêm mấy tiếng nữa, rồi bừng tỉnh khỏi cơn mơ, thở ồng ộc.
Gần một tháng nay, lúc này những giấc mơ phiêu lưu vào những vùng đất lạ kỳ đã hoàn toàn thay thế bởi hình ảnh cha mẹ. Đây, chẳng phải thế giới của nó - cái thế giới mà nó sống từ bé. Nói theo cách của Thành Ma thì cánh cửa xẻ không gian ấy đưa nó đến đây - thế giới mơ mộng - thế giới huyền ảo.
Ngày đầu tiên.
Ngay khi Thành Ma còn đang nửa tỉnh nửa mê, cơn ác mộng còn chưa tới đã gặp ngay mộng tiên.
Gió, nhẹ nhàng tuồn qua khung cửa, phảng phất đưa lại bên Thành Ma còn đang say mộng những âm thanh hỗn tạp từ bên ngoài, nhưng “hỗn tạp” đó dáng chừng được thiên nhiên khéo léo sắp xếp hết sức tài tình, tự nhiên mà biến hóa thành âm hưởng tuyệt diệu.
Cánh mắt Thành Ma khẽ động, bị đánh thức hết mực dễ chịu. Thoảng nghe khởi đầu bằng tiếng gió rào rạt, tiếng nước chảy réo rắt đâu đó liên miên... Âm hưởng không dứt ấy chợt thăng hoa bằng những tiếng hót trong trong cao vút của rất nhiều loài chim hòa tấu theo một nhịp điệu ngắt quãng rất mực tài tình, y như dàn nhạc khổng lồ; lại đột phá bằng những tiếng hú trải dài trong không gian. Diệu kỳ ở chỗ âm nhạc không lặp lại, thiên nhiên, tưởng chừng cảm hứng bất tận!
Lại có hương thơm thanh nhã, vụt hiện ra trong trí tưởng tượng khung cảnh mê hồn.
Lúc ấy trời đã tỏ rõ, ánh dương quang mỹ lệ long lanh xuyên chéo tràn ngập căn phòng, Thành Ma từ từ bước xuống giường, căn bản không để ý đến thương thế của mình đã hoàn toàn bình phục. Nó hít sâu một hơi, đẩy cánh cửa ra, rộng mở.
Dẫu mang trong mình óc tưởng tượng phong phú, Thành Ma cũng thêm một phen kinh ngạc, nín thở, trong họng bật tiếng “A” khẽ rồi tắc nghẹn.
Đây, dường như là tiên cảnh trong truyền thuyết!
Trước mặt hiện ra vô số những loài hoa kì trân dị thảo, dập dềnh côn trùng - bướm bay đầy trời, con nào con nấy đua nhau khoe sắc, tựa các tiên nữ nhảy múa trên nhành hoa nụ, cẩm tú rực rỡ, mỹ lệ khôn cùng.
Từ đó, hương thơm thoảng nhẹ, tán phát khắp không gian.
Xa xa, thấy một mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng, trong ánh dương quang phát sáng long lanh, tựa như bạch ngọc, trồi ra từ non xanh; cạnh đó hạc đứng rỉa lông, thảng hoặc bay lên lượn tròn, rít lên viu viu. Trông tựa tiên gia linh cảnh!!
Ngay cạnh đó lại ẩn hiện lên dòng nước, cứ theo tầng mà chảy xuống, uốn lượn nhịp nhàng, tựa suối tóc tiên tuồn nhẹ vào lòng hồ, lại như nấc thang vân khí, mông lung mờ ảo, vươn cao tận trời.
Trên trời mây trắng bồng bềnh, xà xuống lưng chừng, đầu ngọn núi xuyên thẳng lên chìm trong vân khí, cao nhập vân tiêu, hùng vĩ trang quan; phía dưới non xanh trải dài, vô cùng vô tận, diễm lệ vô song.
Thật, non xanh nước biếc như tranh họa đồ, không khỏi khiến con người mê mẩn.
Tiên cảnh đột ngột bày ra trước mắt không tránh khỏi ngỡ ngàng và cảm khái, thân hình Thành Ma hơi run, mơ mơ màng màng, nâng nâng sảng khoái, phiêu phiêu dục tiên.
Lại hít mạnh một hơi nữa, tâm trạng còn chưa hết xao xuyến, cầm lòng chẳng được mà hòa điệu vào thiên nhiên theo mỗi bước chân, gần như là vô thức.
Đi giữa khung cảnh này thấy bước chân sao mà phiêu phiêu!
Hốt nhiên quang mang ngũ sắc vụt đến trước mặt, quay vòng vòng rồi chạm ngay trên đầu Thành Ma, thì ra là con bướm. Nó đậu mãi ở đó, lại nhẹ nhàng lướt quanh, tựa như còn lưu luyến, tiếp đó mới là là bay đi.
Đặt chân vào vườn hoa cảm tưởng như lạc vào khung trời riêng biệt, trên-dưới, trước-sau tràn ngập vô số những vệt sáng, chúng vấn vít bay lượn không ngừng, đủ màu đủ sắc, đủ kiểu đủ cỡ. Thi thoảng những vệt sáng như có linh tính, chúng bám cả vào thân hình Thành Ma rồi lại lướt ra, cứ thế cứ thế.
Trên môi Thành Ma thoáng qua nét cười, lại đưa ngón tay lên, quả đúng như nó nghĩ, một vệt đen từ đâu đáp nhẹ xuống... Thành Ma giật mình đánh thót, thấy con bướm đen huyền một màu, mới khôi hài nghĩ: “Ái chà!!! Ta đến phải cạo đầu quy y cửa phật mất thôi! Cửa phật từ bi... A di đà...” Chưa nói nốt chữ “phật” thì con bướm đen bay vọt đi, dáng điệu rất rất yêu kiều...
Không biết đi trong đó bao lâu, trước mặt vụt trắng sáng một màu, thế là đã qua biển hoa, thấy xa xa cách độ trăm trượng là một khu rừng bạt ngàn, xanh đến vô tạp, từ đó vọng lại tiếng hú, xuyên phá không gian mà lên.
Đứng đây đã nghe thấy tiếng nước chảy rõ hơn, Thành Ma phóng tầm mắt về phía ấy, trầm trồ: “Thật đúng là nấc thang bắc lên tận thiên thanh!” Bất giác bàn tay bé nhỏ xiết lại, tưởng chừng muốn bước đi trên đó, nhưng ngay sau đó biết là vọng tưởng, lại thở dài.
Tiếng thở dài tưởng chừng như quá bé nhỏ ấy, tuồng như lại là âm thanh vang động núi rừng, phảng phất như đưa lại bên tai lão nhân đang an nhàn đứng cạnh lũ hạc, bàn tay lão vuốt nhẹ lên mình hạc chợt khựng lại, lại cũng thở dài.
Lão nhìn xuống mặt hồ, thấy bề mặt không một gợn sóng, trong đến thấu suốt, bóng lão - bóng non xanh in tỏ như gương, trong lòng vụt cảm thấy cô độc, thốt nhiên một cơn gió thoảng qua, mặt hồ gợn lên vài đường sóng nhỏ...
Đôi mắt lão ẩn hiện niềm u uẩn, ký ức bi thương dường như được chôn sâu dấu kín trong lòng cũng hốt nhiên vụt đến, hiện lên như mới hôm nào, thốt khẽ:
- Thương hải tang điền, cuộc đời phải chăng là một giấc mộng mơ hồ, “đệ đệ”, có phải đệ hiển linh chăng?! ...
Và ngước lên trời, ánh mắt xa xăm, tựa hồ tìm kiếm một thứ ảo ảnh nào trên đó, lâu sau mới cảm thán:
- ... Ta biết đệ không trách ta, ... ầy, chung quy cũng là tại huynh vô dụng!...
Chữ “dụng” vừa thốt xong, có vẻ còn chưa nói hết, bị cắt lại bởi một tiếng “huỵch” ngay cạnh lão. Ra là Thành Ma, đang lồm cồm bò dậy, mảnh áo thủng một lỗ khá to phía dưới, còn vướng vào trên thân cây gì đó rất mảnh mai. Khi đứng dậy, nhìn thấy thân hoa nhỏ hơn cả ngón tay út mình, và trên đầu có móc mọc tua tủa, nó nhăn mặt nhíu mày, không tin giống cỏ mảnh mai đó làm mình ngã lăn ra, mới nắm lấy kéo lên, ... “hừ”, kéo lên ba lần, dùng cả hai tay, đến... mặt đỏ bừng bừng, cũng không làm thân “cỏ” mảy may có dấu hiệu nào muốn giã từ mặt đất.
- Ha ha, ta thua ngươi đó, “sức sống” rất tuyệt! - Nói đoạn đưa ngón tay lên tán thưởng, cứ như là một cuộc so tài quyết liệt vừa diễn ra.
- Nó là Nhất thảo ý, ý ở đây là kiên định, “đệ đệ” ... - giọng nói khựng lại.
Chỉ thấy ánh mắt lão nhân mang chút bi thương, chút trách móc. Dường như hình ảnh vừa xong, là một hình ảnh đã từng xảy ra, làm cho lão được sống lại trong quá khứ một khắc, tạo hóa đôi khi thật kỳ diệu, nhưng chính cái kỳ diệu đó lại làm cho lão nếm lại khổ đau không ít - đó là thời khắc lão trở về thực tại.
Bên kia Thành Ma ngây ngây chẳng biết gì, nghe không ra lão nói ngôn ngữ nào (dù nghe được cũng vậy), qua ánh mắt lão thì mờ mịt quá. Thôi thì tạm hiểu lão đang trách móc mình, nhưng vì cái gì, vì ta ngã?! Khó hiểu quá, muốn hỏi, nhưng đến cửa miệng lại thốt ra câu khác: “Con chào ông!”. Đoạn cúi gập người xuống. Lúc này mới sực nhớ ra mình đang mặc y phục của thế giới này. Trông vừa quá, y như của nó vậy, nhưng không phải là y phục mới.
Lão nhân hiện đã thoát ra khỏi cảm súc quá khứ, tay đỡ nhẹ Thành Ma dậy, nói: “Hài nhi!...” Dừng lại - ngôn ngữ bất đồng thật là...
Nhưng không sao, hai ông cháu trở lại ngôn ngữ kỳ diệu nhất, đôi khi còn hơn cả ngôn từ, đó là ngôn ngữ nguyên thủy nhất, gọi là Ngôn ngữ súc cảm. Chỉ thấy ông đỡ cháu, cháu mỉm cười thơ ngây, mắt long lanh nhìn ông; ông cười lại, ánh mắt cũng sáng hơn đôi chút, xoa nhẹ đầu rồi vỗ vỗ vai cháu; cháu cười tươi như thấy mình lớn hơn rồi, ánh mắt thoáng qua giọt lệ, ôm lấy ông, ôm lấy...
Thoáng chốc phảng phất chỉ còn lưu lại hai nét cười!
Non xanh cẩm tú nhìn từ xa lại chỉ thấy núi rừng bạt ngàn, thế là Thành Ma vô tình rơi vào một khu rừng bao la như biển cả , cũng từ đây cuộc đời nó chuyển qua một bước ngoặt kỳ ảo, chìm trong thế giới ảo mà thật ra lại rất thực.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2011 00:42:37 bởi thanhma >