Ảo (kiếm hiệp)
thanhma 26.02.2011 21:10:35 (permalink)
Ảo
        Thành Ma

Mở


Xung quanh con người, bất kỳ ở nơi nào đều tồn tại những truyền thuyết, những câu chuyện  do trí tưởng tượng tạo ra giữa thực và ảo, có chuyện hoang đường, có chuyện thực tế ... và chúng luôn luôn là một màu sắc ly kỳ.

Đây chính là một phần ảo cuộc sống của con người, phần ảo không thể thiếu. Và con người dùng chính tinh thần của mình sống trong đó.

Chẳng phải chúng ta hay nói Cuộc sống là một giấc mộng đó sao?
Vậy thì ta cùng đến một giấc mộng kỳ ảo!

O0O

Hà hà... Nó cầm đĩa game quay tròn trên đầu ngón tay, nụ cười mong đợi chưa dứt hẳn. Màn hình máy tính vụt sáng hắt lên mặt nó mờ ảo mờ ảo. Re. e... ổ đĩa trượt ra, nó đặt vội CD key lên, đẩy vào, cách. Cánh tay nhỏ di chuột cài game.

"Xin vui lòng đợi, đang cài" Nhanh chóng dòng chữ hiện lên nhảy múa trong mắt nó.

Nó vỗ mạnh cánh tay lên đùi "bách", đau quá co rúm mặt lại, nhưng cái đau tan biến tức thì để màn vui tiếp diễn bằng động tác hoa tay. Sau cùng thì cả người nó bật dậy, đúng hơn là có bàn tay kéo tai nó lôi lên, chấm dứt màn vui, vương lại nét cười:

 -     Mẹ không...

Bà mẹ hai tay trống nạnh, trừng mắt cắt lời:

-          Thằng quỷ, tưởng mẹ đi làm rồi hả?

-          Không đâu mẹ à. – Hốt nhiên ánh mắt nó sáng lên, xua tay tinh quái. – Cô Chín ốm, mẹ đi làm mới lạ.

-          Sao?

-          Hôm trước con đến trường trông cô ấy rất “xanh”, hôm qua thì lại nghỉ không bán hàng nữa, đấy, con người mê tiền như mạng sống mà... hà.hà... chỉ có bệnh nặng và... – Nó dừng lại, nhăn mặt. – Mẹ với cô ấy cả bác Hà, chị em kết nghĩa bởi...

Đến đây, bà mẹ gõ nhẹ lên trán nó, gắt:

-          Quỷ con... - Rồi bà thở dài. - Ầ .y.y... cô ấy... - Dường như không muốn nói, bà dừng lại một chút, nheo mắt ngó nó:

-          Con ăn gì chưa? Coi cái mặt vẫn còn thấy mộng trong đó ... đã ngồi ngay vào máy tính rồi.

Bà biết mình nói đúng, đưa tay kéo nó  ra, tắt máy. Nó sợ quá, cuống quýt kéo lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lúc này đã trở thành nghiêm nghị của bà mẹ, cười: Hà!

Những lúc mà mẹ buồn hoặc giận dữ, hay như lúc này, nó muốn nhõng nhẽo, thường thì nó làm vậy. Bởi nó giống cha, không phải tất cả nhưng nụ cười thì y hệt. Có điều gương mặt cha nó lúc nào cũng nghiêm nghị, nhiều lúc nó tự hỏi: Có khi nào gương mặt của cha biến ra lạnh lùng không?

Bà mẹ ngây ra nhìn vào nụ cười của con, ánh mắt xoáy vào đôi răng khểnh duyên dáng trong đó, quay đi thở dài lần nữa, và đẩy cánh cửa sổ nhìn ra.

-          Mẹ à, con đang cài game. - Nó phân trần, nghĩ: - Lại nhớ...

-          Hôm nay trời đẹp quá à? - Tiếng bà mẹ cắt ngang suy nghĩ. - Con...
-          À, à, con đi ăn! - Nó cũng vội cắt ngang, xoay mình bỏ đi.
-          Thành! - Tiếng bà gọi gật lại, nhưng nó  không nghe vẫn lủi đi.
-          Thành Ma!

Nó khựng người, nhăn nhó quay lại:

-          Mẹ à! Mẹ đừng hét lên như thế chứ.

-          Được rồi, - bà mẹ xua tay tiến lại, - không ăn ở nhà nữa, mẹ dẫn con đi ăn.

-          Đi ăn!? Tuyệt, nhưng con ăn nhà được rồi.

Bà mẹ đưa tay bẹo má con trai, cười:

-          Chà, con mẹ lớn rồi! Ngồi một chỗ không tốt nha, mẹ con ta ra ngoài hít khí xuân.

-          Mẹ à! - Nó giằng ra đình chính. - Con lớn rồi thì mẹ đừng bẹo má nữa. Ngoài ra, mẹ muốn thực hiện cái ý tưởng kỳ cục đó, rễ quá, mai chủ nhật bố nghỉ làm, - giọng nói đổi qua càu nhàu, - chủ nhật nào chúng ta chẳng đi hít khí, chẳng phải từ lúc con chưa biết đi sao?

-          Sao con cho đó là kỳ? Trước nay con có nói vậy đâu? Thậm chí không cho con đi con còn khóc nữa, hừ, con năm nay 13 tuổi, con nghĩ mình đã lớn rồi sao? Quên đi!

Bà bẹo má nó cái nữa, kéo tay: “ Đi, đi, đi!”

Xuân hạ chi giao, khí trời lần lần chuyển qua ấm ấm, cơn gió cuối xuân còn luyến lưu thổi qua các tàn lá trên cao kêu lào xào, phía dưới tà áo người bộ hành cũng căng gió bay phần phật.

Không khí dịu dịu dàng dàng, mát không lạnh, sáng không chói.

Hai hàng cây bạch đàn chạy dài gặp nhau rồi tách rời, tạo thành hình chữ thập,  chia cắt cánh đồng ra làm bốn. Dòng nước uốn lượn quanh hai bên hàng cây phía dưới trông thập phần mỹ lệ, như thứ ánh sáng lấp lánh trải dài dưới chân  người bộ hành.

-          Mẹ à, con no quá nè, đi không nổi. - Thành Ma uể oải bước theo mẹ.
Suốt cả quãng đường tản bộ nó tìm mọi cách để làm mẹ đổi ý định nhưng vô vọng. Lúc đầu thì hai mẹ con còn đấu đá, giờ thì chỉ có mình nó cố gắng phản đối yếu ớt.

Bà mẹ không nghe, ngửa cổ nhìn trời, hai tay giang ra hết cỡ hứng gió, toàn thân y phục phiêu sái nhảy múa, mái tóc đen tuyền buông thõng cũng uốn lượn quật cả vào mặt nó phía sau. Tâm trạng, dáng vẻ bà thoải mái, duyên dáng vô ngần trong trời đất. Thành Ma ngây người, lắc lắc đầu, lặng yên bước theo.

“Nào! Bây giời bạn hãy hóa thân thành anh chàng Chris khám phá thế giới huyền diệu...! Bạn đã sẵn sàng chưa?” Thành Ma nghĩ lại đoạn quảng cáo cái đĩa game cài ở nhà, lầm bầm: “Ta đã sẵn sàng rồi! Từ mấy tháng trước khi đọc được ngươi cơ! Nhưng rồi sao? Ta phải đợi hơn tháng ngươi mới đến, mua về lại phải đợi ba hôm đến thứ 7 này, ngươi có hiểu thứ 7 làm gì không? Ta nói cho biết: để được nghỉ học, được chơi đó. Giời thì sao đây? Ta lại vẫn đợi, đợi mẹ dẫn ta dạo quanh vùng đất mà ta nhớ như in từ cành cây đến ngọn cỏ này. Hầ.â.y.y.y d.à.a.a.a... Những đợi là đợi... ta...”

Bỏ ngang, nó cười hà hà, xóa tan cõi lòng đang thôi động thúc giục . Tiếng cười chưa dứt nó lại phá lên cười tiếp, lần này to hơn.

Xa xa trước mặt bóng người  dần hiện. Người này xuất hiện chẳng cần nó phải cầu khẩn hay van xin, tự nhiên là mẹ nó còn muốn đuổi nó về là khác. Đó là bác Hà người chị kết nghĩa bởi lý do hai người đều nói nhiều.

Dường như bà mẹ cũng hiểu nó cười gì, bà quay lại, trừng mắt: “Sao nào?” Thành Ma liếc mẹ, lại nhìn về phía người đang tới: “Tuyệt!”

Bóng dáng cao gầy của bác Hà dần hiện rõ, nó có thể thấy nét cười trên đó rồi.

Bà mẹ xoa đầu nó, chuyển tay xuống lưng, đẩy  về phía trước:

-          Ra chào bác đi con!

-          Con cám ơn bác! - Nó cúi gập người xuống.

Xong, Thành Ma quay mình lủi đi, bỏ lại phía sau giương mặt ngơ ngác của bà Hà cùng tiếng bà mẹ  vọng lại: Thằng quỷ.

-          Ta đã sẵn sàng! Nó tung mình chụp tàn lá rủ xuống trước mặt.

Buổi tối hầu như gia đình nào cũng đông đủ ngồi vào bàn ăn, buổi tối thứ 7 lại càng tuyệt. Gia đình Thành Ma cũng vậy. Bố nó như là cười nhiều hơn thường ngày; mẹ nó thì lúc nào cũng vậy, sôi động, bà kể đủ thứ chuyện quanh cuộc sống thu hẹp bình lặng  quanh đời thường của họ.

-          Bố có cuốn phim, - ông bố cất tiếng khi cả nhà ngồi vào bàn ăn trước TV sau bữa ăn, - con sẽ thích lắm. Ông khẳng định, rồi chuyển TV qua video. - Tên nó là: Trò chơi.

-          Tuyệt! - Thành Ma reo lên.

O0O

Trong giấc mơ Thành Ma thấy mình đang chiến đấu với con quái vật nửa người nửa gà, sơ ý bị cào phải bả vai, đau điếng, nó gào thét vùng vẫy thoát ra khỏi vuốt quái vật, vùng dậy ra khỏi giấc mộng, gương mặt hốt hoảng.

Bả vai bị cào tê bại cả nửa người. Nó đưa tay lên rờ thấy không sao mới thở phào, biết mình vừa mộng mị, hơi thở dần điều hòa. Thì ra nó nằm nghiêng lâu quá máu không lưu thông được gây nên tê.

“A! Lại gặp mộng nữa, tệ thật, sao ta lại thua con quái vật đó...”

“Bùm! Hóa thành siêu nhân vàng, sức mạnh... a, khẽ thôi nào, cha mẹ lên bây giờ.”

Nó nằm vật xuống, nhìn qua khung cửa bỏ ngỏ, nơi có ánh trăng trải dài trong khung cảnh tịnh mịch.

Ánh trăng chiếu qua khung cửa hắt cả vào phòng thứ ánh sáng mờ mờ, Thành Ma tuột khỏi rường, lần mò, rón rén mở cửa bước xuống nhà, miệng lầm bầm gì đó.

Cảm giác khoan khoái lan nhanh khắp cơ thể khi dòng nước tiến nhập nội thể từng chút một, nó thỏa mãn.

Chợt, thứ ánh sáng chói lọi bên ngoài xuyên qua khung cửa khép hờ, soi tỏ cả căn phòng mấy giây rồi tắt hẳn, ánh trăng ảo ảo lại trở về.

“Ánh sáng này... - Nó nghĩ. - Thuần khiết quá, đẹp quá! Nhất định không phải ánh điện, càng không phải ánh mặt trời.”

Bên ngoài mọi chuyện vẫn vậy, tĩnh lặng.

“Chẳng nhẽ trên trời? - Nó nghĩ và ngước lên trời. - Trên đó còn xảy ra chuyện gì được chứ? Có lẽ ta hoa mắt. Ảo giác? A, ta tưởng tượng nhiều quá.”

Ánh sáng lại lóe lên như để phản ứng lại suy nghĩ của Thành Ma, lần này thì yếu hơn. Thứ ánh sáng trắng thuần khiết ánh lên từ bức tường, không cách bức tường nửa thước, nó thấy rõ.

-          Chuyện gì vậy? Bức tường... oh không, không khí phát sáng? - Nó rên lên, nét mặt biến đổi kỳ quái, bất giác đưa tay dụi mắt. - Cái này... gì đây... sao...

Nó cố tìm cách giải thích, nhưng hầu như là không tưởng, mặc lòng trí tưởng tượng của nó rất phong phú.

Đó là một vệt sáng rạch chéo lên không khí, cao hơn mười trượng, lóe sáng từng đợt. Nghĩa là không khí vẫn bình thường nhưng khi đợt sáng đó lóe lên thì hình thành đường vạch chéo đó, trông như không  khí bị rạch ra,  ảo diệu vô tưởng.

Thành Ma đứng trước ngưỡng cửa tự bao giờ, chính nó cũng chẳng biết, trông như mộng du. Thứ ánh sáng mê hoặc, từng đợt không đều lóe lên rồi tắt, lại lóe lại tắt...

Bước! Không nghe tiếng bước chân, nhưng hơi thở dồn dập, tim đập rất mạnh.

Từng bước. Từng bước. Từng bước một!...

Sau cùng tới.

Thành Ma nhận  ra đường sáng đó đã thu hẹp lại, hiện chỉ cao hơn mình cái đầu.

Làn gió lạnh lạnh ùa vào toàn thân làm nó run lên, mang theo mùi hương lạ lạ. Cả tuần trà nó đứng đó, vệt sáng  không còn lóe lên nữa, bình thường.

Nó đứng đối diện bức tường. Không có gì...

Đấy là nhãn quang của nó thấy vậy, còn cảm giác thì sao?

Gió! Hãy còn có gió. Cơn gió kỳ quái, Thành Ma cảm thấy như từ cõi xa xôi nào đó đưa tới, phải, từ chính bức tường đối diện vẫn mang theo mùi hương lạ kỳ kia, nó không biết đó là mùi hương từ  đâu tới, chỉ biết đó là hương của giống hoa nào đó rất thơm, nhưng lúc này lại làm nó cảm thấy không ổn.

Mãnh lực vô hình thôi động, thấy cánh tay Thành Ma từ từ đưa ra, tiến tới, cánh tay xuyên phá không gian, biến mất trước bức tường.

Một bàn tay, một khuỷu tay, cả cánh tay, rồi nửa người đến cả người, từ từ từ từ,... chui vào không khí. Có thể sao?

Như mộng như ảo!


<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2011 00:32:56 bởi thanhma >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9