Lần đầu tiên tham gia, chẳng biết viết gì để chia sẻ với cả nhà, thôi thì kể cho mọi người nghe một câu chuyện đã trở thành kỷ niệm trong tôi của một thời thơ dại.. Trên đồng cỏ mênh mang nắng và gió có một cây hoa vàng thật đẹp, những cánh hoa vàng rực lúc nào tươi tắn nhìn như một mặt trời nhỏ nổi bật giữa những loài hoa dại và cỏ cây khác. Mọi loài mỗi khi nhìn thấy nó đều không tránh khỏi ngưỡng mộ và ghen tị, nhưng chẳng loài nào biết rằng những khi đêm xuống bông hoa lại buồn rầu cúi đầu và lặng lẽ với những nỗi buồn chẳng thể nói cùng ai. Nó buồn vì điều gì nhỉ? Nó cũng không chắc, có thể đó là sự cô đơn và trống trải..
Cho tới một đêm nọ, trong khi nó đang ủ rũ mình thì bỗng thấy một vầng sáng bay tới và thật bất ngờ vầng sáng đó cất lời chào nó:
- Chào bạn, mình không làm phiền bạn chứ!?
- Ơ.. chào bạn, không, mình chỉ hơi bất ngờ chút thôi!
Lúc này thì vầng sáng đến đậu lên cánh hoa, nó đã nhận ra một con bọ bé xíu toàn thân đang phát sáng, những ánh sáng thật lung linh và dịu dàng.
- Bạn là ai thế, bạn từ đâu đến?
- Tớ được Gió mang từ một nơi xa đến, mọi người gọi tớ là Đom Đóm.
- Bạn thật tuyệt, làm sao bạn có thể phát sáng được như thế vậy?
Con đom đóm mặt thoáng một nét buồn rầu khi nghe hoa nói ...
- Tớ chỉ là một con bọ nhỏ bé thôi mà, thứ ánh sáng nhỏ nhoi này cũng đâu có giúp được gì cho ai giữa màn đêm này đâu. Đó là chưa kể khi mặt trời lên tớ lại phải trốn dưới những cái lá cây này, tớ không chịu nổi ánh sáng mặt trời, cậu ạ.
- Tại sao cậu lại nghĩ thế? Cậu có thấy cậu đang soi sáng tớ không? Bây giờ thì tớ biết vì sao mỗi khi đêm xuống tớ lại hay buồn rồi. Bởi vì trong màn đêm thì tớ chẳng có ai ở bên cạnh cả. Và cậu, cậu đừng nghĩ mình như thế, tại sao cậu không nghĩ rằng cậu là một ngôi sao bỏ trốn xuống đây để thực hiện một cuộc phiêu lưu, còn ban ngày cậu phải ẩn nấp vì bị mặt trời tìm kiếm. Như tớ này, tớ luôn nghĩ tớ cũng là một mặt trời bị đánh rơi nên mỗi khi ngày tới tớ lại xòe những cánh hoa của mình ra như một mặt trời thứ thật. Ôi hay quá, ý nghĩ cậu là một ngôi sao trên kia bỗng dưng bay xuống đây làm bạn với tớ khiến tớ vui quá!
- Ừ, hôm nay tớ cũng thấy cậu rực rỡ như một mặt trời, lúc đó tớ còn phải trốn dưới lá cậu nên cậu không biết đấy thôi. Vì thế mà bây giờ tới mới đường đột xuất hiện trước mặt cậu này, cậu không phiền nếu mình sẽ làm bạn của nhau chứ!?
- Tớ rất vui mà, tớ có bạn mới là một ngôi sao đi lạc và cậu, cậu có bạn mới là một mặt trời tí hon. Điều đó thật tuyệt phải không?!
... Thế là từ hôm đó hoa mặt trời và đom đóm làm bạn với nhau, ngày ngày bông hoa càng vàng rực rỡ và mỗi khi đêm xuống con bọ nhỏ lại bay ra mang tới cho nó ánh sáng lung linh.. cả hai không còn thấy cô đơn và lạc lõng nữa.
Rồi những ngày nắng hạ đến, cả đồng cỏ như bị úp bởi một chảo lửa, không ít những cây cỏ nhỏ bé không chịu đựng được mà phải chết khô. Nằm dưới những cái lá, con bọ cũng cảm thấy rõ những cái nắng như thiêu như đốt mà hoa mặt trời đang phải chịu. Nó chẳng biết phải làm gì chỉ biết hỏi hoa "
Trên đó nắng lắm phải không?".
- Ừ, nắng lắm, nhưng tớ vẫn chịu đựng được, cậu đừng lo..
- Trên đó nắng lắm phải không?
- Ừ, nắng lắm, tớ sợ không đủ sức mất.. cậu đừng hỏi nữa được không?
Nhưng đom đóm chẳng thể nào thôi câu hỏi, vì nó chẳng biết làm gì để giúp hoa, nó muốn quan tâm tới hoa mà chẳng biết phải làm thế nào để hoa hiểu. Nó chỉ biết hỏi, hỏi đi hỏi lại câu hỏi đó ...
- Trên đó nắng lắm phải không...?
- Cậu đừng hỏi nữa..
- Nắng lắm phải không...?
- Tại sao cậu không ngừng hỏi được nhỉ?! Đây, nếu cậu muốn biết nắng như thế nào thì hãy tự xem đi!
Không nén nổi bình tĩnh, hoa nghiêng mình để cho ánh mặt trời chiếu thẳng xuống. Đom đóm kêu thét lên rồi chẳng thể bám nổi vào những cái lá, nó buông mình rơi xuống.. rơi mãi.. lúc đó cơn gió đến và cuốn nó đi.. Nửa đêm đom đóm tỉnh lại, nó thấy người nó đau buốt và xung quanh tối om. hoảng hốt nó kêu lên "
Trời ơi, tôi làm sao thế này? Tôi bị làm sao thế này? Tôi đang ở đâu, có ai giúp tôi được không?".
Gió nhẹ nhàng tới bên nó và nói: "
Thấy cậu đang rơi từ trên những cái lá xuống, tớ đã đưa cậu đi, giờ cậu đang ở xa cái đồng cỏ lắm rồi.. cậu nghỉ đi, những vết thương chắc còn lâu mới lành được."
Đom đóm bật khóc khi nhớ lại mọi chuyện, rồi tiếng khóc nó càng nức nở hơn khi nghĩ tới hoa mặt trời.
- Tại sao? Tại sao lại như thế!? Chỉ là tớ muốn quan tâm tới hoa thôi mà? Tại sao sự quan tâm lại được đáp lại bằng nỗi đau này?! Da thịt này đau nhưng làm sao đau bằng nỗi đau trong tim tớ được. Cậu có thể trả lời cho tớ tại sao không gió?
- Sự thương yêu và quan tâm đôi khi là phải biết im lặng, sự đồng cảm và chia sẻ đôi khi không phải là những lời nói, cậu ạ.
- Tớ sai rồi, giờ thì tớ biết tớ sai rồi! - con đom đóm khóc nấc lên - Cậu có thể đưa tớ trở lại đồng cỏ được không? Ôi không, mắt tôi làm sao thế này.. mặt trời quái ác, hãy trả lại tôi ánh sáng đi.. À, phải rồi, tớ còn thứ ánh sáng quanh mình, hoa mặt trời sẽ nhận ra tớ thôi.. gió ơi xin cậu hãy đưa tớ đi ...
Gió đau lòng nhìn thứ ánh sáng quanh mình đom đóm giờ đây chỉ còn là những ánh sáng yếu ớt nhấp nháy, nó còn chẳng tự soi sáng được cho mình thì làm sao soi sáng cho hoa mặt trời thấy được. Gió im lặng đưa đom đóm bay lên ...
Giờ thì bạn biết vì sao mùa hè cứ mỗi khi mặt trời lặn là đom đóm lại theo gió bay đi khắp nơi, và những bông hoa mặt trời..sau phút giây sai lầm nó ân hận lắm..mỗi khi ngày tới nó lại hướng về phía mặt trời, nó nghĩ rằng có lẽ nào ở đâu đó bên dưới đom đóm vẫn đang ở đó và cần nó che nắng..nhưng nó chẳng bao giờ còn gặp lại được đom đóm nữa ... Người ta gọi nó là hoa hướng dương với ý nghĩ rằng nó mạnh mẽ luôn hướng về phía mặt trời mà chẳng ai thấy nỗi buồn mà nó đang che giấu ... và mỗi khi ngày tắt có mấy ai thấy nó lại cúi mình lặng lẽ hay không?
.... .... .... ....
Đây là một câu chuyện buồn nhưng có thật, bởi nó đã được bạn của tôi là Người Kể Chuyện viết nên từ chính những nỗi niềm trong tôi. Cảm giác khi có người hiểu mình thật dễ chịu. Chỉ tiếc rằng chú đom đóm kia kịp thấu hiểu lòng mặt trời tí hon thì đã muộn mất rồi.
Ai cũng có câu chuyện của riêng mình, và ai cũng có thể tìm thấy mình trong một câu chuyện, phải không các bạn?