Hương Cố Nhân
Đôi mắt ấy mênh mang khôn tả Giấu ánh nhìn thẫm chuỗi gân tay Đôi mắt ngỡ ngàng sau những đổi thay Từ buổi chia ly không ngờ vĩnh cửu Đôi mắt kia chẳng bao giờ thấu hiểu Vẹn mười năm đôi mắt mãi còn đây Khuya vắng rèm buông ngắm khỏa trăng rơi Gom tiếc nuối lần đi không trọn bước Đôi mắt sướt khẽ khàng như muốn biết Sau phôi pha sống có bình yên? Âu yếm lướt qua một chút thân quen Nơi tình sâu hằn ghi khóe ướt Đôi mắt biếc gắng cười sao man mác Như nhớ bóng hồng thơ lướt ngày xưa Cố nhân mòn son trải tuyết mưa Lỡ dạt nhành quyên thuyền ai trất mái Tri âm ơi con tim khờ dại Vẫn đơn thầm ân tặng mắt xưa Vẫn hân hoan trong mỗi đêm mơ Đôi mắt ghé thăm bóng hồng một thủa...
Trích đoạn: Lê Hoa Nguyễn
Đôi mắt ấy mênh mang khôn tả
Giấu ánh nhìn thẫm chuỗi gân tay
Đôi mắt ngỡ ngàng sau những đổi thay
Từ buổi chia ly không ngờ vĩnh cửu
Đôi mắt kia chẳng bao giờ thấu hiểu
Vẹn mười năm đôi mắt mãi còn đây
Khuya vắng rèm buông ngắm khỏa trăng rơi
Gom tiếc nuối lần đi không trọn bước
Đôi mắt sướt khẽ khàng như muốn biết
Sau phôi pha sống có bình yên?
Âu yếm lướt qua một chút thân quen
Nơi tình sâu hằn ghi khóe ướt
Đôi mắt biếc gắng cười sao man mác
Như nhớ bóng hồng thơ lướt ngày xưa
Cố nhân mòn son trải tuyết mưa
Lỡ dạt nhành quyên thuyền ai trất mái
Tri âm ơi con tim khờ dại
Vẫn đơn thầm ân tặng mắt xưa
Vẫn hân hoan trong mỗi đêm mơ
Đôi mắt ghé thăm bóng hồng một thủa...
ĐÔI MẮT ẤY
Đôi mắt ấy xa mười năm còn nhớ mãi
Những vết hằng ngây dại thuở đôi mươi
Đôi mắt ấy nhìn nhau và biết cười
Nghìn năm lẻ một đêm mơ huyền thoại
Đôi mắt ấy mười năm chờ khắc khoải
Đợi xa hoài giấc mộng ngày dần trôi
Cánh chim di cứ bay mãi vòm trời
Tìm kiếm mãi một nơi không thấy được
Đôi mắt ấy trĩu sầu mi sướt mướt
Giọt rưng sầu đếm từng bước thời gian
Đôi mắt ấy dõi mãi bóng xa ngàn
Rồi khép lại vỡ loang sầu vô tận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2011 20:03:18 bởi vtglcn >
Nếu sinh ra chẳng phải là phụ nữ Sẽ khỏi nặng lòng với dĩ vãng đã qua Khỏi mơ hồ ngày mùng tám tháng ba Tự mua hoa gửi thầm thời xưa ấy Sẽ không mỏi mòn mỗi đêm thứ bẩy Mong sáng nhanh để được đón con về Chẳng bâng khuâng sáng xuân trả chiều hè Quấn con thơ dạo quanh nơi phổ nhỏ. Sẽ chẳng bao giờ ôm con tự nhủ Con yêu ơi mẹ chẳng giáng thuyền đâu, Mẹ lo con lạnh vắng đêm thâu Thiếu hơi ấm chở che tình mẫu tử. Ước gì sinh ra không phải là phụ nữ Ước được vô tình với cảm xúc thực hư Được hả hê với những trầm tư Được châm nến đốt đi hình bóng cũ. Nhưng hôm nay đã là phụ nữ Đắng ngọt vui sầu cũng chỉ phù du Để một mai hoan lão thiên thu Ôm trọn tình ai vẫn là phụ nữ...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: