Lê Xuân Khoa và Con Đường Hòa Giải Dân Tộc Saturday, August 20, 2005
Đài Việt Nam Hải Ngoại phỏng vấn giáo sư Lê Xuân Khoa
Lời giới thiệu của Giao Chỉ: Giáo sư Lê Xuân Khoa là người đã mạnh dạn đưa ra quan niệm kêu gọi người Mỹ gốc Việt đi chung với chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ. Tham dự vào tiến trình hòa giải với Hà Nội để dân chủ hóa Việt Nam. Ông cũng là người khách gốc Việt duy nhất tham dự vào buổi tiếp tân lịch sử của Tòa Lãnh Sự Hoa Kỳ tại Sài Gòn ngày 4 tháng 7-2005.
Nhân dịp này, ông Hồng Phúc của Radio Việt Nam Hải Ngoại từ Hoa Thịnh Đốn có dành một buổi phỏng vấn riêng với giáo sư Lê Xuân Khoa.
Sau cùng, nhân dịp ghi dấu 51 năm hiệp định Geneve và 30 năm lưu vong, Radio Dân Sinh của IRCC, Inc. đã cho phát thanh và bình luận về buổi phỏng vấn đặc biệt này tại Bắc California.
Chúng tôi xin ghi lại nội dung buổi nói chuyện để quý độc giả cùng đọc lại.
Loạt bài này gồm hai phần như sau:
Phần I: Lễ Độc Lập Hoa Kỳ tại Sài Gòn.
Phần II: Vấn đề hòa giải và hòa hợp dân tộc.
Dân Sinh – San Jose, tháng 7-2005
Phần mở đầu của xướng ngôn viên Thố Ty:
Kính thưa quý vị,
Ngày 4 tháng 7 vừa qua, Tòa Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ tại Sài Gòn đã kỷ niệm Lễ Quốc Khánh Hoa Kỳ thật long trọng và rình rang. Hơn một ngàn quan khách đã được mời.
Điều đặc biệt đã làm dư luận trong và ngoài nước quan tâm là rất đông những nhà đấu tranh cho tự do dân chủ ở trong nước đã được mời tham dự cuộc tiếp tân này. Và nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã không làm khó dễ gì khi họ tới dự tiếp tân của Tòa Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ.
Trong tiệc ra mắt đặc biệt này, các nhân vật nổi tiếng chống chế độ cộng sản Việt Nam đã xuất hiện sang trọng như trước năm 1975.
Kính thưa quý vị, do đó hôm nay chương trình Thế Giới Ngày Nay xin gửi tới quý vị cuộc phỏng vấn giáo sư Lê Xuân Khoa về chuyến đi Việt Nam vừa qua của ông.
Giáo sư Lê Xuân Khoa nguyên là giám đốc Southeast Asia Resource Action Center. Một cơ quan hàng đầu trong lãnh vực định cư và cứu trợ người tỵ nạn Đông Dương suốt 17 năm cho đến ngày ông về hưu năm 1997. Tốt nghiệp tiến sĩ tại đại học danh tiếng tại Pháp quốc năm 1960. Và là giáo sư thỉnh giảng của đại học Johns Hopkins, Hoa Kỳ.
Giáo sư Lê Xuân Khoa bắt đầu dạy môn triết học Đông phương tại đại học Văn Khoa, Sài Gòn. Rồi lần lượt đảm nhận những chức vụ như phó viện trưởng Viện Đại Học Sài Gòn và thứ trưởng Bộ Văn Hóa Giáo Dục.
Năm 1975 cùng với làn sóng người bỏ nước ra đi lánh nạn cộng sản, định cư tại Hoa Kỳ, giáo sư Lê Xuân Khoa đã trở thành chuyên viên trong lãnh vực định cư tỵ nạn và đã nhiều lần được mời ra điều trần trước Quốc Hội Hoa Kỳ về chính sách tỵ nạn cho người Đông Dương. Đồng thời ông cũng đã nhiều lần về Việt Nam trong tư thế một tư vấn chuyên môn về lãnh vực sở trường của ông.
Ngoài ra còn phải kể giáo sư Lê Xuân Khoa là người tiếp tục cổ võ cho một chính sách hòa giải với thiện tâm mưu tìm sự đoàn kết các thành phần dân tộc, hầu làm cho đất nước thăng tiến. Tiếng nói của ông đã được lắng nghe một cách cẩn trọng và cũng gây nhiều tranh luận sôi nổi, trong cũng như ngoài nước. Các cơ quan truyền thông, báo chí đã phổ biến rộng rãi quan điểm của ông kể cả nhật báo Nhân Dân, tiếng nói chính thức của đảng cộng sản Việt Nam ở trong nước.
Ông còn là tác giả bộ biên thảo lịch sử Việt Nam 1945-1995. Chiến tranh, tỵ nạn, bài học lịch sử. Trình bày sự thật lịch sử 50 năm bi thảm nhất của dân tộc Việt Nam gồm 4 cuộc chiến tranh, hai làn sóng tỵ nạn và một cộng đồng người Việt hải ngoại.
Và bây giờ, xin mời quý vị cùng theo dõi cuộc phỏng vấn giáo sư Lê Xuân Khoa của Hồng Phúc, người phụ trách chương trình Việt Nam Hải Ngoại tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn.
Hồng Phúc: Chúng tôi là Hồng Phúc của đài phát thanh Việt Nam Hải Ngoại tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn, xin trân trọng kính chào giáo sư Lê Xuân Khoa.
Lê Xuân Khoa: Xin kính chào ông Hồng Phúc.
HP: Kính thưa giáo sư, chúng tôi được biết giáo sư vừa được Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam mời qua Sài Gòn để dự Lễ Độc Lập Hoa Kỳ. Xin giáo sư vui lòng cho biết mục đích chuyến đi của giáo sư?
LXK: Mục đích chuyến đi của chúng tôi vừa rồi rất rõ. Tôi là tư vấn của tổ chức gọi là Việt Nam Education Foundation. Dịch ra tiếng Việt gọi là Quỹ Giáo Dục Việt – Mỹ.
Chắc là quý đài cũng đã biết tổ chức này do đạo luật của Quốc Hội Mỹ thành lập. Đây là cơ quan của chính phủ Mỹ cung cấp học bổng cho những sinh viên ưu tú ở bên Việt Nam từ cấp Master cho đến Phd. Sự chọn lọc này là do bên Mỹ chọn chứ không phải bên Việt Nam.
HP: Thưa giáo sư, xin vui lòng cho thính giả của đài chúng tôi được nghe về quang cảnh của buổi lễ kỷ niệm độc lập của Hoa Kỳ tại Tòa Tổng Lãnh Sự của Hoa Kỳ ở Sài Gòn diễn ra như thế nào?
LXK: Vâng, khi tôi đén nơi với tư cách là một thành viên của Việt Nam Education Foundation, thì tôi cũng được mời tham dự trong Lễ Quốc Khánh của Hoa Kỳ. Khi tôi vào tham dự, tôi thấy đấy là một buổi tiếp tân rất đông. Ít khi mà thấy đông như vậy. Nghe nói là họ mời một nghìn người. Có lẽ hôm đó thì ít nhất hiện diện có khoảng 700 người trong hội trường của Hotel lớn. Tôi nghĩ rằng người ngoài không thể nào vào được, bởi vì đi qua nhiều hệ thống an ninh. Nhất là sau khi đã có những báo động trên thế giới. Hệ thống an ninh của Sứ Quán Mỹ rất chặt chẽ.
Chỉ có những người có giấy mời mới vào được. Chính tôi vì mới đến nơi ngay ngày hôm đó không kịp nhận được giấy mời cũng phải qua nhiều sự can thiệp của chính phó lãnh sự, mà cũng phải dàn xếp lâu lắm mới được ban an ninh làm danh sách cho vào.
Quang cảnh hôm đó có thể nói là rất đông đúc. Có hai người chính thức chào mừng lẫn nhau, đó là ông Tổng Lãnh Sự Mỹ và ông Nguyễn Thiện Nhơn phó chủ tịch Ủy Ban Thành Phố. Hai người đọc diễn văn chúc mừng lẫn nhau, rất ngắn.
Sau đó rồi tiếp tân, các quan khách tiếp xúc với nhau. Tôi nhận thấy có một số người trong chính quyền tham dự và đồng thời là các nhân viên các tòa lãnh sự và sứ quán của các nước khác. Và đặc biệt là có các nhân vật đối lập cũng có mặt. Tôi tình cờ gặp các vị đó trong buổi tiếp tân như vậy.
HP: Thưa giáo sư, có nhiều người ở hải ngoại thắc mắc rằng, không biết mục đích của Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam cũng như Tòa Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ tại Sài Gòn đã mời những nhà đối lập đến dự ở trong bữa tiệc trong dịp Quốc Khánh của Hoa Kỳ là mang ý nghĩa gì, thưa giáo sư?
LXK: Điểm này thì tôi không thể nào nói dùm cho chính phủ Mỹ hay cho ông Lãnh Sự Mỹ. Nhưng theo sự xét đoán riêng thì tôi nghĩ rằng có thể đây là một cơ hội, bởi vì sau khi mà hai nước đã nâng sự hợp tác với nhau lên tầng cao hơn theo bảng tuyên cáo chung của hai chính phủ. Tôi thấy rằng nước Mỹ cũng phải tìm cách để có thể giải quyết những vấn đề tồn đọng như vấn đề nhân quyền, vấn đề đối lập. Trong một nước dân chủ thì phải có đối lập, cho nên vì thế đây là một Message, một tín hiệu để cho chính phủ Việt Nam thấy là chính phủ Mỹ muốn có sự hiện diện của những người đối lập như là những thành phần mà chính phủ Việt Nam phải công nhận. Đấy là những thành phần phải được cộng nhận chính thức. Tôi nghĩ như thế.
HP: Thưa giáo sư, theo sự nhận định của giáo sư thì sự ảnh hưởng của cuộc tiếp tân này và sau đó ảnh hưởng lên tinh thần đấu tranh của những nhà đấu tranh cho dân chủ ở trong nước như thế nào, thưa giáo sư?
LXK: Vâng, tôi nghĩ, khi các nhà đấu tranh cho dân chủ được chính phủ Mỹ mời tới dự buổi tiếp tân này, chắc rằng tinh thần của các vị đó lên cao hơn. Có sự tin tưởng hơn rằng Mỹ không bỏ rơi đối lập hay vấn đề nhân quyền và tự do dân chủ. Dĩ nhiên đấy cũng chỉ là một tín hiệu, còn thực hiện thế nào thì nó cũng còn phức tạp. Nhưng dù sao đấy cũng là tín hiệu mở đầu cho những bước tiến sau này. Đối với các nhà tranh đấu cho dân chủ, đấy là một tín hiệu tích cực.
HP: Thưa giáo sư, nhân giáo sư nói đây cũng chỉ là một tín hiệu. Chúng tôi cũng được xin phép góp ý là chúng tôi có những người quen làm một cuộc thử nghiệm gọi điện thoại đến tư gia của bác sĩ Nguyễn Đan Quế. Không gặp được bác sĩ Quế mà chỉ nghe một tape trả lời của tổng đài điện thoại là đây không phải là số điện thoại đang hoạt động.
Thưa giáo sư, như vậy những người đối lập ở Việt Nam hiện nay chỉ mới có một chỗ đứng trên miếng đất tượng trưng cho nước Mỹ là Tòa Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ mà thôi. Còn thật sự trên quê hương của họ, họ cũng chưa được nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam chấp nhận.
Giáo sư nghĩ sao về lời phê phán này?
LXK: Vâng, tôi nghĩ điều phê phán đó có phần đúng của nó, cũng như lúc nãy tôi nói đó chỉ là một tín hiệu thôi, chứ chưa phải là sự thừa nhận. Nhưng chúng ta phải để ý rằng, khi nhà cầm quyền Việt Nam đã phải để cho quý vị đó đi dự như vậy, không gây cản trở gì.
Dù rằng không muốn chăng nữa thì họ đã phải chịu chấp nhận tín hiệu của người Mỹ. Cũng có thể bắt đầu suy nghĩ về những tiến trình sau này như thế nào, những Development sau này phải làm thế nào để quan hệ giữa hai nước có thể tiến triển được đều đặn và tốt đẹp hơn. Có thể duy trì tình trạng như thế này hay lại đi tụt lùi.
HP: Như giáo sư đã biết trong dịp ông Phan Văn Khải ghé thăm Hoa Kỳ vừa qua. Tại bữa tiệc khách sạn May Flower, đã có đại diện cựu chiến binh Hoa Kỳ có những hành động để phản đối thượng nghị sĩ John McCain cũng như ông Phan Văn Khải bằng những câu nói hết sức mạnh dạn. Ngày nay Hoa Kỳ đã ký bình thường hóa quan hệ ngoại giao với lại Việt Nam, rồi ký những thỏa ước song phương về thương mại. Rồi mời ông Phan Văn Khải đến thăm Hoa Kỳ. Người ta cho rằng nếu những việc làm đó không đi song song với những điều kiện đòi hỏi chính quyền Việt Nam phải có những tự do dân chủ và nhân quyền thì là sự phỉ nhổ lên 58 ngàn binh sĩ đã hy sinh ở chiến tranh Việt Nam vừa qua.
Giáo sư nghĩ sao về lời phê phán này?
LXK: Tôi nghĩ rằng phản ứng một cách mạnh dạn đối với thái độ của chính phủ Hoa Kỳ có thể coi là phản đối một chính sách đi ngược lại truyền thống về dân chủ của nhân quyền của nước Mỹ.
Đặc biệt đối với cuộc chiến tranh Việt Nam, đối với kẻ thù cũ là Việt Nam thì nước Mỹ có thể đã phản bội lại số người đã chiến đấu cho nước Mỹ.
Đứng về bề mặt thì đúng là như vậy. Nhưng mà về thực tế, chúng ta vẫn thấy rằng nước nào cũng vậy, quyền lợi quốc gia của họ đặt lên trên hết. Khi mà ông Bush làm như thế này thì tôi nghĩ cũng không phải là chuyện riêng của ông Bush. Nếu là chính quyền Cộng Hòa hay với chính quyền Dân Chủ, khi mà có nhu cầu lợi cho quốc gia thì chính quyền nào, đảng phái nào cũng làm như vậy mà thôi.
Cho nên ở đây là quyền lợi quốc gia của nước Mỹ. Bởi vì quyền lợi của quốc gia của nước Mỹ đến lúc có một giai đoạn nhìn thấy rằng trùng hợp với một số nhu cầu, thấy cần phải hợp tác với Việt Nam.
Chẳng hạn như là chúng ta có thể nói ngay vấn đề đối phó với Trung Quốc chẳng hạn. Tôi nghĩ đấy là Mỹ thấy có nhu cầu cần phải giao tiếp, cải thiện mối bang giao chặt chẽ hơn với Việt Nam.
Đấy là quyền lợi quốc gia. Mà đã vì quyền lợi quốc gia thì tất cả những hy sinh này kia nó cũng phải là bỏ đi, để phục vụ cho mục tiêu tối hậu của nước Mỹ mà thôi.
Trong cuộc chiến tranh trước đây, tất cả những người hy sinh cũng vì quyền lợi của quốc gia của Hoa Kỳ. Có thể lúc đó mục đích khác và bây giờ mục đích khác.
Mục đích tuy khác nhưng mà cũng không khác gì hơn là vẫn để phục vụ. Mục đích của chiến tranh hay mục đích của ngoại giao vẫn là để phục vụ cho quyền lợi của nước Mỹ mà thôi.
HP: Giáo sư có dịp về Việt Nam thường xuyên, nhất là chuyến viếng thăm Việt Nam mới đây. Xin vui lòng cho biết những nhận định của giáo sư về dư luận ở trong nước của những người thầm lặng, cũng như những người đấu tranh dân chủ Việt Nam. Họ nghĩ gì về chuyến đi của ông Phan Văn Khải vừa qua?
LXK: Nó cũng khá phức tạp và tôi cũng chỉ có thể đưa một một số nhận định mà tôi nghĩ là vẫn còn chủ quan, chưa chắc tôi đã nắm vững được hết đâu. Nhưng so với những quan sát mà tôi được biết, và những tiếp xúc mà tôi được thấy với một số những người thân hữu của mình ở bên Việt Nam.
Tôi thấy rằng, dư luận chung thì đối với chuyến đi của ông Phan Văn Khải là thái độ rất tích cực. Người ta cho đây là cơ hội, chẳng hạn như đối với phong trào đổi mới.
Tôi nghĩ đổi mới không phải chỉ của một số người, mà có thể nói của đại đa số ở trong nước. Chỉ trừ một số hết sức bảo thủ thì không muốn đổi mới mà thôi. Còn cánh cấp tiến ở trong đảng, chúng ta thấy ngay trong nội bộ của bộ chính trị hay của trung ương đảng thì hai phe tranh chấp lẫn nhau. Một phe tạm thời gọi là tiến bộ và một phe bảo thủ. Hai phe trong nhiều năm nay đã cứ vật lộn với nhau.
Cho đến bây giờ thì tôi nghĩ rằng phe tiến bộ đã ghi được một bước thắng lợi.
Vì thế cho nên ông Phan Văn Khải mới có thể đi và mới có thể ký kết với Mỹ và có những lời cam kết với Mỹ. Lẽ dĩ nhiên không phải xin vận động với Mỹ để vào WTO mà phải có sự cam kết thế nào đó để Mỹ có thể chấp nhận cho vào WTO.
Cũng như vấn đề quốc phòng, phải có nhu cầu nào đó của Việt Nam để có thể gặp gỡ nhu cầu của Mỹ thì cũng vẫn có chuyện đền đáp. Mặc dù chúng ta thấy vừa rồi có thảo luận chứ không phải không thảo luận. Nghĩa là không có tuyên bố rõ về vấn đề nhân quyền, dân chủ. Điều đó làm cho những người tranh đấu cho nhân quyền có thể thất vọng.
Nhưng chúng ta theo dõi kỹ tin tức thì thấy rằng họ có thảo luận. Mà điều đáng để ý là có thảo luận mà không nói ra. Tôi nghĩ trong chuyện này do lời yêu cầu của Việt Nam. Bởi vì Việt Nam sẽ phải có những cam kết về nhân quyền, về tự do tôn giáo, về các quyền tự do dân chủ khác, những lộ trình dân chủ. Tôi chắc chác là phải có một cam kết. Nhưng ông Bush bây giờ cũng đã hiểu vấn đề tự ái của người Việt Nam, và những khó khăn nội bộ của họ. Bên phía ông Khải có thể nói rằng điều đó nên xin Hoa Kỳ đừng đặt ra như là một áp lực, để thấy rằng khi về mà họ thay đổi là vì áp lực của Mỹ.
Đấy là vấn đề mà tôi nghĩ rằng phía Việt Nam có thể đã điều đình với Mỹ. Cho nên lúc nào cũng có một điệp khúc mà chúng ta thường thấy. Lúc nào cũng phải bình đẳng, lúc nào cũng phải tôn trọng lẫn nhau. Và lúc nào cũng phải vì quyền lợi chung, quyền lợi của cả hai nước, đôi bên cùng có lợi. Cái điệp khúc đó luôn Việt Nam nhấn mạnh trong khi nói chuyện với Hoa Kỳ.
Lần này chúng ta thấy trong bản tuyên bố có câu đó thì tức là Mỹ cũng đã chấp nhận để câu đó vào trong bản tuyên bố chung.
Như vậy là sẵn sàng làm nhẹ hơn trong vấn đề áp lực mà chỉ để bên trong mà thôi, thay vì đưa ra bề mặt.
Thành ra tôi nghĩ là chúng ta không nên bi quan trong vấn đề thực hiện dân chủ hay là tôn trọng tự do nhân quyền và tôn giáo của Việt Nam. Tôi chắc chắn rằng Việt Nam đã phải có những cam kết sẽ thay đổi.
Và lẽ dĩ nhiên là từ nay trở đi mình phải theo dõi tình hình. Cũng như Hoa Kỳ, tôi chắc chắn rằng cũng phải theo dõi. Tuy rằng có mềm mỏng hơn vì hai bên cần lẫn nhau. Hoa Kỳ cũng cần tới Việt Nam, cho nên không thể nào hoàn toàn áp lực Việt Nam. Nhưng không vì thế mà bỏ mục tiêu của mình, mục tiêu đó vẫn phải thực hiện. Có lẽ chậm hơn một chút nhưng nó vẫn cứ tiến tới chứ không thể nào bỏ được. Chúng ta hãy nhìn thấy, và chúng ta nương vào đó để làm việc.
HP: Thưa giáo sư, lúc nãy giáo sư có nói đến vấn đề những người đấu tranh cho dân chủ tỏ ra thất vọng về thái độ của Hoa Kỳ. Chúng tôi cũng xin được nêu ra là ngay cộng đồng người Việt hải ngoại cũng có vẻ hoan mang về chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ đối với Việt Nam, thưa giáo sư?
Cách đây không lâu, chính Hoa Kỳ đã ghi tên Việt Nam vào những quốc gia đáng quan tâm về vấn đề đàn áp tôn giáo. Rồi bây giờ thì họ lại mời thủ tướng của một quốc gia, mà họ cho là đáng quan tâm về vấn đề đàn áp tôn giáo tới thăm.
Theo giáo sư thì đường lối ngoại giao của Hoa Kỳ dành cho Việt Nam lúc này là thế nào?
LXK: Thì nó chỉ trở lại về vấn đề quyền lợi quốc gia mà thôi. Vấn đề là chiến lược và chiến thuật. Mục tiêu của nước Mỹ không thay đổi, nhưng mà cách tiếp cận có thể thay đổi. Cách tiếp cận có thể thay đổi tức là bây giờ chúng ta có thể mềm mỏng hơn, không cứng rắn áp lực như trước nữa. Đây chỉ là vấn đề tạo điều kiện sẽ làm việc trên hướng đó, để đạt tới, đi theo lộ trình có thể là chậm hơn, ôn hòa hơn. Chứ không phải là họ bỏ mục tiêu.
Vì thế nếu chúng ta theo dõi và chúng ta liệu cách thì cũng vẫn không bao giờ bỏ sự tranh đấu của mình hết. Nhưng mà tranh đấu làm sao cho thích hợp để có thể đạt tới kết quả, và mình lợi dụng tối đa được khung cảnh, những điều kiện có thể có. Nếu không mình lại không dành được gì hết.
HP: Thưa giáo sư, gần đây có một vấn đề thường gây ra phân hóa ở trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại. Đó là vấn đề hòa hợp và hòa giải dân tộc. Chúng tôi được biết giáo sư là một trong những người chủ trương cần phải có sự hòa giải dân tộc, để làm cho đất nước của chúng ta tiến lên.
Hôm nay, chúng tôi nêu lên câu hỏi với giáo sư, không có mục đích là để đặt giáo sư vào vị trí biện hộ cho chế độ ở trong nước, mà chúng tôi chỉ muốn cùng với giáo sư, chúng ta có thể tìm ra một giải pháp nào tốt đẹp cho đất nước.
Trước hết, chúng tôi xin giáo sư vui lòng cho biết định nghĩa của giáo sư về sự hòa hợp hòa giải như thế nào?
LXK: Vâng, trước hết tôi cũng xin cám ơn quý đài đã cho thấy thiện ý rằng không muốn đặt tôi vào vị trí là người đứng ra biện hộ cho chế độ. Tôi cũng phải nói ngay là không bao giờ tôi có một ý định và chủ trương biện hộ cho chế độ. Mà đây là vấn đề vì đất nước và dân tộc mà thôi.
Quyền lợi của đất nước và dân tộc, nếu chúng ta muốn rằng đất nước của mình giàu mạnh và phát triển, không thụt lùi so với các quốc gia trên thế giới.
Nghĩa là trở thành một thế đứng ở một vị thế xứng đáng trong khu vực Á châu Thái Bình Dương. Tất nhiên là không thể nào không đặt ra vấn đề hòa hợp hòa giải dân tộc được. Bởi vì nếu cứ xung đột với nhau mãi. Bây giờ ở hải ngoại, chúng ta có ba triệu người, nói chung hết tất cả các nước trên thế giới.
Riêng Mỹ này cũng đã gần một triệu rưởi người rồi. Chúng ta thấy rằng tiềm lực của cộng đồng hải ngoại rất là mạnh. Nếu chúng ta với trong nước mà xung đột với nhau thì có hại cho cả hai bên. Cái hại của hai bên không phải cho cá nhân hay là cho thành phần của mỗi bên, mà đây là có hại cho đất nước của chúng ta.
Bởi thế cho nên tôi đặt vấn đề một cách lý tưởng. Tôi thấy rằng khi đặt vấn đề hòa giải không phải là dễ đâu, bởi việc này khó lắm, không chắc là trong thời gian còn sống tôi nhìn thấy. Nếu nhìn thấy được là may mắn lắm. Tôi nghĩ rằng chuyện đó khá phức tạp, nhưng mà mình không thể không đặt ra như là một lý tưởng.
Trong một đất nước, muốn giàu mạnh, và muốn có vị trí xứng đáng ở trên cộng đồng quốc tế thì không thể là một dân tộc chia rẽ. Phải đoàn kết, và phải gom tất cả sức lực lại với nhau để tiến lên. Nhất là đất nước của mình đã bị tụt hậu trong mấy chục năm chién tranh vừa qua.
HP: Thưa giáo sư, trong cụm từ hòa hợp và hòa giải dân tộc, cái nào đi trước, hòa giải đi trước hay hòa hợp đi trước, thưa giáo sư?
LXK: Vấn đề hòa hợp dân tộc không đặt ra, vì dân tộc không thù nhau bao giờ cả. Cho nên chuyện dân tộc, cộng đồng ngoài nước và cộng đồng nhân dân ở trong nước, không có vấn đề phải có nhu cầu hòa hợp. Vấn đề sự thực hòa giải đây là hòa giải với chính quyền. Mà hòa giải với chính quyền là bởi vì mình đặt vấn đề họ là phe thắng, mà chính ta là phe thua.
Thực tế nó là như vậy. Chỉ có vấn đề là phe thắng cứ đứng trên cương vị là người chiến thắng để hòa giải với phe thua thì không bao giờ có chuyện hòa giải được. Nếu chính quyền Việt Nam, đảng cộng sản Việt Nam, đảng cầm quyền bây giờ, mà vẫn nhìn nhận rằng chỉ có họ mới có danh nghĩa, mới có được chính nghĩa. Chúng ta là thành phần không có chính nghĩa, thì như thế hòa giải không thành vấn đề.
Tất cả những kêu gọi của họ sẽ thành vô nghĩa. Lời kêu gọi cho đến bây giờ tôi vẫn giải thích là kêu gọi một chiều chứ không phải là hai chiều. Một chiều là bởi vì thấy đám “ngụy” bỏ chạy đi, bây giờ tự nhiên trở thành sức mạnh, đem bao nhiêu tiền cứu giúp.
Sự thật là Việt Nam trong những năm sau này rất lúng túng, không có tiền của hải ngoại gửi về thì nguy hiểm lắm. Thành ra họ nhìn thấy ngay được sức mạnh của cộng đồng hải ngoại, chuyển ngay chính sách kêu gọi về hợp tác. Mà kêu gọi về đóng góp như thế là kêu gọi một chiều. Do đó, kêu gọi của thái độ ông thắng đối với ông thua. Nhiều khi không muốn nói ra nhưng vấn đề tâm lý thì phải giải quyết.
Muốn thực sự giải quyết cho đến nơi đến chốn vấn đề hòa giải, thì hòa giải giữa những người bình đẳng với nhau, chứ không phải là hòa giải giữa kẻ thắng với người thua. Đấy là quan điểm của tôi.
Tôi vẫn nói là phải làm hai chiều chứ không phải là một chiều. Mà hai chiều đây có nghĩa là gì? Nói một cách rất cụ thể là phải nhìn nhận lòng yêu nước của những người khác mình. Trước kia các anh theo đảng cộng sản, chúng tôi theo thế giới tự do. Hai bên đánh nhau vì hai ý thức hệ, vì hai quan điểm khác nhau. Lẽ dĩ nhiên khi đánh nhau thì có phía đồng minh thế này, thế kia. Có nhiều chuyện chủ quan, khách quan. Bây giờ các ông được, còn chúng tôi thua. Phải có phe được phe thua. Nhưng không có nghĩa là phe được nắm độc quyền yêu nước, còn phe thua thì không có lòng yêu nước.
Bởi thế tôi cho đấy là cái chìa khóa của vấn đề hòa giải.
HP: Thưa giáo sư, chúng tôi thiển nghĩ là người Quốc Gia và nhất là những người Việt ở hải ngoại cũng đầy thiện chí và cũng muốn hòa giải, và cũng muốn đất nước thanh bình để đưa đất nước tiến lên. Nhưng theo ý của cá nhân, thì hòa giải cần phải có sự thành tâm và cần phải có sự sòng phẳng đối với quá khứ. Nhất là từ phía những người đã gây đổ vỡ trong quá khứ lại cần phải thành tâm đi đầu.
Chúng tôi không phải là những kẻ cực đoan, nhưng nhìn vào những giai đoạn lịch sử cận đại, những bằng chứng đau thương do người cộng sản gây ra cho đất nước còn sờ sờ ra đấy. Nào là cải cách ruộng đất, nào là đàn áp tự do ngôn luận qua những vụ như nhân văn giai phẩm chẳng hạn. Rồi đày ải quân nhân miền Nam trong các trại tù mà họ gọi là trại học tập cải tạo. Rồi đến những người đã nằm xuống vì khác chiến tuyến với người cộng sản cũng bị họ đào mồ, cuốc mả qua vụ Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa mà mọi người đều biết.
Gần đây nhất là chuyện những nấm mồ của người tỵ nạn trên những hoang đảo xa xôi, ở giữa Thái Bình Dương cũng không làm cho người cộng sản yên lòng, họ còn muốn xóa bỏ nó đi. Thưa giáo sư, như thế thì làm thế nào giáo sư có thể nói chuyện hòa giải với người cộng sản được?
LXK: Trước hết tôi xác nhận là tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của ông Hồng Phúc đã nói lên được tâm trạng của người Việt hải ngoại. Mình không muốn căm thù. Mình cũng muốn hòa giải dân tộc để đưa đất nước đi lên vì quyền lợi của đất nước. Thế nhưng không phải là tự nhiên hòa giải như thế được, nó phải trên căn bản điều kiện. Tôi cũng xin nhắc lại, có lẽ mình phải chú ý tới hai điểm chính then chốt cho vấn đề hòa giải.
Thứ nhất là phải có sự nhìn nhận lòng yêu nước của những người Quốc Gia. Tức là trong trận chiến trước đây nó chỉ khác nhau ở vấn đề ý thức hệ mà xung đột với nhau. Thành ra một cuộc nội chiến nồi da, sáo thịt lẫn nhau. Bây giờ vấn đề là phải nhìn nhận phe quốc gia dù rằng thất trận nhưng đấy vẫn là những người hết lòng vì vấn đề đất nước, dân tộc theo những chủ trương khác nhau mà chiến đấu. Đấy là chuyện thứ nhất là phải nhìn nhận lòng yêu nước của những người không phải cộng sản, những người Quốc Gia.
Chuyện thứ hai là phải nhìn nhận những chính sách sai lầm của quá khứ của họ. Tức là đã theo đuổi cuộc chiến, đã đành là chiến thắng nhưng không phải là đã hoàn toàn có chính nghĩa.
Cho đến bây giờ đảng cộng sản đã nhìn thấy có những sai lầm của họ rồi. Cái sai lầm không phải là về chủ nghĩa mà thôi mà về vấn đề ngay đối với đồng minh của họ. Những vấn đề môi hở răng lạnh với Trung Quốc với Nga Sô, đã bị những bài học đau đớn đối với đồng minh rồi chứ không phải không.
Bài học chính thức nữa đối với dân tộc là những chính sách sai lầm đến nỗi gây những hậu quả từ những thời cải cách ruộng đất cho đến những vụ tra vấn trí thức, rồi vụ án nhân văn giai phẩm. Chúng ta thấy từ những năm năm mươi mấy cho đến bây giờ và gần đây nữa sau 75, thì đối với riêng đồng bào miền Nam đã có những chính sách tù cải tạo, chính sách đánh tư sản mại bản làm hỏng hết tất cả. Mười năm đầu tiên coi như làm kiệt quệ hết đất nước.
Đấy là cái sai lầm quá hiển nhiên. Họ cũng đã biết như vậy, họ chỉ không muốn nhắc đến thôi. Thì thôi được rồi. Không muốn nhắc đến chuyện của họ nhưng mà họ vẫn phải nhìn nhận rằng họ đã có những sai lầm đối xử với người thất trận là anh em Quốc Gia.
Vì thế cho nên nhìn nhận sai lầm trong quá khứ. Đó là chính sách sai lầm, trong tình huống lúc đó. Muốn đổ tội cho tình huống lúc đó, muốn đổ tội cho những người lãnh đạo hồi đó bây giờ đã nằm xuống thì cũng được đi. Nhưng đó vẫn là những sai lầm.
Cho nên tôi nêu hai chuyện. Thứ nhất, tôi xin nhắc lại. Thứ nhất là phải nhìn nhận lòng yêu nước của những người Quốc Gia không cộng sản. Thứ hai là phải nhìn nhận rằng trong quá khứ đã có chính sách sai lầm. Bây giờ khi đã nhìn nhận được thì lời kêu gọi mới có ý nghĩa. Chứ còn bây giờ không nhìn nhận, vẫn cho rằng mình đúng rồi, chỉ kêu gọi về đóng góp đi. Tức là làm như tôi bỏ qua cho các anh vậy. Cái kêu gọi đó chẳng đi đến đâu cả.
Có thể là trên thực tế vẫn có những người về thăm nhà không có nghĩa là về ủng hộ chế độ. Không phải tất cả số đông người đi về thăm quê hương là về để ủng hộ chế độ cộng sản.
Điều mà chúng ta mong muốn hòa giải rất lý tưởng như thế thì không biết đến chừng nào họ nghe được. Tôi nghĩ rằng có lẽ càng ngày nó càng vỡ ra rồi. Nếu chúng ta chứng tỏ cho họ thấy chúng ta đòi hỏi trên căn bản đó thôi, chứ chúng ta không đòi về tranh đấu các anh, để dành giật, lật đổ các anh thì có lẽ họ bớt được cái lo sợ.
HP: Giáo sư có nói đến vấn đề hòa giải là đề nghị lý tưởng mà không biết có khi, trước khi nhắm mắt mình đã nhìn được thấy hay không. Chúng tôi thấy quả là một đề nghị lý tưởng và là một công việc đội đá vá trời. Bởi vì trên cụ thể, người cộng sản đến giờ phút này vẫn chưa tỏ một thiện chí đối với người Quốc Gia của chúng ta.
Thí dụ, ngay một nấm mồ hoang ở trên một hoang đảo giữa biển Thái Bình Dương là vụ đảo Bidong mới đây, mà họ cũng còn muốn xóa bỏ đi.Thưa giáo sư, họ vẫn còn tiếp tục một chính sách thù hận như vậy thì chúng tôi cảm thấy rằng họ không có thiện chí thật tâm để hòa giải.
Và bây giờ, người ta cứ bảo khép lại quá khứ để nghĩ đến tương lai. Thưa giáo sư, trong tình trạng như vậy, làm thế nào để chúng ta có thể khép lại được một quá khứ. Do đó đã có những dư luận cho rằng, người Việt tỵ nạn ở hải ngoại hòa giải với chính quyền cộng sản ở trong nước vô điều kiện, là một sự phản bội lại lý tưởng những người đã chết cho tự do. Đồng thời tự phỉ nhổ lên chính mình về lý do mà mình đã bỏ nước ra đi. Thưa giáo sư, giáo sư nghĩ sao?
LXK: Vâng, chúng tôi hoàn toàn đồng ý chứ đâu phải là mình nói hòa giải là cứ đưa tay ra hòa giải đâu. Hai điều kiện nêu ra, tức là vấn đề phải nhìn nhận lòng yêu nước, phải nhìn nhận cái sai lầm. Và tức nhiên khi đã nhìn nhận sai lầm thì sự đóng góp của chúng ta không phải là cứ thế về đóng góp cho chính sách hiện tại, mà nó phải cải tiến.
Quý vị đã nhận quý vị sai lầm, kêu gọi chúng tôi, chúng tôi sẽ sẵn sàng đóng góp. Nhưng không phải là đóng góp cho tất cả những cái gì mà quý vị đặt ra, mà chúng tôi phải đề nghị đóng góp có lợi ích cho quốc gia dân tộc.
Và tôi nghĩ rằng chúng ta không đến nỗi bi quan. Bởi vì tuy nó chậm thật đấy. Hồi nãy tôi nói đến lúc nhắm mắt không biết mình có nhìn thấy không. Nhưng chuyện đó cũng vẫn có thể đến. Lâu hay mau thì cũng không thành vấn đề, miễn là sẽ tiến tới mục đích.
Bây giờ chúng ta nhìn thấy những thành phần trong nước. Càng ngày chúng ta thấy tiếng nói đối lập ngay từ người cán bộ ở trong đảng. Bây giờ càng ngày càng mở mắt và càng sáng suốt hơn. Số đó càng đông hơn nữa.
Và chúng ta thấy rằng chiều hướng để cải tổ lại đất nước, để thay đổi đất nước, không phải về vấn đề kinh tế mà thôi mà cả vấn đề đổi mới chính trị. Tôi nghĩ rằng là bước đi không thể trở lại được nữa. Nó chỉ đi tới chứ không đi lùi được.
Vậy thì chúng ta, nếu chúng ta đồng ý chuyện đó thì đây không phải là chúng ta đặt vấn đề hòa giải với chế độ, mà chúng ta hòa giải với đường lối mà các ông đó có thể chấp thuận được.
Trong tinh thần hòa giải, bình đẳng thì có thể hợp tác được rồi. Nhưng đấy lại sang một giai đoạn sau là hợp tác như thế nào vì quyền lợi của đất nước. Tôi nghĩ rằng nó sẽ phù hợp với điều kiện chung của quốc tế nữa. Và cũng là điều kiện của nhân dân trong nước, mà ngay trong đảng cộng sản. Trong đảng cộng sản cũng có những thành phần tiến bộ đã nhìn thấy cái đó, và nó có thể góp phần đẩy bánh xe tiến bộ đi nhanh hơn.
HP: Thưa giáo sư, giáo sư vừa nói đến vấn đề đổi mới chính trị thì như giáo sư đã biết, chủ thuyết của cộng sản là vấn đề tập chung quyền hành vào trong tay đảng và nhà nước.
Thưa giáo sư, đảng cộng sản đã dành quyền lãnh đạo đất nước hơn 60 năm mà nhân dân Việt Nam vẫn nghèo khổ, đất nước thì co cụm lại, người dân thì không có quyền tự do tối thiểu nào. Và cho đến nay, đối lập và dân chủ ở trong nước đã tỏ hết sức thiện chí, đưa ra đường hướng để cải thiện chính trị để làm cho đất nước chúng ta vươn lên. Nhưng hình như những bàn tay thiện chí của những người đấu tranh dân chủ đưa ra chỉ để nhận được những quả đấm thôi sơn vào thiện chí của mình. Và nhất định đảng cộng sản Việt Nam vẫn khư khư với chính sách là chỉ có đảng lãnh đạo và nhà nước quản lý.
Làm thế nào thưa giáo sư, để lọt tai họ được hay để cho họ nhìn thấy tương lai của đất nước cần phải được đổi thay trong vấn đề chính trị, thưa giáo sư?
LXK: Tôi thấy có lẽ mình đã đặt vấn đề như thế này. Lẽ dĩ nhiên là người cầm quyền bên Việt Nam bây giờ họ không muốn thay đổi vì quyền lợi của họ, và cũng vì sợ mất, có thể nguy hiểm cho tính mạng không biết chừng. Từ vấn đề tư lợi cho đến sự sống nên họ chỉ muốn duy trì quyền lực. Nhưng mà thực tế cho chúng ta thấy rằng chính họ, họ cũng biết không thể cứ duy trì như thế này được mà họ cần phải đổi. Cái khó khăn của họ là không biết đổi như thế nào để vẫn có thể kéo dài được quyền lợi.
Bây giờ chúng ta nhìn thấy là điều kiện của chúng ta, chúng ta có nhiều điều kiện hơn rồi chứ không phải còn như ngày xưa nữa. Chúng ta cứ so sánh cách đây mấy chục năm. 30 năm trước đây, 20 năm trước đây, 10 năm trước đây và gần đây nữa, những năm gần đây thì chúng ta thấy có nhiều những bước tiến chứ không phải không. Bước tiến đó chậm nhưng đấy là những điều kiện để cho chúng ta thấy rằng có thể thực hiện được chuyện đó, và đạt tới mục tiêu dân chủ hóa đất nước, làm cho đất nước được thịnh vượng, làm cho đất nước được trở thành một quốc gia tiến bộ trên thế giới.
Vâng, thế thì vấn đề đặt ra là ở chỗ này. Nếu chúng ta chỉ nhìn thấy rằng, đây là những người ngoan cố. Như vậy thì không có cách nào chơi với họ được nữa, chẳng bao giờ thay đổi được cả. Vậy thì đừng bao giờ đặt vấn đề đối với họ nữa. Như thế là chúng ta bỏ cuộc. Vấn đề là ở chỗ đó.
Còn nếu chúng ta nhìn thấy rằng, đúng rồi đây là những người đầu óc họ thì ngoan cố đấy nhưng trên thực tế họ phải đổi. Bây giờ nếu chúng ta tham dự vào, chúng ta làm một cái gọi là Engagement vào trong chuyện này, chúng ta tham dự vào cái tiến trình thay đổi đó, chúng ta hãy nhìn sự thay đổi như là một tiến trình. Nếu chúng ta đứng ngoài, chỉ đứng ngoài than vãn hay chửi bới thì không thay đổi được gì cả. Nhưng trái lại, nếu chúng ta tham dự vào tiến trình đó thì chúng ta có thể làm thành những bánh xe thay đổi cho nó đi nhanh hơn.
Tôi nghĩ chỗ đó chứ không phải là hoàn toàn tham dự là mình đã tin tưởng ở họ đâu. Họ không thể tự thay đổi được thì mình sẽ tham dự vào tiến trình làm cho họ thay đổi.
HP: Thưa giáo sư, giáo sư có nói là mình phải tham dự vào những tiến trình làm họ phải thay đổi. Vào lúc mở đầu cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta thì giáo sư cũng có nói, giáo sư được mời đến Việt Nam với tư cách là cố vấn giáo dục và trong ủy ban cấp học bổng cho những sinh viên Việt Nam.
Thưa giáo sư, đó cũng là một vấn đề mà cộng đồng người Việt chúng ta suy tư rất nhiều. Có những chủ trương của người Việt hải ngoại chống cộng là không tiếp tay với cộng sản, không giao lưu với cộng sản kể cả một người ca sĩ ở trong nước ra hải ngoại hát cũng bị chúng ta phản đối.
Thưa giáo sư, việc làm của người Hoa Kỳ ngày hôm nay, cấp học bổng giúp chuyên viên để làm thay đổi chế độ cộng sản.
Thưa giáo sư, đối với cộng đồng của chúng ta phải giải thích như thế nào để cho chúng ta có thể chấp nhận những cái nhìn xa, thưa giáo sư?
LXK: Vâng, ông vừa mới nhắc đến chữ nhìn xa thì tôi cũng vừa định nói về chuyện mình làm. Một là mình có phản ứng trước mắt do cái cảm tính mình hay là do các phản ứng tức thời đối với kẻ thù không bao giờ chấp nhận. Và thứ hai là một sách lược và một cái gọi là tầm nhìn, tức là một Vision trong tương lai.
Khi nói đến chiến lược, đến sách lược thì không thể nào mình đem cảm tính của mình vào đó được nữa. Mình không thể nào đem hoàn toàn những tình cảm chủ quan hay ý muốn hoàn toàn chủ quan mà phải có yếu tố khách quan để làm sao đạt tới mục tiêu tối hậu. Đấy gọi là những sách lược để thực hiện những tầm nhìn.
Bây giờ tôi trở lại chuyện vừa rồi. Tôi đi về làm tư vấn tạm thời chứ cũng không phải là nhân viên của tổ chức Vietnam Education Foundation, nhưng tôi rất tán thành chủ trương của VEF.
Chuyện đó nói hơi dài, tôi xin nói thật ngắn lại lịch sử của nó. Chúng ta nhớ rằng V.E.F do một đạo luật của Quốc Hội Hoa Kỳ lập ra. Đây là một chiến lược của Hoa Kỳ để đào tạo một thế hệ, ít nhất là một thế hệ hay hai thế hệ. Bởi vì theo ngân sách của V.E.F, nó là món nợ của Việt Nam phải trả là một trăm 50 triệu đô la. Một trăm 50 triệu đô la mà thâu bao nhiêu tiền lời nữa thì mỗi một năm trả 5 triệu như vậy thì tức là phải trong 20 cho đến 25 năm mới trả hết. Thì bây giờ trong 20 đến 25 năm đó thay vì đòi nợ thì Hoa Kỳ yêu cầu Việt Nam lấy tiền đó trả học phí cho những sinh viên của Việt Nam sang đây học do Hoa Kỳ lựa chọn.
Thành ra Hoa Kỳ đào tạo 1 hay là một thế hệ rưỡi, ít nhất là trong 25 năm. Chúng ta thấy một thế hệ được đào tạo bên Hoa Kỳ về, và thế hệ đó sẽ làm thay đổi được đất nước Việt Nam trong một tương lai mấy chục năm sắp tới.
Lẽ dĩ nhiên là cái chuyển tiếp đó không phải chờ đến mấy chục năm nữa mới đổi đâu. Vì mỗi một năm có một số người về. Như thế, nó chậm đấy nhưng cứ cộng lên, cứ tích lũy lên mãi thì tiến trình đó càng ngày càng đi nhanh hơn, thế thôi.
Cái tầm nhìn ở chỗ đó. Khi tôi về hợp tác với chương trình, tôi thấy đấy là một sách lược rất là hay. Qua giáo dục mình đào tạo cho những lớp trẻ để có đầu óc thoáng và nhìn thấy tất cả những xã hội ở bên ngoài như thế nào để về thay đổi cho đất nước.
HP: Thưa giáo sư, đây là câu hỏi sau cùng để chấm dứt cho cuộc phỏng vấn ngày hôm nay.
Thưa giáo sư, trong chuyến viếng thăm Việt Nam vừa qua lại có dịp tiếp xúc với những nhà đấu tranh ở trong nước cho tự do dân chủ, xin giáo sư cho một lời nhận định. Giáo sư có nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, cho công cuộc đấu tranh cho dân chủ tự do của đất nước chúng ta trong một ngày gần đây không, thưa giáo sư?
LXK: Tôi có thấy ánh sáng ở cuối đường hầm, nhưng mà nói gần thì tôi không dám nói. Tôi đã thấy cái le lói của ánh sáng chứ không phải không. Nhưng mà còn từ lúc mình thấy cho đến lúc đi đến đó trong bao nhiêu năm, một năm, 2 năm, 5 năm, tôi không biết. Nhưng tôi chắc chắn là nó sẽ tới. Mình đang đi tới đó.
Tôi nói như vậy là sau khi nước Mỹ nâng cấp hợp tác với lại Việt Nam, mục đích vẫn là nước Mỹ. Vẫn là mục tiêu của nước Mỹ.
Trước hết là vấn đề vì bảo vệ quyền lợi của nước Mỹ. Thứ hai để thực hiện mục tiêu là đem truyền bá tư tưởng dân chủ trên toàn cầu.
Chúng ta thấy rằng trong mục tiêu như vậy, nó phù hợp rất nhiều mục tiêu của những nhà tranh đấu ở trong nước, và với mục tiêu của cộng đồng. Nhưng nếu cộng đồng của chúng ta phân tích quá phức tạp, cho nên chúng ta cứ lúng túng chưa xác định được sách lược thật rõ ràng để chúng ta thực hiện mục tiêu chung đó cùng với Hoa Kỳ.
Lẽ dĩ nhiên là không phải hoàn toàn theo Hoa Kỳ bởi vì Hoa Kỳ có nhiều điểm chúng ta không đồng ý lắm. Nhưng ít nhất chúng ta có rất nhiều mẫu số chung chưa thực hiện, ngay cả những mẫu số chung với Hoa Kỳ. Thì chúng ta đã bỏ lỡ mất một cơ hội.
HP: Chúng tôi xin chân thành cảm ơn giáo sư Lê Xuân Khoa đã vui lòng dành thì giờ quý báo để trả lời cho cuộc phỏng vấn ngày hôm nay.
LXK: Chúng tôi cũng xin rất cám ơn quý đài đã cho tôi có cơ hội trình bày cho rõ quan điểm của tôi hơn.
HP: Xin kính chào giáo sư.
LXK: Dạ, xin kính chào quý đài.
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=30997&z=12