Mưa đầu mùa - Mưa kỉ niêm.
Mấy hôm nay trời u ám nặng nề, cả bầu trời cứ phủ một màu mây xám chằng chịt ấp ủ một cơn mưa.
Rồi...
Những cơn mưa đầu mùa cũng dịu dàng rơi xuống. Mưa đầu mùa mà dai dẳng khôn nguôi, mưa nhẹ nhàng không sấm sét rền vang. Mới tháng ba mà trời đã vào mùa mưa, những cơn mưa đầu mùa trút nước một cách ngọt ngào, êm dịu...
Không biết từ bao giờ tình yêu của tôi dành cho mưa đã phai nhạt theo năm tháng. Mưa không còn khiến tôi mỉm cười hạnh phúc như lúc trước, mưa chỉ làm trái tim tôi đau đớn và nhói lòng như trăm nghìn giọt nước mắt tuôn trào mặn chát cào rát cả da thịt.
Những lúc mưa xuống, bất chợt trong tiềm thức của tôi ùa về những hình ảnh yêu thương năm nào để hôm chiều nay những ký ức ở nơi xa xăm nào đó được cơn mưa hôm nay tưới đằm những tháng ngày thiếu vắng những ngày mưa. Tôi chợt nhớ ca khúc Khúc Mưa của nhạc sĩ Phú Quang có câu: “Giá trời đừng mưa, và anh đừng nhớ”, và nếu: “Trời không mưa và anh không nhớ, anh còn biết làm gì ?”
Vâng, anh đang nhớ em đây. Em có biết?
Mưa làm lòng tôi bồi hồi, làm tôi nhớ đến ai, nhớ mắt ai long lanh dưới chiều mưa kỉ niệm. Mưa khiến tim tôi tê dại, buốt lạnh tâm hồn nghe lòng buồn lê thê, não nề, nặng trĩu.
Mùa mưa về rồi em à, không biết nơi ấy em có lạnh... lạnh như tôi? Vòng tay ấm bên nhau những ngày mưa giờ xa xôi quá, ngút ngàn quá. Em đã xa, để mình tôi hát ngu ngơ bài hát buồn dưới hiên mưa năm nào, bài hát tôi vẫn thường hát cho em nghe, hát cho người yêu dấu của tôi: “Trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang… Từng ngón tay buồn em mang, em mang… Đi về giáo đường ngày chủ nhật buồn còn ai, còn ai…?”
Mưa chợt đến chợt đi như tình yêu của em bất chợt để tôi nhận ra rằng tôi ghét mưa. Tôi ghét mưa bởi vì em nói chia tay với tôi vào một ngày mưa. Trước kia tôi yêu mưa lắm vì tôi và em quen nhau cũng vào một ngày mưa. Nhưng đó là cơn mưa của mối tình đầu đầy mạnh mẽ cũng lắm lãng mạn khó phai, còn bây giờ tôi chỉ thích ngắm mưa.
Thích ngắm mưa rơi qua ô cửa kính từng giọt mưa lấm tấm như những hạt ngọc đậu nơi mặt gương trong suốt. Thích nhìn từng dòng người hối hả đi dưới mưa, trong mưa con người trở nên nhỏ bé, hiền hòa. Thích ngắm những cô nữ sinh tan trường vội với bộ áo dài trắng tinh khôi khép nép dưới chiếc dù che mưa trong suốt… Phố phường trắng xoá nằm ướt sủng trong mưa cũng trở nên trầm tư, suy nghĩ!
Hôm nay chiều chủ nhật trời lại mưa lòng tôi lại thấy đau, phải chăng là do mưa quá lớn hay bên tôi giờ đây không còn em? Vẫn là cơn mưa đó, vẫn là con đường quen thuộc, vẫn là tôi của ngày nào nhưng sao trống rỗng đến vô cùng. Mưa không đủ khỏa lấp cả không gian, cũng không đủ khỏa lấp lòng người.
Mưa chiều bất chợt làm tôi không khỏi nhớ đến cơn mưa của ngày xưa, những cơn mưa có tôi và em. Nhưng hiện tại mưa làm tôi buồn, mưa làm lòng tôi thêm vỡ toang, ướt nhoè những ký ức. Bây giờ tôi phải tìm một nơi trú mưa hay sẽ bước tiếp về phía mưa?
Ngày xưa, tôi đã ước trời mưa mãi không thôi để mỗi lần mưa tôi có thể ngắm nhìn cái vẻ đẹp thánh thiện như thiên thần của em. Nhưng bây giờ bên tôi chỉ còn lại cơn mưa nhạt nhòa lạnh đến nao lòng, những bong bóng mưa vỡ òa như tình yêu đầu vụn vỡ. Nhưng cuộc đời dù sao cũng như những cơn mưa đi qua những con đường, nó có thể cuốn trôi, rửa sạch cát bụi nhưng với tôi không thể nào gột rửa tình yêu của chính mình dù biết tim sẽ nhói đau…
Tôi sợ những chiều Cần Thơ vắng em mưa bất chợt chỉ có mình tôi ướt. Nhưng trời đã mưa rồi, mưa cho nổi nhớ tôi mông lung, ngập lụt. Nhưng lạ kỳ thay tình yêu ấy trong mưa không hề nhạt màu, không hề ngập lụt cuốn trôi, nó vẫn còn hiện hữu trong tôi đến tận bây giờ. Và tôi vẫn yêu em bằng kỉ niệm của cuộc đời, nụ hôn đầu vụng dại ngọt ngào dưới mưa chôn kín tận đáy lòng sâu thẳm.
Tôi thầm trách cơn mưa năm xưa đã vô tình cho tôi và em quen nhau để rồi chúng ta phải xa nhau. Nhưng tất cả giờ chỉ là kỉ niệm, xa xăm, vời vợi.
Níu kéo - tiếc nhớ chỉ càng thêm buồn…
Tháng Ba lại về. Cần Thơ đã vào mùa mưa. Tôi vẫn thả bộ lang thang qua từng con phố cho nỗi nhớ nguôi ngoai nhưng những ký ức trong tôi lại dâng trào cùng những kỉ niệm đã qua. Mưa vẫn rơi, mưa miên man trên những mái nhà từng giọt, từng giọt cứ lặng lẽ, lặng lẽ rơi. Và tôi lại dừng chân ở một quán café nhỏ quen thuộc nghe những bài hát buồn, tự tìm cách sưởi ấm lòng mình bằng những làn khói nhạt mong manh để mong xua đi cái lạnh trong tôi tự thuở nào mà chẳng thấy lòng ấm hơn. Nên tự an ủi lòng ngày mai trời lại sáng sau mỗi cơn mưa, ký ức sẽ ngủ yên... phải không em?
Em đâu có biết chiều nay có cơn mưa đến sớm trên đất Cần Thơ, có cơn mưa về giữa nửa khuya trong lòng Cờ Đỏ. Mưa của đất trời hay mưa của lòng tôi em ơi…
Trời không phải tháng sáu
Mà trời buồn
Trời mưa
Em không phải là mưa
Mà rơi ướt
Tim anh
Mỗi đêm về...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2011 10:10:39 bởi soida11 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: