DƯỜNG NHƯ LÀ KHÚC CUỐI
DƯỜNG NHƯ LÀ KHÚC CUỐI
Nào phải mùa đâu, cơn gió muộn qua rồi
Chút đắn đo bởi ấm nồng nán lại
Hẳn không tin soi gương, biết đâu, em chẳng thấy
Lọn tóc buồn còn đọng dấu tay tôi
Ngỡ lâu rồi luyến nhớ cũng phai phôi
Bếp lửa ủ nhúm tro tàn nguôi ngoải
Ngày lặng vậy nên tình hoài hấp hối
Và âm thầm suối lá đổ ngoài hiên
Màu tường vi vẫn cháy rực bên thềm
Em sẽ lại trái tim yêu khép cửa
Tội nghiệp tôi mang hồn hoang đi trú
Gót mỏi nhừ bó gối nhớ bàn chân
Để hôm ngồi em chải tóc phân vân
Chiếc lược mới vướng dấu tay ngày cũ
Đường ngôi lệch vẫn nguyên lời tự thú
Có một thời em mềm yếu khác gì tôi.
ĐCĐ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2011 17:44:04 bởi tucovothan >
BIỆT KHÚC
Dòng sông nào trôi qua giấc ngủ của tôi
Chỉ hòn sỏi, hòn sỏi thôi, lắng lại
Đã vượt nghìn thác ghềnh bờ bãi
Theo lộ trình đường bay kỳ vĩ
Nối hai cực địa cầu bao thế hệ chim di
Năm tháng, mùa màng thoạt đến thoạt đi
Mà dáng chiếc lá rơi thuyết minh giùm tôi vậy
Phút xa cành chẳng mảy may hờn tủi
Đã uống no mưa nguồn, từng hân hoan gió nổi
Và âm thanh tiếp đất khẽ khàng
Nốt dạo đầu bản giao hưởng mùa sau
Những mắt môi ghé lòng tôi lưu mấy vệt đau
Duy tình yêu của người, của người thôi, êm ái
Tôi hãnh diện hằng được lần nếm trải
Vui sướng đến tê mê, vất vả tưởng tột cùng
Cả ích kỷ tục tằn cả thần thánh khoan dung
Với huyền diệu thi ca bằng hoang đàng xác thịt
Không là khoảnh khắc hững hờ qua quýt
Hòn sỏi tròn, chiếc lá úa, và em
Dường quá xa mà gần gủi hằng đêm
Đến thường trú trong giấc mơ ngắn ngủi
Để mai vắng đừng quay đầu tiếc nuối
Dấu chân của mình, tôi tự xóa, rồi đi.
ĐCĐ
NGÀY MẸ RA ĐỜI
Ông ngoại quăng tấm chài đánh mẻ lưới hừng đông
Bà ngoại trở dạ dưới ghe lúc đang kho dở dang ơ cá
Hàng dừa nước oằn mình mệt lả
Chia bớt giùm cơn đau đẻ tháng ba
Ngút mắt xóm thôn thưa thớt một thôi gà
Ông ngoại vái lạy thánh thần, hết bên bồi rồi bên lở
Người vợ trẻ lần đầu sinh nở
Gấp gấp con ơi – mẹ sắp mỏn hơi rồi
Đàn ông đi biển có đôi
Đàn bà đi biển mồ côi một mình
Bà ngoại nào có đi biển một mình
Ông ngoại vừa chống chèo vừa đóng vai bà mụ đỡ
Lấy chồng rẫy nương được ăn bông bí rợ
Em theo anh dân chài vá lưới quanh năm
Con nhạn bay về hòn Cấm biệt tăm
Ông ngoại ủ vội tiếng oa oa vào manh áo lấm
Ngọn gió tháng ba thông thống qua bờ sông chang nắng
Mẹ tôi chào đời
Bà ngoại đi xa …
ĐCĐ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2011 08:04:05 bởi tucovothan >
CÔ GÁI KHỎA THÂN
tặng cô gái mất trí tôi gặp ở góc đường
Cô gái ngồi khỏa thân
Giữa phố phường xao động
Lộng lẫy một chân dung
Bên ồn ào đời sống
Cô gái ngồi thơ mộng
Như vừa được sinh ra
Nhan sắc thật Ê-va
Địa đàng hương trái cấm
Cô gái không son phấn
Lúc đời nghiện hóa trang
Vải vóc chỉ vướng bận
Em trần truồng rất ngoan
Ừ, giá cả leo thang
Kệ thị trường chứng khoán
Ừ, cao ốc khoe khoang
Mặc vỉa hè lận đận
Cùng buổi chiều chấy rận
Em ngồi như ca dao
Thơ tôi chưa lạc vận
Mà trổ một thương đau
****
Cô gái ngồi gãi ghẻ
Thú vui rất hòa bình
Đất nước đang sạch sẻ
Em đâu cần vệ sinh.
ĐCĐ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2011 08:05:31 bởi tucovothan >
THÊM MỘT NGÀY THÁNG BA
Lại về nữa cái tháng ba quạnh quẽ
Thoáng mơ hoài dường cũng nhạt hơn xưa
Biết lấy gì cất giữ một màu trưa
Trời chưa thấp mà lòng mình trống lắm
Thì đổ lỗi bởi chiều này ảm đạm
Giọt cà phê sánh đặc với cô đơn
Chiếc thìa lười khuấy loãng một vùng sương
Tháng ba gọi đừng vội thưa người nhé
Không gió đâu chỉ luồng đông bắc khẽ
Dẫn lá mùa hun hút mỗi tầm qua
Muốn phôn nhau dăm mẩu chuyện làm quà
Lơ đễnh bấm ngón tay nhầm số mãi
Đành quán vắng dõi chân người qua lại
Thơ tháng ba mấy khổ chẳng nên vần
Chiều ẩm ương khuất tất nửa liềm trăng
Vo tờ lịch ném một ngày vào góc lặng.
ĐCĐ
ONE-WAY-TICKET
Hành lý gồm một chuỗi buồn chín rữa
Chân trời chờ tôi đã sẵn chuyến tàu
Ai ra tiễn nán giùm đôi phút nữa
Thời gian nghiến hoài trên những ray đau
Cổ máy già nua giọng ho chừng sắp cạn
Kéo cô đơn qua khấp khểnh đêm thâu
Nghe còi hú thương ngắn dài hữu hạn
Ngấm hoang vu từ buổi ghé ga đầu
Chuyến tàu nặng cả kiếp người nhẫn nại
Biết bao năm hồi hộp một lần thôi
Mọi bến đổ đều nhủ lòng – hay bến cuối
Hỏi toa nào đang chở nốt đời tôi?
ĐCĐ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2011 13:16:00 bởi tucovothan >
SÓT MỘT MÙA TRĂNG
Rót ra ngần ấy nắng mưa
Nghiêng chén thời gian lợn cợn
Thở dài một hôm khôn lớn
Ngậm ngùi quay ngó ấu thơ
Nhẩm tính cao rộng ước mơ
Cỏn con được bao hiện thực
Chao ôi, chợ đời giành giật
Tuổi tên đâu đã ra gì
Xua mãi tiếc nuối chẳng đi
Gọi hoài thương yêu không đến
Dăm ba xôn xao cập bến
Buồn dâng sóng sánh triều thưa ...
Nào đâu đổ lỗi cho xưa
Tóc tai đã lần vụng dại
Vầng trăng yên bình treo đấy
Yêu thương vẫn lối gọi mùa.
ĐCĐ
CÂU CHUYỆN CHIẾC MẶT NẠ
Vì tập tính thích nghi bầy đàn
Tôi sắm chiếc mặt nạ giả trang
Theo thời gian mặt nạ dần hóa thành da thịt
Ăn uống, nói cười, thở hít …
Tôi sống giùm ai chẳng phải sống cho mình
Xám ngoét hoàng hôn tôi vạn tuế bình minh
Trá ngụy đớn hèn khoác áo bào thần tượng
Dạ dày phì nhiêu nên quả tim suy dinh dưỡng
Tôi độc diễn vai ai nào phải ngữ ngôn mình
Giành một suất thiên đàng, tôi rao bán kệ kinh
Chiếc mặt nạ nhuôm nhuốm mùi đạo hạnh
Chúa, Phật phi thường mà chúng sinh đói lạnh
Tôi thắp hương thơm sùng bái tuổi tên mình
Tấp tểnh xa hoa tôi thuê bao một cuộc tình
Yêu đương xịn và ái tình chất lượng
Đêm đối diện cùng gối chăn đau đớn
Nụ hôn ngon đâu chạm thật môi mình ...
Bến sông về tôi vốc nước dòng xanh
Trút sơn phết trả dối gian cao ngạo
Rót chén đắng nuốt ngụm điều hư ảo
Lại ngất ngư ai
Chứ nào phải say mình !
ĐCĐ
ĐÁNH MẤT
Tôi mới vừa đánh mất một giấc mơ
Ai nhặt được làm ơn cho chuộc lại
Giấc mơ ấy mùi phân trâu ngai ngái
Thằng nhóc cầm roi, con nghé ọ lon ton.
Tôi làm rơi niềm tin, rơi quả tim non
Có ai gặp sẵn sàng xin hậu tạ
Bằng phố thị lềnh khênh muôn mặt lạ
Đang dửng dưng ăn, nói, khóc, cười …
Tôi ơ hờ thất lạc mối tình côi
Phơn phớt tím chừng mối tình mỏng lắm
Xin đổi lấy nửa đồi sim hanh nắng
Bên triền xanh, có cỏ, có hai người.
Tôi vô tâm từ khước mảnh đời trôi
Mảnh đời rách mùa màng đang hấp hối
Kịp hồn vía bến bờ về tạ lỗi
Phù sa hằng tắm táp tuổi thơ tôi
Thêm mai này tự đánh mất mình thôi
Ai rộng lượng đừng cho tôi xin lại ...
ĐCĐ
KHÚC ƠN EM
... Dường thuở hoang sơ anh đã nợ nần em
Trăng nợ hoàng hôn, ban mai nợ nắng
Như hạt muối thô trở mình nương biển mặn
Nợ đại dương triệu nhịp đập ân cần
Nợ đất trời đem ban phát hồng ân
Nợ cơm áo anh cúi đầu mệt lả
Nhát roi đời chực quật anh gục ngã
Nợ tay người êm ái vực anh lên.
Sa mạc khô cằn bóng mát cũng là em
Mùa tầm tả vai em vơi ướt át
Mỗi ân sủng em trao dù phổng phao nhỏ nhặt
Anh ngấu nghiến ăn như suốt kiếp chưa từng
Nên trùng khơi giông gió vốn vô chừng
Buổi yếu lòng, anh, con-thuyền-luôn-sắp-đắm
Em-hải-đảo đón anh lần tránh sóng
Hong ấm muộn phiền tái tạo cuộc hồi sinh.
Buộc chặt dây giày anh thêm bước tự tin
Sẽ đầu ngẩng cao như chàng đại gia lắm của
Bởi luôn hiểu trái đất này, nơi nào đó
Nửa-phần-huyền-diệu của mình đang giàu có yêu thương
Bằng điệu tango anh dạo khắp phố phường
Tìm một chân dung để trao lời thưa thốt
Sẽ trang bị trên môi nụ cười hào phóng nhất
Chào mỗi hàng cây, thăm mỗi tiếng chim quen
Và, thật trữ tình đứng hát khúc Ơn Em ...
ĐCĐ
LÀ HÔM VỀ THỊ XÃ
Vắng tiếng rao dỗ ấu thơ ngủ, thức
Dấu guốc thơm chừng thất lạc trong mùa
Bầy câu gù trốn biệt vào cổ tích
Thị xã nằm hiếm muộn cả cơn mưa
Lơ mơ hỏi mảng rêu phong mái ngói
Gặp đìu hiu vương vít nhánh me gầy
Những trái me tuổi học trò nghẹn thở
Trống tan trường chua, ngọt trĩu hai tay
Hoài niệm cũ khúc nhôi như chuyện kể
Trưa mỏi tìm gia phả một lời ru
Dòng sông đục chẳng mê đồng dao nữa
Nhịp võng chen nhạc đầu đĩa, băng từ
Về thị xã, may, hôm còn chút gió
Đứng vời trông lọn tóc kẹp buông lưng
Áo bà ba bên cầu ngao ngát quá
Chợt thèm nghe bài hát "sến" xưa từng …
ĐCĐ
KINH KHUYA
Tâm hồn tôi là căn nhà bỏ hoang
Mỗi chiều tắt phập phồng chờ gọi cửa
Em xấu hổ lách vào khơi ấm lửa
Khép thơm tho trên mười ngón tay hờ
Trải tuổi mình tôi đón lại tôi đưa
Nguyện ham hố được cùng nhau phạm tội
Hạnh phúc quá bên người nằm sám hối
Như rưng rưng lần cởi chiếc khuy đầu
Trăng đừng soi kẻo nhan sắc cơ cầu
Mùi dạ lan mãi là đêm thứ nhất
Môi đừng mọng, trời ơi, tôi chết mất
Khuôn ngực non gấp gáp thở hương trầm
***
Đêm thiên thần mắc đọa với phàm nhân
Chia vụng trộm nỗi buồn ngoài giá thú
Mai nắng giục nhón chân người qua cửa
Lại tôi quỳ hụt hẫng khúc kinh khuya.
ĐCĐ
DƯỜNG NHƯ LÀ KHÚC CUỐI
Nào phải mùa đâu, cơn gió muộn qua rồi
Chút đắn đo bởi ấm nồng nán lại
Hẳn không tin soi gương, biết đâu, em chẳng thấy
Lọn tóc buồn còn đọng dấu tay tôi
Ngỡ lâu rồi luyến nhớ cũng phai phôi
Bếp lửa ủ nhúm tro tàn nguôi ngoải
Ngày lặng vậy nên tình hoài hấp hối
Và âm thầm suối lá đổ ngoài hiên
Màu tường vi vẫn cháy rực bên thềm
Em sẽ lại trái tim yêu khép cửa
Tội nghiệp tôi mang hồn hoang đi trú
Gót mỏi nhừ bó gối nhớ bàn chân
...
tucovothan
@ Mưa to quá ! Xin phép gia chủ , tiểu nữ ghé đục nhờ mưa ngoài mái hiên tí rồi đi ngay ! Mong là không bị trách mắng là tiểu nữ làm phiền sự yên tĩnh của gia chủ !
CÓ PHẢI CƠN MƯA ĐẦU
Có phải cơn mưa đầu làm ai ướt áo
Mà chiều xưa ghé trú ngoài hiên thừa
Có phải đâu mưa Ngâu về lỗi nhịp
Ô Thước buồn vì Ngưu - Chức phân chia
Hình như là có một buổi chiều mưa
Làm ướt áo màu Thu sầu mắt tím
Hình như là cánh cổng chưa đóng kín
Nên khách vào trú giọt mưa thừa
Hương Dạ Lý cài thơm bờ tóc mỏng
Mây bay vờn tơ suối mộng hồn say
Mong mưa hoài mưa mãi còn lưu hài
Cho nhịp khúc cầu ai nối lại
LẺ BÓNG
27/03/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2011 19:36:19 bởi LẺ BÓNG >
Trích đoạn: LẺ BÓNG
DƯỜNG NHƯ LÀ KHÚC CUỐI
Nào phải mùa đâu, cơn gió muộn qua rồi
Chút đắn đo bởi ấm nồng nán lại
Hẳn không tin soi gương, biết đâu, em chẳng thấy
Lọn tóc buồn còn đọng dấu tay tôi
...
tucovothan
@ Mưa to quá ! Xin phép gia chủ , tiểu nữ ghé đục nhờ mưa ngoài mái hiên tí rồi đi ngay ! Mong là không bị trách mắng là tiểu nữ làm phiền sự yên tĩnh của gia chủ !
CÓ PHẢI CƠN MƯA ĐẦU
Có phải cơn mưa đầu làm ai ướt áo
Mà chiều xưa ghé trú ngoài hiên thừa
Có phải đâu mưa Ngâu về lỗi nhịp
Ô Thước buồn vì Ngưu - Chức phân chia
Hình như là có một buổi chiều mưa
Làm ướt áo màu Thu sầu mắt tím
Hình như là cánh cổng chưa đóng kín
Nên khách vào trú giọt mưa thừa
Hương Dạ Lý cài thơm bờ tóc mỏng
Mây bay vờn tơ suối mộng hồn say
Mong mưa hoài mưa mãi còn lưu hài
Cho nhịp khúc cầu ai nối lại
LẺ BÓNG
27/03/2011
Ôi, hóa ra cái mái hiên rách nát của kẻ tứ cố vô thân này cũng có người ghé vào tránh mưa đấy nhé.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.03.2011 14:42:56 bởi tucovothan >
KHÔNG ĐỀ CHO HEO MAY
Mưa ni mà lạnh nớ
Ướt sũng tầm chim bay
Có hai người đến lạ
Nhớ nhau bằng heo may.
ĐCĐ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: