Ngồi trực mà sao anh thấy lòng buồn quá, có một người nhà nuôi bệnh anh nhìn sao thấy giống em quá làm anh muốn nói chuyện với em nhiều hơn. Giờ này em đã ngủ chưa? Ngày trước có những lúc trực buồn anh gọi đện cho em khuya hơn cả giờ này nhưng em vẫn còn thức, và bây giờ có lẽ cũng vậy, em cũng đang thức đúng không? Nhưng ngày xưa khác, giờ khác phải không em? Giờ gọi điện thoại cho em anh cũng không giám, không phải tình cảm anh dành cho em không đủ lớn để anh can đảm gọi mà vì anh là người đến sau nên anh phải chấp nhận. Mong em đừng khó chịu khi nghe những lời nói này của anh. Đó là những lời nói thật từ đáy lòng anh, giờ nói ra cũng đã muộn, nhưng anh vẫn muốn nói.
Anh không biết vì sao lại như vậy, nhưng thật sự anh thấy rất nhớ em. Ngày đầu tiên anh gặp em dưới căn tin anh thấy ánh mắt em sáng long lanh, giọng nói em nghe rất ấm áp và trìu mến, một tiếng em cũng dạ thưa, hai tiếng cũng dạ thưa, rồi còn gọi anh là bác nữa chứ, lúc đó nhìn em rất dễ thương và anh thấy mến em…
Giá mà giờ này được tâm sự với em (qua điện thoại cũng được nữa), nhưng… anh chỉ ước sao mình có thể đến sớm hơn, và… Anh nói vậy em có giận anh không đấy? Mà nhìn em lúc giận rất dễ thương, vậy nên anh không sợ em giận đâu. Anh chỉ muốn ngày mai em đọc những dòng tâm sự này em hiểu anh hơn một chút là được rồi. Hiểu anh thêm một chút mà không ảnh hưởng gì đến hạnh phúc của em thì em cố gắng hiểu nhé, đừng ghét anh mà bỏ mặc những dòng tâm sự này tội nghiệp nha em!
Anh có bệnh rồi, nếu em không ghét, không giận thì trả lời mail anh nha, lần sau sẽ tâm sự với em nhiều hơn, Chúc em ngủ ngon.
Nhớ!