Ta đang khóc bên dòng sông cổ tích
Tuổi thơ ơi xa khuất nẻo chân trời
Cất tiếng hát quên đi đời cay nghiệt
Giấc mơ tròn lăn vào huyền thoại xa xôi.
Câu thơ đau cong tím tái vành môi
Nghi ngút cháy những oan hồn bướm nhỏ
Cành hoa súng mọc bên cây cầu gỗ
Giấc mơ tròn, thao thức tiếng đưa nôi
Tỉnh mộng thôi !nào có phép màu đâu?
Nếu có thật trên đời đã không gọi là cổ tích
Sống vô hồn, sống không mục đích
Chờ đến tận ngày, đá núi biết yêu thương...