27/03/2011 - Gởi anh người em yêu
trieuam 27.03.2011 09:00:20 (permalink)
Phố Mưa gởi về Phố Gió

FTTL yêu dấu,

Em đã nói rằng mỗi năm, nếu còn nhớ về anh, em sẽ viết cho anh một bức thư. Khi em thôi không viết nữa, nghĩa là em không còn hoặc người đã từng mang tên em không còn, hoặc là em đã thật sự xóa được anh ra khỏi trái tim non nớt này.

Hôm nay 27/03/2011, chúc mừng anh thêm 1 tuổi mới nhé !!! Chúc mừng sinh nhật của cả gia đình anh !!! Chúc anh chị Hai luôn khoẻ mạnh, Titi và Vannie giờ chắc đã thành nhân rồi, có thể cũng an bề gia thất từ lâu. Tại sao chúng ta lại như thế này nhỉ ? Em cũng chẳng hiểu tại sao.

Ngày 18 vửa rồi lẽ ra em có việc phải sang Boston, nhưng em không đủ can đảm dù chỉ để đặt chân lên IL đôi phút và em cũng không đủ can đảm khi đặt chân lên Boston và nhớ rằng có 1 ngày xưa anh đã từng đến đó và đã có Mei bước vào trong 1 trang cuộc đời anh. Cô ta phải quý anh lắm nên mới chỉ có thời gian ngắn ngủi trong 1 tháng lại có thể nói được 1 câu tiếng Việt thành thạo đến như vậy.

9 năm rồi anh nhỉ ? Sáu năm trước khi anh quyết định move khỏi Phố Gió, lý do là vì anh chị Hai, nhưng thật ra em loáng thoáng hiểu .... Ba năm trước tất cả các account email cũng như thông tin mạng của anh dùng để liên lạc với em đã bị cắt vĩnh viễn. Em đã chúc mừng anh trong một phút lặng cả người - anh đã thoát khỏi quá khứ có cái bóng của một con ma nhỏ như em để bước tiếp cuộc đời còn dài cũng mình. Anh là một người đàn ông tài năng, thành đạt cho nên ai được anh chọn phải thật sự là người rất xứng đáng. Nhưng còn em ... em thật tệ quá đi ...

Cuộc đời này của em, cuộc sống này của em có phải là dành cho em không nhỉ ? Hình như không anh ạ ... Định mệnh như trêu ngươi khi cho em biết anh và lại tước anh ra khỏi tấm mắt của em

Lẽ ra em đã có một cuộc sống khác bình yên nơi Phố Mưa của mình ....

Nhưng con ma nhỏ này đã lang thang nơi đất khách quê người, đã ở thành phố bon chen và nhộn nhịp nhất của quê hương, đã tự rẽ sang một lối đi đầy chông gai hơn và bây giờ nó đang thành cái gì nó cũng chẳng biết ....

Thử làm 1 phép so sánh nhé :

Em của ngày xưa :
- Chả biết tới cách gieo vần để ra 1 bài thơ
- Vô tư, luôn cười vui vẻ ( dẫu xưa khó khăn hơn bây giờ nhiều)
- Chả biết cái gì về vi mạch điện tử và các công nghệ đi kèm phái sinh sau nó.
- Chưa bao giờ hình dung rằng có 1 ngày sẽ quản lý cả trăm con người cả
- Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ biết cái quái gì tới ngành thực phẩm và các ngành v.v...
- Đau khổ, dằn vặt, không lối thoát vì tình cảnh gia đình, vì cơn bệnh của ba.

Vậy mà em của ngày nay :
- Nhắm mắt em cũng làm ra thơ đàng hoàng. Có người còn gọi em là " nhà thơ đương đại" đấy anh Em chỉ viết thơ khi em nhớ về anh và để 1 mình mình đọc, vậy mà cũng có 1 lượng fan hâm mộ kha khá ( từ lũ con nít loi choi tới cà mấy anh chị lớn tuổi, có cả mấy cô chú thật sự là nhà thơ, nhà văn nữa )
Thật là nhảm nhí. Người ta chẳng mong rước lấy nghiệp vào thân. Vì ai em tập làm thơ cho khổ thế này...
- Em giờ cứ như thiết diện phán quan, nhiều lúc soi gương nhìn mình mà còn thấy sợ, hỏi chi tới đám nhân viên tội nghiệp.
- Nếu anh cần 1 người để tâm sự trong ngành thì em tự tin rằng mình có thể nói chuyện với anh được Em đã từng lăn lộn ở các nhà máy ở nước ngoài chỉ chuyên về ngành này, với 1 hy vọng duy nhất : có thể 1 trong các đối tác gặp phải sẽ là phía bên anh ( ngốc thật, trái đất này nhỏ dữ vậy sao)
- Em đã từng đứng lớp với cà trăm sinh viên, học sinh với 1 nhận xét : " có năng khiếu bẩm sinh " - nhưng giờ em lại đứng trước cả trăm con người, nhưng họ lại là những học sinh tập tành bước vào trường đời với bao nhiêu lắt léo - tất cả chỉ vì em từ bỏ hết để hy vọng 1 ngày nào đó khi gặp anh, em mãi luôn là người anh có thể tìm để nói chuyện
- Haizzz, còn bây giờ, khi hy vọng dần nguội tắt, em hận mình ngu ngốc nên đã tiếp 1 bước còn ngốc hơn - bước sang ngành thực phẩm để sẽ có lần nào đó gặp anh trên 1 chuyến bay ngược xuôi giữa trái đất 8 tỷ người này ( nhưng gặp rồi thì làm sao nhỉ ?)
- Không chuyện gì em không thể giải quyết. Gia đình em giờ mọi việc đều được giải quyết. Căn bệnh của ba cũng đã phẫu thuật xong. ( và em chỉ có 1 mình khi làm tất cả những chuyện này. Anh có hiểu là thời gian qua em cô đơn tới mức nào không ? Chỉ cần 1 lời động viên .... Nhưng thôi, mơ tưởng quá )


Hôm nay sinh nhật anh và là sinh nhật của gia đình, chắc rằng anh cũng chẳng nhớ tới 1 con bé ngốc ngày xưa...

Ôi chao... tại sao cả đời em luôn chỉ biết làm những việc ngốc nghếch vậy nhỉ. Năm nay đỡ ngốc hơn bằng cách viết thư quẳng lên trên net ( còn hơn là cặm cụi cả đêm viết thư , đem ra bưu điện gởi, note thêm 1 dòng ngoài bì thư :" Không cần trả lại nếu không có người nhận"

Thôi, kết tại đây là vửa. Chúc anh hạnh phúc nhé, hy vọng là vợ anh và con anh cũng lại có sinh nhật vào tháng ba cho cả nhà xôm tụ.
Chúc em năm sau sẽ không viết thư tình vào ngày 27/03 cho anh nữa.

Con ma nhỏ của anh.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9