Cuộc sống thật lắm điều phiền muộn và ít nhất trong mỗi con người đều cần một khoảng không đủ để trút bỏ nó. Lâu lắm rồi tôi không còn giữ được thói quen tìm về góc khuất của mình để an ủi bản thân, cuộc sống đã đưa tôi đi theo những lối mòn của đồng tiền, của tranh danh đoạt lợi...những cám dỗ đã dần lôi kéo tôi vào vòng xoáy của thời gian. Những lúc rảnh rang ngồi lại mà suy ngẫm thì than ôi ta đã không còn là ta nữa, nhìn vào gương mà lạ lùng đến ngạc nhiên, nào là tai mắt, nào mũi miệng, nào là râu...
Kể cũng lạ, nếu bảo rằng cái bản ngã đã thay đổi, vì rằng trong thâm tâm tôi nó vẫn còn tuôn chảy, không những thế còn mãnh liệt hơn bao giờ hết, thế nhưng vì cái gì mà nó không thể được biểu hiện, có lẽ ai cũng có những lúc như tôi, đã quên cái mục đích chính đáng ra mình cần đạt đến hơn là những phù phiếm đời thường.
Nếu phân minh rạch ròi về các mối quan hệ từ gia đình đến xã hội thì có lẽ sẽ giải quyết được nhiều vấn đề hơn, nhưng sự thật thì không thể tách rời các mối quan hệ đó, vì thế nó vẫn cứ lôi kéo tôi, cứ cuốn trôi tôi theo vòng xoáy không thể dừng. Ít thời gian quan tâm đến gia đình, khoảng cách cũng không phải là xa từ nơi tôi sống vậy mà cứ khoảng một quý tôi mới về nhà một lần. Không chỉ có thế ngay cả người yêu gần bên cạnh mà tôi còn không thể gặp gỡ và chia sẻ, có chăng chỉ là hú họa tuần một lần, và trong khoảng thời gian ít ỏi đó liệu có đủ cho những băn khoăn trăn trở được phép xuất hiện hay không?
Đến khi tôi hoàn toàn chìm hẳn vào dòng nước mãnh liệt đó, dù người bơi thật giỏi cũng khó xoay trở, tôi trở nên nhạt nhẽo. Nhiều lúc tôi chẳng thiết tha gì, chỉ như con thuyền không lái, mặc dòng nước cuốn trôi rủi may mắn sẽ cập vào một bến bờ tốt, còn ngược lại thì tôi chưa dám nghĩ tới. Còn đâu nhiệt huyết, còn đâu đam mê phấn khích...
Tôi đi tìm tôi giữa dòng đời...