Tuy rằng tôi không được hân hạnh được làn "đàn em" hay bè bạn của anh, không hiểu rõ về anh lắm, chỉ biết anh qua báo chí và những nguồn thông tin như những người khác, cộng với những cảm nhận mà tôi có được qua những lần gặp gỡ, nhất là sau khi hát những bản nhạc do anh sáng tác trong thời niên thiếu [còn sinh hoạt trong Phong Trào Hướng Đạo Việt Nam]... nên vẫn coi anh như một bậc đàn anh [nếu chưa là Thần Tượng] trong quá trình "hoạt động" của mình.
Bản thân cái tên của website mà chúng tôi đã chọn: Tuổi Trẻ Chúng Ta, cũng được gợi ý từ một bản nhạc do anh sáng tác: Tuổi Trẻ Chúng Tôi.
Tôi vẫn luôn nghĩ sẽ xin anh cho một cuộc phỏng vấn, để hỏi thêm về suy nghĩ và nhận xét của anh về những thế hệ [Tuổi Trẻ] trước kia [mà tôi không có cơ hội cũng như hân hạnh để trực tiếp tìm hiểu], và mời anh cho xin vài lời gọi là nhận định/giới thiệu về Viet Youth [.net] aka Diễn Đàn Tuổi Trẻ Chúng Ta khi chúng tôi "chính thức" tái khai trương again.
Vì bản tính cù nhầy, dây dưa, nên tôi "luôn là người đến sau", và cũng luôn luôn bị lỡ/mất những cơ hội để hoàn thành những dự định của mình.
Anh mất đi, coi như chúng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để được hỏi và nghe anh tâm sự về những thế hệ trước anh, cũng như cùng thời với anh... đối với "vận mệnh dân tộc" một lần nữa.
Cũng như sẽ không được cơ hội để nghe anh nhận định và khuyên bảo mình ra sao.
Cuộc Đời vốn Vô Thường.
Có hối tiếc cũng đã muộn màng.
Hy vọng anh ra đi, gặp lại chị và những người thân đã đi trước anh một bước, một cách thanh thản, không có gì để mà ăn năn, tiếc nuối.
Anh là một người con yêu của dân tộc Việt, đã dám dấn thân, dám yêu dám ghét, dám nói, dám làm, đã sống một thời tuổi trẻ hết lòng trăn trở cho quê hương Việt Nam, đã gởi lòng anh vào những bản nhạc, đã làm rung động bao trái tim, hâm nóng bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ, phát động Phong Trào Du Ca, nâng đỡ Phong Trào Hướng Đạo VN, và đã khiến tuổi trẻ VN [không riêng gì thế hệ anh, mà cả những thế hệ đàn em] luôn khao khát được "làm một cái gì đó" cho quê hương & dân tộc [giống như anh].
Tôi không biết con người [private life] của anh ra sao; nhưng rất hâm mộ những thành quả và cống hiến của anh đối với Tuổi Trẻ Việt Nam.
Anh đi rồi. Tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để nói với anh những điều này.
"Tre Già Măng Mọc"; "Trường Giang Sóng Sau Dồn Sóng Trước"...
Anh có linh thiêng, xin phù hộ cho những đứa em, những thế hệ sau anh, Tuổi Trẻ Việt Nam sau này, sẽ làm được những chuyện mà các thế hệ đàn anh [trước anh, thế hệ của anh, và thế hệ của chúng tôi] vẫn chưa làm được: Đem lại Tự Do, Ấm No, Hạnh Phúc [và nhất là Danh Dự] cho đất nước Việt Nam, để chúng ta có thể ngẩng cao đầu mà hiên ngang cất bước như anh đã viết:
Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ
Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn
Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang
Lê sau bàn chân gông xiềng một thời xa xăm
Đôi mắt ta rực sáng theo nhịp xích kêu loàng xoàng
Ta khua xích kêu vang dậy trước mặt mọi người
Nụ cười muôn đời là một nụ cười không tươi
Nụ cười xa vời nụ cười của lòng hờn sôi
Bước tiến ta tràn tới tung xiềng vào mặt nhân gian
Máu ta từ thành Văn Lang dồn lại
Xương da thịt này cha ông ta miệt mài
Từng ngày qua
Cười ngạo nghễ đi trong đau nhức không nguôi
Chúng ta thành một đoàn người hiên ngang
Trên bàn chông hát cười đùa vang vang
Còn Việt Nam
Triệu con tim này còn triệu khối kiêu hùng
Ta như giống dân đi tràn trên lò lửa hồng
Mặt lạnh như đồng cùng nhìn về một xa xăm
Da chân mồ hôi nhễ nhại cuộn vòng gân trời
Ôm vết thương rĩ máu ta cười dưới ánh mặt trời
Ta khuyên cháu con ta còn tiếp tục làm người
Làm người huy hoàng phải chọn làm người dân Nam
Làm người ngang tàng điểm mặt mày của trần gian
Hỡi những ai gục xuống ngồi dậy hùng cường đi lên
Nguyễn Đức Quang – Saigon 1966
Anh là NGƯỜI đã SỐNG một cuộc đời đáng sống.
Hy vọng Tuổi Trẻ Việt Nam sẽ vẫn còn những con người như anh!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2011 19:04:47 bởi Viet Youth >