Em có biết bình yên một sớm mai
Anh thức dậy trong tình yêu đã chết
Và bên anh kí ức cũ chẳng phai
Vẫn đậm mãi trong anh từng dấu vết
Biết không em khi tình xa anh chẳng tiếc
Chỉ thấy buồn vì lối cũ chợt cô đơn
Bỗng nghe quanh anh lá xanh phai màu biếc
Và sắc tím đậm dần trong bóng hoàng hôn
Vui không em? Ừ..ta chia li rồi đấy
Chẳng còn anh trên lối bước em về
Chẳng còn anh khi chiều vàng bủa vây
Ngồi nhâm nhi bản nhạc buồn em ghét
Con đường xưa lá buồn rơi theo làn gió
Như những giọt sầu rớt khẽ đáy lòng anh
Buồn lắm biết không hỡi rừng phong lá đỏ?
Rớt nữa làm chi tim ta đã lạnh tanh
Anh lại gọi tên em giữa trời đông giá lạnh
Giữa mênh mông trống vắng chỉ riêng anh
Anh lại khóc khi bóng em thoáng hiện,
Rồi vụt bay bỏ anh với xót xa…
Lòng anh buồn và con tim băng giá
Kể từ khi hình bóng đó lìa xa
Tại sao anh ngu khờ mãi ôm giấc mộng?
Khi với em,tình đó đã nhạt nhòa.