:: Thư Cho Em Paris ::
Viet duong nhan 27.08.2005 02:40:24 (permalink)
:: Thư Cho Em Paris ::

#1
    Viet duong nhan 27.08.2005 02:50:47 (permalink)
    :: Thư Cho Em Paris ::
    "Lettre à Paris, Chérie"
    Việt Dương Nhân

    :: 1 ::


    Paris, em yêu !

    Có lẽ em giận N lắm chăng ? Nếu em có giận, N cũng đành chịu mà thôi.
    Gần 30 năm N sống với em. Có lúc N vui, đôi khi N buồn - Có lúc N "thăng" như nàng Công Chúa - có khi N "trầm" gần như kẻ ăn mày. Với cuộc đời chìm chìm - nổi nổi của N suốt một thời gian dài bên cạnh em. Mà N chưa làm thơ hay viết tán tụng - vinh tôn về em một bài nào cả - Tại sao N không giống như hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí hàng triệu triệu người đã ca ngợi tôn vinh em - N tưởng chừng người đời viết về em, gần như cạn mực, đầy giấy hết rồi - Còn N ? Tại sao ? Tại sao N không viết gì để ca tụng em ? N thù em lắm chăng ? Không. N mang ơn em nhiều lắm ! Mặc dầu có khi N than trách :

    Paris phai nhạt bờ phờ
    Dật dờ đêm lủi, ngày chờ tương lai
    Chuyện gì sẽ đến ngày mai ?
    Bây giờ sao vẫn còn cay đắng lòng.


    Những câu than trách này, hình như N đã viét từ lâu lắm rồi !

    Hưm... Cái hào nhoáng bề ngoài sang cả của em, mà ai ai cũng mơ ước được đặt chân đến thăm viếng ít nhất một lần trong đời mới mãn nguyện (?)
    Phải đấy, Paris ! Em quí phái lắm ! Em rất xứng đáng được ca ngợi !
    Nhưng, rất tiếc N chưa ca ngợi em !

    1 giờ 24 - Rạng 14 tháng 7 năm 2005
    Kỷ niệm ngày Lễ Quốc Khánh của nước Pháp
    ( Fête Nationale 14 Juillet 2005)


    :: 2 ::


    Paris, Em yêu !
    Này nhé ! Hãy nghe N đọc lại những câu này :

    Dĩ vãng buồn
    gởi lại đất Sài Gòn !
    Dĩ vãng sầu
    cất dấu giữa Paris !
    ...........
    .....
    Hai dĩ vãng
    đau thương một kiếp người !


    Paris, em yêu !

    Em còn dấu trong em biết bao điều của đời N... Cảm ơn Em đã chịu đựng, cất dấu và che chở N. Em tên gọi "Paris". Nhờ, hay tại vì cái tên sang cả, quí phái của Em mà N núp vào - Em cho từng cho N những chiếc áo khoác huy hoàng rực rở... Nhưng đôi khi... Bề ngoài trông sang trọng êm ái như nhung tơ gấm nhiễu - Còn mặt bên trong (chắc Em giận) nên như có ghim sẵn những gai nhọn đâm đau thấu tận trời xanh.
    Mặc dầu vậy, N vẫn cảm ơn Em đã chứa chấp cưu mang N đến ngày hôm nay.
    Nhưng bắt đầu từ bây giờ, N xin Em hãy trả lại cho N tất cả. Tất cả những điều hay, cũng như những cái dở mà Em đã cất dấu dùm N.

    Ngày 20 tháng 11 này, là đúng 30 năm N sống với Em. Trong 30 năm, N đã đóng bao nhiêu vai trên "sâu khấu đời" ? Và đã đóng bao nhiêu tuồng trên "sân khấu Cải Lương"? Và, N đã có bao nhiêu tên rồi nhỉ ? Chưa thể kiểm điểm được ngay bây giờ ! Mà mỗi tên là N mang mỗi "mặt nạ" khác nhau (?). Phải ! N là "con người muôn mặt" (?) - Nhưng rút cục rồi thì N vẫn là N. N không điêu ngoa, xảo trá - N chẳng lừa lọc, gian tham - nhờ thế mà N vẫn còn đưa mắt nhìn thẳng với Người-Đời.

    Paris, Em yêu ơi !

    Hiện giờ trong tâm N đang được nhẹ nhàng, thanh thản - Vì thế mà N mới dám thẳng thắn viết lên những lời này từ đáy lòng - Và viết thư để xin lại những gì mà Em đã cất dấu dùm N từ bấy lâu nay.
    Tạ ơn Em Paris !

    Bạch Am, 3 giờ 53 - Rạng 15/7/2005

    :: 3 ::


    Paris ơi !

    Em còn nhớ, cuối mùa thu năm 1974, N có sang đây chơi. Tuy vẫn còn thu mà tuyết đã rơi trắng xóa cả thủ đô. Và cũng ngay lúc đó gặp lúc Métro, xe bus, chợ búa đều đình công, bãi thị "Meeting" biểu tình mỗi ngày. Rác rến đầy đường. Thật ra, trước khi đến Paris, N không thể nào nghĩ Paris như vậy !
    N sợ quá - Rồi, tại gì không liên lạc thư từ gì được với 2 con của N. N bực bội, chán nản và tuyên bố với JH (chồng cũ) không cần suy nghĩ : "Paris muôn đời sẽ không có mặt em...". Dạo đó, thay vì N đi chơi được 2 tháng, nhưng mới có 2 tuần lễ là N đòi trở về SàiGòn. Lần đó, N chỉ thấy bộ mặt Em như trên, Paris à ! N không có đi viếng thắng cảnh nào khác, ngoài Tháp Eiffel.
    Rồi một đêm, có 1 gia đình Việt Nam mà N quen biết, Họ mời vợ chồng N đến đó dùng cơm tối ở nhà hàng "LT", nằm trên đại lộ Du Main Quận 14 - Sau khi, ăn cơm xong, L., con trai chủ tiệm nhã ý mời và đưa vợ chồng N đi viếng cảnh "Paris về đêm" - L. lái chiếc xe BMW đưa vợ chồng N đi thẳng lên ngay khu... "Pigale"... đậu xe xong, đi bộ lòng vòng để chiêm ngưởng các "Chị Em Thúy Kiều - Đạm Tiên". N nghe rờn rợn người, mà lòng lại bùi ngùi thương cảm các "Nàng Kiều" ấy- N chợt nhìn JH và L. thấy ghét họ vô cùng, nghe lòng thổn thức nước mắt N rươm rướm... Rồi L. đưa JH. và N vào một "Hộp đêm = Cabaret" gọi Champagne... thượng thặng...để uống - Trong lòng N rất bất mãn... N chẳng cần để ý đến ai mà chỉ uống cạn hết ly đầy - đầy ly cạn tiếp...
    Đêm ấy, N nhìn JH và L., cảm thấy ghét hai người đàn ông này quá đi... miệng lăm răm rủa thầm... "Hưm, đàn ông thật là quái đảng...Tại sao L. đưa mình vào đây - Mình làm 'cây gai' của các "Nàng" rồi !". Ánh mắt Cô nào nhìn N cũng như có tia lửa Laser...
    Nhưng cuối cùng N hiệu là L. muốn "cua" N, nên dẫn đi hết quán này sang quán khác, đến gần sáng mới đưa 2 vợ chồng N về khách sạn...


    ((°_°))



    Có câu : "Ghét của nào trời trao của đó"...

    Thế là chưa đầy nửa năm sau. Thời cuộc biến đổi - vận nước suy vong - mọi thứ xoay chiều - quê hương (miền Nam VN) bị CS Hà Nội cưởng chiếm...
    Rồi hơn sáu tháng sau, bắt buộc N phải rời khỏi SàiGòn thân yêu, dẫn hai con và theo JH hồi hương... về đây - Ôi, N khóc, khóc biết bao nhiêu là nước mắt...
    .........
    Lúc bấy giờ, N cư ngụ tại đường 182 Rua de Vaugirard Quận 15 Paris, cách Tháp Eiffel chừng 1 cây số.
    Mỗi lần N nhớ lại lời "nguyền" xưa - lòng tự thấy bực tức vô cùng. N phải sống một nơi mà cách đó không đầy 1 năm chính miệng mình thốt lên : "ngàn đời, Paris sẽ không có mặt ta" - N mang một mặc cảm làm tim óc luôn ray rức, tái tê, quặn thắt. Paris ơi ! Em có hiểu thấu cho lòng N chăng ?
    Dường như tiếng vọng từ xa đang vội về gần bên tai N : "Vâng ! Bà JH ! Paris rất hiểu Bà !".
    Nhưng mà N cứ bị ám ảnh cái mặc cảm và luôn thấy xấu hổ...

    Trời ơi ! N biết phải làm gì hơn đây ? Vì có chồng và hai con. Tại vì hoàn cảnh ư ? Tại sao cứ đỗ thừa cho hoàn cảnh ?! sic.

    Đêm nay, Paris, Em đi vắng ? Cho phép N vào nhà lục lạo khơi động lên câu chuyện này đây. Em còn cất dấu nhiều, và nhiếu lắm trong nhà Em Paris ơi !
    Cảm ơn Em Paris, và yêu Em mãi mãi.

    Bạch Am 23 giờ 31, đêm 15 tháng 4 năm 2005


    :: 4 ::


    Paris yêu dấu,

    N cảm thấy tâm hồn được đôi chút nhẹ nhàng - từ khi N xin nhận lại những gì em đã cất dấu dùm bấy lâu nay.
    Mãi mãi mang ơn và yêu Paris.
    Bạch Am 14 giờ 09 , ngày 16 tháng 7 năm 2005
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2005 03:21:24 bởi Viet duong nhan >
    #2
      Viet duong nhan 27.08.2005 03:06:34 (permalink)
      Một thuở "buồn ghê gớm". Nơi góc nhỏ bên bờ sông này, N hay ra đây ngồi...
      Nhìn thấy Notre Dame De Paris
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2005 03:17:28 bởi Viet duong nhan >
      #3
        Viet duong nhan 27.08.2005 03:14:53 (permalink)
        :: 5 ::


        Có một chiều thu xa lắm rồi... đầu óc N như người điên loạn, chân bước lang thang đến nơi đây, N nhìn quanh quẩn và nhủ : "Ôi đời đẹp quá ! Sao mình muốn buông tay ngả xuồng dòng sông Seine để kết liểu một đời hoa?"
        Paris ơi ! Vì N chẳng bao giờ muốn nhìn thấy Cánh_Hoa_Tàn !! Nhưng, dạo đó N mới 33 tuổi hà. Vậy mà N nghĩ mình đã "tàn đời" rồi !

        Nhớ một chiều thu...

        Paris và dòng...
        Sông Seine, hỡi các Nàng ơi !
        Bao lần chứng kiến cuộc đời của ta
        Một chiều thu muộn thật xa,
        Tâm hồn chấn động bao la thảm sầu.

        Bên bờ đôi mắt lệ nhòa
        Cùng Seine thỏ thẻ lời ra nghẹn ngào
        Nhắp chân thân muốn ngả nhào,
        Giao tất cả, những thương đau cuộc đời.


        Nhưng N hèn nhác, N không can đảm buông tay, mà gạt nước mắt thất thiểu trờ về nhà...
        Bỗng chợt mừng, N vẫn còn gặp lại hai đứa con...
        N ôm hai con vào lòng mà khóc nức nỡ - Các con chẳng hiểu gì cả ?!

        Paris, Em ơi !
        Ngoài Em ra, có ai hiểu nỗi lòng N đây ?!
        N mỉm cười cùng Em nha !

        Paris, chiều hè 16/7/2005

        :: 6 ::


        Paris yêu dấu,

        Cảm ơn em đã soạn ra cho N ngày đầu đặt chân lên đất Pháp.
        .........
        Hành khách và gia đình N xuống chiếc máy bay DC 10 của hãng "UTA" - N cùng chồng và hai con đi lấy hành lý rồi đi ra ngoài. Đã có sẵn 3 người đến chào đón. Là vợ chồng Ông JCM (Giám Đốc cũ bên SGVN), Ông RM (Giám Đốc Nhân Viên của hãng CMR tại Paris) - Tay bắt mặt mừng - và Họ đưa gia đình N vể khách sạn "Jacques Borel" nằm kế bên phi trường Charles De Gaulle (bây giờ là khách sạn Sofitel).
        Hai tuần lễ gia đình N ở đó. JH, chồng N đi vào hãng , hội họp gần như mỗi ngày.
        Và sau đó, đi Angers về gia đình JH...
        Trở lên Paris ngày 2 tháng 1 năm 1976 - cư ngụ tại số nhà 182 rue De Vaugirard Paris 15.
        ............
        Nhớ ơn Paris và yêu Em mãi.
        rạng 17 tháng 7 năm 2005

        :: 7 ::


        Paris, Em yêu !

        N viết thư cho Em để xin lại những gì Em đã cất dấu dùm N từ bấy lâu. Bất chợt N nghe trong lòng như sóng thủy triều dâng lên ồ ặt, làm tâm thần N biến chuyển một cách lạ lùng - Có lẽ từ lâu những gì xẩy ra nó đã lắng đọng tận đáy sâu - nay N viết thư cho Em để đòi lại... Như khơi lại đống tro tàn và dường như đang nghi ngút khói làm đôi mắt N tuôn lệ...
        Thôi giữ đó dùm N chút nữa nha Paris, Em yêu !
        Rạng ngày 21/7/2005
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2005 11:57:18 bởi Viet duong nhan >
        #4
          Viet duong nhan 27.08.2005 03:51:58 (permalink)
          :: 8 ::


          Paris, Em yêu dấu,

          Hồi xưa N đến ngay góc vườn "Luxemburg" này ngồi khóc với nỗi lòng tan nát, đôi khi có ý muốn từ giã cuộc đời tại nơi đây.
          Bây giờ N trở lại nơi này với nụ cười và trong lòng an vui.
          Thật không thể nào ngờ được !
          Cảm ơn Em Paris thật nhiều.


          Ảnh 11 tháng 8 năm 2005
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2005 03:59:40 bởi Viet duong nhan >
          #5
            Viet duong nhan 27.08.2005 03:58:08 (permalink)
            :: 9 ::


            Paris, Em yêu !

            Nằm nghỉ - bất chợt nhớ đếm Em - N ngồi dậy đây - Ý định viết cho Em thật dài - nhưng sao lòng nghe lâng lâng dâng trào những nỗi niềm đau, mắt rưng rưng - Đâu còn gì để buồn - mà tâm hồn trổi dậy như thế ?!
            Chỉ nghĩ nhớ chuyện dĩ vãng xa xưa... Vậy mà tự nhiên nghe nghèn nghẹn - Tim nhói đau !
            Không. Không. N không viết được nữa hic hic !
            .......
            Đêm Rằm tháng Bảy
            Đại Lễ Vu Lan Báo Hiếu
            Phật Lịch 2549
            19 tháng 8 năm 2005
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2005 04:00:39 bởi Viet duong nhan >
            #6
              Viet duong nhan 27.08.2005 04:03:48 (permalink)
              Hỡi Em Paris !


              Ta mới Yêu Em cuối mùa Xuân
              Sau 30 năm hồn bâng khuâng
              Chẳng biết yêu Em hay hờn giận
              Vì nơi đây gặp lắm phong trần.
              !!!
              Ngày ấy đau khổ nhục nhằn !
              Để ta gánh hết thăng trầm xuống lên !
              Bây giờ mọi việc lắng yên
              Ơn Em ta mãi để trên "đỉnh đời" !

              vdn
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2005 04:19:01 bởi Viet duong nhan >
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9