RIÊNG MANG..
 Như máu chuyển di trong huyết quản.
 xua qua lục phủ lại hồi về,
 hai tâm nhỉ cuốn đưa rồi đón,
 giữ một nhịp đều tim chẳng sai.
  
 Nhưng tình yêu khởi lúc hoang khai.
 sẽ không quay gót tìm đường cũ,
 dù cho cố gắng gìn chung thủy,
 cũng vẫn rời quên nghĩa đá vàng.
  
 Như những con thuyền vượt sóng bủa./cản
 trùng dương gào thét mãi không ngừng
 cả đêm im vắng nào ngưng nghỉ
 than thở điều chi trách bởi chưng?
  
 Lẻ đâu chẳng biết trời hờ hững?
 chưa rõ trần gian cõi phiếm du
 cuối dốc quay nhìn đều mộng mị
 đường quan từng buổi đổi thay màu.
  
 Sương khói phủ mờ ngăn nẻo đáo.
 lối nào kỷ niệm cũng mòn phai
 mùa thu không gió lay buông lá
 những cánh úa sầu đeo bám giăng.
  
 Mưa về buổi sáng chưa hanh nắng.
 ngõ lạnh tràn buông cảnh tịch liêu 
  nghĩa nhạt tình tan sai lạc điệu
 nỗi buồn mỗi kẻ nhận riêng mang.
 Lâmtuấnhiền