VẪN NHỚ MÃI MỘT NƠI
CÒN DẤU RÊU PHONG.
Từ con nắng về bên thềm lặng ngủ.
Đã lâu rồi xa vắng, bước đơn côi.
Lạnh ngày đông, làm khô mắt chai môi.
Dấu chân nhũn, lê dài trên dốc phố!
Thu hiu hắt, kéo sang chiều bóng đổ.
Lang thang qua ngõ cũ đẩy dìu Em.
Sương thấm ướt trĩu nặng bám vai mềm.
Đêm xuống thấp hững hờ chìm khỏa bóng!
Sóng gợn thoáng mặt hồ chao nguyệt lộng.
Bao quanh bờ trầm tích lớp phong rêu.
Thông se lạnh dìu dặt vọng âm kêu.
Ngân từng chuỗi nhắn nhủ hồn nhạt xóa!
Lêch đường mây gầy guộc tóc nghiêng xõa.
Triền non cao gió vọng ngút vi vu.
Mưa hôm qua còn sương đọng giăng mù.
Hiên tí tách giọt sầu cất tiếng hát.
Đong đưa tình ru dỗ mảnh trăng lu!
nguyênhoang
2011
BÓNG LẠC...PHAI.
Cây cầu dừa bắt ngang qua con rạch.
Mỗi ngày đưa, mấy bận khách, bộ hành.
Cơn mưa dầm, bùn sình bám trơn trợt.
Nghe tiếng cười khúc khích, của tuổi xanh.
Chen chúc nhau hoà mình từ bao thuở.
Được bao năm thật sự rất an bình?
Hồn chất phác, bám trụ từng tất đất.
Công lao mình khai khẩn, hướng về Nam.
Tổ tiên đi qua năm tháng thăng trầm.
Cơn gió miền xa nhập vào trong giấc.
Vỡ vụn mang buồn, đong mãi đắng cay.
Đã xóa mất những tâm tình chân thật.
Mọi việc xãy ra, kéo dài lây lất.
Đạo đức suy vong họa kiếp phong trần.
Cánh đồng hoang thập thò trong ánh mắt.
Cú vọ đêm dài, vùi nát nhân gian.
Buổi nắng mai qua sương cỏ vội vàng.
Để lại bóng yên hà, vươn lãng đãng.
Cuốn quyện mù, hiu hắt hướng mây sang.
Đã biến đổi đất trời nên vạn trạng.
Gió hoang vu lạc về nơi đỉnh núi.
Nghe buồn tênh, nuối tiếc để ngậm ngùi.
Đêm trăng có về không? như mấy buổi.
Vọng tình xưa luyến nhớ, mãi không nguôi.
LÂM TUẤN HIỀN
7/11
MỘNG DÀI LẬN ĐẬN.
Cơn lạnh buốt, cho mơ
trầm huyền thoại !
Mây bay hoài, tìm gì ở khung xanh?
Nắng mong manh,
trong buổi sáng heo gầy.
Khoe hương sắc, muộn màng phai lóng lánh!
Nắng nơi đây, không cho ngày trọn ấm.
Đêm hoang liêu, mong mộng đẹp đến ăn nằm.
Để thử nghiệm, xem tình có nồng thắm.
Mà loài người, chìm đắm cõi mê tâm?
Một con số, đo đời rất sâu thẳm!
Trăng băn khoăn, sao cứ gọi trăng già?
Vẫn trong sáng đêm rằm, dù tháng bảy.
Có đền bù trọn vẹn khoảng cách xa?
Cứ ngước nhìn nơi khung trời bao la.
Rồi nghĩ mãi, đất trời đầy bí ẩn.
Đi bên đời, mẫu chuyện tình lận đận.
Ước thấy mùa xuân, đúng nghĩa ngọc ngà!
LÂM TUẤN HIỀN
7/11
HỮNG HỜ..!
Ta đã yêu người.
Ngày tóc xanh tươi
Vai nghiêng đón nắng đầy vơi!
Trải bờ tóc rối, giấu lời bẫy giăng.
Tình ảo điêu ngoan.
Mắc lưới dễ dàng,
Vòng tay trói chặt, đăng đàn!
Câu nguyền hỏa táng, rụi tàn nỗi mong.
Vàng võ, hồn nồng.
Tan biến hư không,
Đọa đày, làm chiếc bóng, vồng!
Lang thang viễn mộng, khắp bầu trời xanh.
mộng riêng Em,
mãi trọn lành...
LÂM TUẤN HIỀN
7/11
TIẾNG THU NGÂN. Nghe chiều reo mãi cung sầu.
Tiếng thu chạm lá đi vào tim côi.
Hanh hao gió giật lưng trời,
Tay chờ đón lấy, mưa rơi khóc oà.
Vờn ươm triền ấm loang xa.
Hương nồng sữa ngọt, phôi pha tình người!
Thác buông rung chuyển núi đồi,
Nhắc câu nguyện ước, bồi hồi lắng phai.
Chuyện xưa kể lại hôm nay.
Chao lòng luyến nhớ, mong hoài cố nhân.
Một vầng điểm tựa không gian,
Có nghe đền cũ? bàng hoàng khát khao.
Tận nguồn dòng chảy năm nào?
Chân chiêu lữ thứ, xanh xao lối về.
Giọt hồng má phấn lăn lê,
Trẩy tình ghềnh cỗi, vũng mê môi trần.
Mây sa, gió thu dọn, phù vân..
. . .
LÂM TUẤN HIỀN
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2012 09:16:10 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
NHỦ NGƯỜI.. Tu chín kiếp, thiên đường cũng từ chối.
Trong tình yêu, tư tưởng nhuốm ngoại tình.
Nhờ mạng ảo, nâng hồn lên tận đỉnh.
Ngồi ngàn năm hoá đá, hãm luyện tôi.
Bóp cho nát con tim, dâng sám hối.
Sao không làm người chân thật yêu thương?
Tâm vu vơ, sống riêng mình hoang tưởng.
Làm loài hoa, để bướm lượn ong tường!
Truyện Kiều..Đạm Tiên, cõi trần tận hưởng.
Thác về cõi âm, vất vưởng không tình..?
. . .
nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2012 03:27:32 bởi Huynhthomy >
PHIẾN LÁ THU XƯA. Bước chân thu đến nhẹ nhàng.
Nắng chang mưa trút, lên ngàn kéo mây.
Nắng vương qua mắt hấp hay,
Giăng tình triền núi, biết đây hão huyền.
Dìu cho quên hết ưu phiền.
Lẫn chìm đắm mộng, nhập thiền vô mơ.
Xuôi về ngày tháng tuổi thơ,
Viết cho nhau đó, lời ngơ ngẩn buồn.
Rèm mi ngấn lệ chưa tuôn.
Sợi tơ hồng cuốn, trói thầm con tim.
Phù vân say giấc im lìm,
Vũng tình chất chứa, nỗi niềm nghĩa xưa.
LÂM TUẤN HIỀN
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2012 01:57:01 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
TIẾC NUỐI CUỘC ĐỜI. Ta về trên ngõ hồn năm cũ.
Tìm lại ngày xưa biết có còn?
Sắp hết trăm năm cho một kiếp.
Nào ai đi hết trọn ân tình?
Bóng nắng hoàng hôn núp sau đỉnh.
Chờ đi vì tiếc nuối quay nhìn.
Em ban ta được lần hạnh phúc.
Càng nhớ nhiều, thời khắc phải xa.
Dù được hay không vẫn cảm tạ.
Định phần may rủi đã an bài.
Mấy ai cải được từ thiên số?
Quá bước dừng chân, thấy chẳng sai.
Buổi chiều cuối dốc, chợt nhìn lại.
Một cuộc cờ chơi có thắng thua.
Một ngõ đường qua chông chênh lắm.
Dừng chân rời khỏi mãi âm thầm.
Bỗng dưng hình bóng mình biến mất.
Ai nhớ? Rồi thân hữu cũng quên.
Sinh diệt tuần hoàn trời tạo dựng.
Xuôi tay rời khỏi, xót xa thay!
LÂM TUẤN HIỀN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2012 16:32:24 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
HTM/12.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2012 10:04:35 bởi Huynhthomy >
RỪNG XƯA. Vẫn còn đây, ta về nhặt cánh rụng.
Có lần xưa, từng năm góp lá rừng.
Đỉnh gió ngút, nghe rú dài đêm lạnh.
Giấc chập chờn, tỉnh thức lệ nhoà rưng.
Chờ bao lâu, dốc đi cùn, vách dựng?
Chuốc câu thơ đề lên phiến đêm ngà.
Trăng soi chữ cho trần gian ngâm vịnh.
Thi nhân hề! Ban tặng mảnh chiếu hoa.
Hồn cháy bõng từ thãi thừa, ân xá.
Trái tim sầu, xin chuộc lỗi cung nghinh.
Khẽ lặng lẽ, gẫm theo đàng thánh giá.
Ai giục ta thổn thức nhớ cuộc tình?
Ôi nhớ lắm! Vạt tương tư trải mịn.
Gót hài vương bồng mây trắng lãng du.
Bước chân đến chìm sâu, chợt sám hối.
Tình yêu chờ mang, huyệt mộ đền bồi.
LÂM TUẤN HIỀN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2012 23:15:42 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
CHO ANH MỘT HẠNH PHÚC.. Mơ mãi màu môi thắm, hiến dâng!
Đêm say, mây cạn chén dương trần.
Chênh vênh, gió hẹn hò trăng khuyết.
Hoang giấc, vóc ngà ai sưởi thân?
Mùa thu, trăn trở ngõ bao lần?
Dấu bước quay về quên bạc sóng,
Ước vọng giấu chìm, lưu đáy nước.
Bóng hình ghi lại đó, khuôn trăng!
Nụ hôn dìu lịm đi hờn giận.
Hương nắng hôm nay đến chúc mừng.
Tặng dải lụa đào may áo cưới,
Nghe lời xưa bảo, thương người dưng.
Nhận kiếp trăm năm lo giữ vững.
Đừng quên hạt giống đã gieo trồng.
Cây si tưới nước thường, tươi tốt.
Che kín ấm tình, ngăn gió đông.
Phơi giấc đêm xuân mòn tuổi mộng.
Đan tình tơ dệt, sợi yêu thương.
Ngắn dài đủ trói cho duyên kiếp?
Đừng để canh tàn, tiếc vấn vương!
Anh đến lo hoa, nến thánh đường.
Đợi cha chủ tế làm hôn lễ.
Phúc cho ai đó cùng nhau mãi.
Hạnh phúc trời ban, hưởng cửu trường.
LÂM TUẤN HIỀN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2012 10:09:39 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
TƯƠNG TƯ. Một ngày mùa đông.
Nhớ đó nụ hồng.
Vùng tim buốt giá chờ con nắng.
Về cho lòng, mang nặng nhớ nhung.
Cơn mơ mông lung.
Mộng mị chập chùng.
Gặp người có phải cho tương ngộ?
Bâng khuâng nầy đến dỗ trao duyên!
Thơ chuyển ước nguyền.
Tiếng hát vành khuyên.
Chúc mừng từ đó khơi cung gấm.
Lời tỏ yêu thương đậm phiến nồng.
Mây trắng thinh không.
Chở nặng chữ đồng.
Tình yêu lưu giữ hằn ánh mắt.
Thời gian chứng chân thật, không phai!
Thượng đế an bài.
Kiếp nầy trả vay.
Bằng ân tình nhớ đến nhau mãi.
Như hôm nào vụng dại, hôn Em.
LÂM TUẤN HIỀN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2013 06:01:48 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
QUA MÙA ĐÔNG... Giáng sinh ơi! Mỗi năm một lần đến.
Còn Tôi ngồi đây, mỗi mùa đếm giáng sinh qua.
Giáng sinh mà? Sao nhốt mình buồn bã!
Mọi người đang mừng chúc tiếng yêu thương!
Chúa hôm nay lại đến viếng dương trần.
Lời ca thánh, nồng nàn dâng ngỏ đón.
Những nhánh thông qua mùa, gió ngưng rít.
Chim chuyền cành, lạnh buốt dứt véo von.
Niềm vui đi xong, chìm lắng không còn.
Con nắng trốn, mây gió cùng uể oải!
Hoa úa màu, vườn gom dẹp ngổn ngang.
Lại bước tiếp, giấc ngủ dài mê sảng.
Gọi mùa xuân đợi gió sớm đưa sang.
Cả nhân gian chắc phải là hoành tráng.
Còn quê hương có đón Tết an lành?
Vui càng ngập tràn, trầm lắng riêng Ta.
Kẻ tha hương, mất cuộc đời xứ lạ.
Đây nhận mùa hứng bụi tuyết làm quà.
Nhìn cánh hoa đơm trên cành vội vã.
Mường tượng tình xuân, vẫn có nơi xa!
LÂM TUẤN HIỀN
TÌNH & THƠ. Chiều nay gió, về mơn đồi cỏ mịn.
Thăm lại vùng hiu vắng, ngõ hoang sơ!
Nhịp thở đưa, run chuyển lắng thẫn thờ.
Lời than trách, mong được lần cung thỉnh.
Thương yêu cho, nhờ thiên trù phân định.
Mây ngang qua, con nắng đến giao tình.
Đời vẫn bước, vết chân dài thắm thiết.
Vừng trăng soi giùm minh chứng, tơ duyên.
Chiều nay gió về hiệp lòng, chung nguyện.
Thời gian không còn kiên nhẫn đợi chờ.
Và người cũng đừng bỏ đi, dịp lỡ.
Kỷ niệm nầy chân thật lắm, không mơ!
Dù mình yêu nhau, gặp gỡ nơi thơ.
Em thường nói, thơ cho từng hơi thở.
Anh và thơ, Em đều rất tôn thờ.
Mong được hiểu, mình luôn là chồng vợ.
(Yêu thương trọn đời, bước cuối bên nhau)
. . .
LÂM TUẤN HIỀN
2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2013 18:17:46 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
TÌNH KHÚC NHỚ, TƯƠNG TƯ.
Giao thừa, bước chân dài trên ngõ.
Rạt rào cơn mưa nhỏ hoàng hôn.
Đêm nay gom tình nồng viễn xứ.
Theo mây về nhập lại câu hò.
Lãng du xa, một thời hoang phí.
Ta vẫn ôm đây riêng nỗi buồn.
Nói với ai? Để người được hiểu!
Muộn màng nắng đến, cũng đi luôn.
Chiều qua, giữa hàng cây trụi lá.
Vỏ cằn bám kín thân cô đơn.
Dải đường hun hút im chua xót.
Vệt vàng xuyên nắng sót khua loang.
Không nghe lời bao quanh ngon ngọt.
Giọt sương buốt lạnh, vắng mặt trời.
Miên man xuôi dìu xa kỷ niệm.
Bao lần chợt đánh mất thương yêu!
Hanh hao gió hoà mơn cung điệu.
Thay giùm Ta trở lại quê hương.
Trăng lên tiếng hát trầm giao hưởng.
Dân ca tình khúc mãi mượt mà.
LÂM TUẤN HIỀN
2013[/
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2013 23:20:43 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: