VẪN NHỚ MÃI MỘT NƠI
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 19 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 272 bài trong đề mục
LÂM TUẤN HIỀN 12.04.2013 20:39:49 (permalink)
0

DÒNG TRÔI ĐI XA.

HẰN...

Ta miệt mài gom thắt rồi đem thả...
Dòng vẫn trôi thầm nhận chẳng chối từ.
Dù có
VỨT, ném quăng cũng nào đổi!
Hằn giữ hoài
, BUỘC kín nơi tâm tư.
Chiều nay về
NHẶT lại từng kỷ niệm.
GÓI hành trang đã nhẹ bổng bên đời.
Mây nhung nhớ đưa về vùng huyền thoại.
Nghe sóng thì thầm, nhắc chuyện không vơi.

*

VƯƠNG...

Còn nhung nhớ, mơ chiêm bao mộng mị.
Là vẫn thầm ước đáp tiếp khát khao?
Và luôn mong có dịp để gần nhau.
Vương vấn thế, đã nặng lòng cảm lụy.
Dù bậc thánh, đũa trong tay mầu nhiệm.
Nào đổi thay hay muốn xóa cuộc tình.
Chuyện trần thế luôn lắm điều ngộ nghĩnh!
Soạn giáo điều, quên định nghĩa chữ yêu.
An bài đó, thiên trù ban phải chịu.
Đã gom rồi, không dễ xoá xong đâu?

*
VỌNG.
Nhìn trời cao, mơ gom mây vân cẩu.
Ta ép vào thơ, chờ đón một ước nguyền.
Trăm năm phỉ, nắng hồng vương bám gót.
Xin vuông tròn, vẹn một kiếp tơ duyên.

Vẫn có cuộc tình không như mong nguyện.
Cô đơn đi trên ngõ lạnh, đông tàn!
Còn chút nhớ, gom về vun ký ức.
Hồi tưởng lắng hồn, bước với mùa sang.


*
VỚI.
Hoàng hôn về, ngã đường chiều nhạt nắng.
Màu úa phai, nghe chua xót thật nhiều.
Cố gắng gượng, tưởng mơ về quá khứ.
Bước sao dài, chạnh hoang vắng cô liêu?

Nén cảm xúc quên đi niềm luyến tiếc.
Dằn cơn đau thầm kín len vào hồn.
Muốn níu lại nhưng kỷ niệm lẫn trốn.
Vọng tình xưa, mơ ước được nụ hôn.
*

ĐỪNG...
Đừng buông nhé! Khiến vòng tay, vỡ vụn!
Đừng để Anh phải luôn nhớ, mãi mong.
Đừng gây cho, tin yêu chìm tắt lụn.
Đừng chối từ, chân tình ước chữ đồng.
 
Đừng giữ chi ảo hư trong cơn mộng.
Đừng mang buồn oằi trĩu rũ đông phong.
Đừng xa Anh đêm nay, thầm lặng bóng.
Đừng ngủ một mình, lỡ giấc mơ hồng!
 
LÂM TUẤN HIỀN
2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2013 20:49:48 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
#76
    LÂM TUẤN HIỀN 19.04.2013 18:19:06 (permalink)
    0
     
    LẦN MƠ CHO..
     
    Em đi con nắng buồn, mắc vướng!
    Như ở ngày xưa, lúc tan trường.
    Gió nhẹ chao bay, lá bỡ ngỡ!
    Kề tai hôn phớt, mắt vương mơ.
     
    Vấn tội cơn mưa chiều,theo gót.
    Sải bương vội vã, ngại biết nhà.
    Trốn lời bày tỏ ở hôm qua.
    Nếu nhận lời trao, đời mắc đoạ!
     
    Từ nơi tiền kiếp đã dặn dò.
    Dù có yêu thương, hờ hững lánh.
    Giao ước vực ngờ, tình quán trọ.
    Dẫu là duyên nợ cũng phải đành.
     
    Lần mơ được, Linh mục trao bánh thánh
    Hỏi nhẹ lời, hai đứa có yêu nhau?
    Chưa nào dặn, nên ngượng ngùng lắp bắp.
    Thập giá cao, mắt tha thứ gật đầu.
     
    Nghĩa trúc mai, duyên ba sinh, gọi Bậu.
    Niềm mơ cho, xin giữ mãi đậm sâu.
    Khúc tình ca, sọan phiếm giao tiết tấu.
    Cha Mẹ thương, bớt sính lễ cau trầu!
    Tình chúng mình, sẽ luôn vững bền lâu.
    . . .
     
    LÂM TUẤN HIỀN
    2013
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2013 19:13:42 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
    #77
      Huynhthomy 26.04.2013 10:31:41 (permalink)
      0

        Ơi! CƠN MƯA..
      Nếu trời mưa, Anh sẽ không về nữa!
      Nhất là SàiGòn, tràn ngập sau cơn mưa.
      Những cơn mưa, nơi quê nhà muôn thuả.
      Mưa suốt ngày, đêm thao thức..ngắm mưa.

      Anh gọi về, hỏi Em đó..hết chưa?
      Em cho biết, hôm nay không còn nữa.
      SàiGòn bất ngờ, chợt nắng lại mưa?
      Cũng như Em khi hờn, lúc ngả tựa.

       
      Vai Anh sẵn sàng đợi đón, thích ưa!
      Nồng đôi má lặng chuyền qua hơi thở.
      Làm thẫn thờ ai đó? Nhớ rồi mơ!
      Mỗi lần mưa về, vọng tưởng người xưa.

      Mưa nơi đây, hạt trắng xoá lưa thưa,
      Không đủ vuốt những buồn phiền đi hết.
      Để ngày đông lạnh trùm ươm phủ phết.
      Nắng và mưa không giống đó, thãi thừa.
      Ơi! SàiGòn, Anh nhớ mãi..cơn mưa?
      Nguyênhoang
      2ngàn13
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2013 10:42:50 bởi Huynhthomy >
      #78
        LÂM TUẤN HIỀN 03.05.2013 06:45:27 (permalink)
        0
         
        CHIA TAY XA..
        Rồi mai đi, xa đêm dài phố thị.
        Tình yêu đeo mang, gom được những gì?
        Đường soi hắt, ánh điện buồn quạnh vắng.
        Trên ngõ về cô đơn lắm, bước đi.
         
        Rồi mai xa, mất không còn quen thuộc.
        Vũng nước sình lầy mưa đọng hôm qua.
        Miên man suy tư, sa chân sũng ướt.
        Thấm bước trần, bám mãi đó vần vương.
         
        Rồi mai quên tim không còn giữ được?
        Bao lâu ngày nhen nhúm ký ức xưa.
        Sẽ buông trôi đùn đẩy vào vực thẳm.
        Nỗi niềm riêng vùi lấp góc thãi thừa.
         
        Gió chiều nay, đâu về? Đợi đêm tới!
        Chờ phố lên đèn, nhớ lại khôn nguôi.
        Không nhìn giờ, bấm số phôn để gọi..?
        Đã hết rồi tất cả lỡ thoáng xuôi.
         
        Cuộc tình nhân gian cõi đời, thế đó.
        Ai được thua? Cay đắng chứa nơi lòng.
        Và thời gian chẳng đem nào, lấp trống.
        Nơi đó hực nồng, đây xót xa đông!
         
        Mưa lại về rồi, nắng đã chưa qua.
        Không còn lo, đường xe tấp nập quá.
        Mưa bất ngờ, chẳng kịp núp đụt che.
        Cơ thể yếu, mưa như vầy cảm sốt.
        (Chia tay rồi, mọi điều mất, khỏi lo)
        LÂMtuấnHIỀN
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2013 08:27:51 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
        #79
          LÂM TUẤN HIỀN 07.05.2013 08:12:37 (permalink)
          0
           

           
           
          MỘT ĐỜI YÊU EM.

          Anh trả Em về lại giấc mơ.
          Vòng tay âu yếm, lỡ xa rồi?
          Nụ hôn say đắm, vụt trôi.
          Giữa mênh mông nhớ, bồi hồi khó quên.

          Gót chân huyền thoại, người chợt đến.
          Làm tim ai đó? Chếch nghiêng buồn!
          Thẫn thờ cánh gió qua truông,
          Núp chờ vách chắn, tránh cuồng bão giông.

          Thoáng chốc mây về ngang che bóng.
          Ru giùm mộng đó, ngóng tin chờ.
          Sương hôn vội lá, xa mơ.
          Ngẫm hoài, sao nhớ thương nhiều người dưng?

          Những cuộc tình đi qua, đều ngọt lựng!
          Nhưng trăm năm nguyện ước, khó thành.
          Chân tình trao gởi mong manh,
          Cánh chuồn mỏng vánh, khiến đời thấm mưa.

          Mưa có giùm Ta..quên nỗi nhớ?
          Vẫn cùng ai ? Vạn thuở không rời!
          Cạn cùn nhịp thở rong chơi,
          Ngõ đường trần thế cuối đời yêu Em.
          LÂM TUẤN HIỀN

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2013 08:22:11 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
          #80
            LÂM TUẤN HIỀN 04.06.2013 11:31:47 (permalink)
            0
             
            TÌM NHAU.
             
            Về lại đây nhìn nắng mầu nhẹ quyện.
            Nghe dư âm ngào nghẹn, bóng giáo đường.
            Lời kinh thánh ru hồn xa, quyến luyến.
            Ngõ mây ngà, dừng bước trải thân thương.
             
            Vào cơn mơ tình trăn trở canh trường.
            Cung phiếm đợi mà hồn vươn bay bổng.
            Bỏ lại sóng thầm, than thở nhớ mong.
            Bao giờ tim, trọn hoà chung giao hưởng?
             
            Đừng giống như trời đất mãi vô thường.
            Thiên trù tặng bất ngờ thu lấy lại.
            Buông rời đi, chấp chới ngụp triều cường.
            Vùi trầm tích đáy dòng xuôi lặng lẽ.
             
            Một lần xa, sẽ mãi mất không còn.
            Về đâu đợi? Diệu vợi buồn xa lắm!
            Người đi, lòng vương theo bao nỗi nhớ.
            Có là chăng, gặp lại ở trong mơ?

            LÂMTUẤNHIỀN



             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2013 11:36:24 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
            #81
              LÂM TUẤN HIỀN 13.06.2013 19:00:18 (permalink)
              0

                     THẦM ĐAU..
              Về lại đâu? Quê hương hay đi mãi!
              Mảnh hình hài nhỏ bé, đất bao la.
              Kẻ hành hương lần tìm một thánh địa?
              Như loài mục du, mất dấu quên nhà.

              Chuyện xưa làm tiên, số đày kiếp đoạ.
              Xuống trần gian còn có lúc cho về?
              Tội lưu vong xa hoài không được trở.
              Sống cảm trầm, lạc loài bước ngu ngơ.

              Gắng giừ dành lặng thầm còn nhịp thở.
              Ngắm chuyện đời, dần quên lãng thương yêu.
              Ngẫm lời khuyên từ soạn thảo giáo điều.
              Bởi sai thuở, nên không người cứu giúp.

              Nhắm mắt niệm, ngước nhìn cao ngóng đợi.
              Không được gì? Mà dần tiếp buông lơi.
              Ở cõi thế bây giờ, cùng đỗ dốc?
              Hố vực ngòm đen, diệt hũy lẽ đời.

              Làm sao nhỉ? Trời cao cũng lơ đãng.
              Thời gian lạnh lùng tiếp bước đi sang.
              LÂM TUẤN HIỀN


              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2013 19:15:19 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
              #82
                LÂM TUẤN HIỀN 22.06.2013 11:41:40 (permalink)
                0
                  
                VỀ NƠI ĐÓ..MÙ XA.

                Thời tiết hôm nay,
                không cùng trời sánh bước.
                Tình yêu chợt xa,
                bỏ ánh mắt nụ cười!
                Con nắng mỗi ngày,
                chờ sang cũng lánh trốn?
                Dòng sông năm xưa,
                phù sa đắp lên cồn.

                Bãi vắng chiều phai.
                không người đến tắm.
                Thuyền xuôi ngang qua,
                tạm gát mái, ngưng chèo.
                Gió cũng mệt rồi,
                lắng ngưng đùa nhẹ thổi.
                Chờ trông mỏi mòn,
                vị thắm đã khô môi

                Còn đi bao năm?
                Sẽ trở về tận chốn!
                Một cơn ngủ say,
                Ru trọn giấc nam kha?

                Từng ngày đi qua,
                hoàng hôn chẳng dời đổi.
                Giọt thừa trăng soi,
                có giữ được mộng ngà?
                Gió nhìn tháp buồn,
                dõi mắt nhớ mong ai?

                Tiếc nuối hôm nay,
                nhờ đất vùi khoả lấp.
                Xin ngàn năm sau,
                xoá giúp vết tích trầm!
                Đời bỗng dưng vô ngã..mất.
                Bóng mờ, Ta hoàn tất.. đến xa xăm.
                . . .
                LÂMTUẤNHIỀN
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2013 11:55:26 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
                #83
                  LÂM TUẤN HIỀN 09.07.2013 03:36:35 (permalink)
                  0
                   


                  VŨNG TRẦN..
                  Phượng vay nhờ kiếp ve sầu.
                  Báo cho hè biết đã vào thu phân,
                  Thời gian thoáng bước ngõ trần,
                  Mấy ai tránh khỏi một lần xa nhau?
                   
                  Chén ly biệt, ước vọng trào.
                  Treo khô cằn cỗi, đỉnh cao núi mù.
                  Chạm trần mây lạnh hoang vu,
                  Mưa sa hạt nụ, môi hồng trăm năm.
                   
                  Chiều ngang chiêm ngưỡng nguyệt đầm.
                  Vết xưa bám lại vũng trầm rong rêu.
                  Dấu in hằn nếp mỹ miều,
                  Ngập trong cay đắng chịu nhiều xót xa.
                   
                  Muốn quên giao ước ngọc ngà.
                  Một đêm chăn gối, tu đà ngàn năm.
                  Còn ai? Chân bước âm thầm!
                  Đi tìm hoài vọng, có lầm lỡ chăng?

                  Miên du trong vũng tình gầy.
                  Xác xơ mộng mị, giọt phai lệ nhoà.
                  Đôi dòng hợp tụ mặn xoa,
                  Môi chai cằn cỗi, vỡ oà giấc mơ!

                   
                  LÂM TUẤN HIỀN

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2013 03:44:06 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
                  #84
                    LÂM TUẤN HIỀN 15.07.2013 06:34:23 (permalink)
                    0
                     
                    NỢ TÌNH.
                     
                    Đêm nầy trăng lạnh tràn nguyên thảo.
                    Ngả ngớn ôm trăng túy ngoạ nồng.
                    Mây gió chan hoà ngừng bão lộng.
                    Đồng hoang tương ngộ giấc chiêm bao.
                     
                    Mật ngọt bánh mừng duyên hữu hảo.
                    Tình yêu ngâm nước biển mặn mà.
                    Đải khắp trần gian cùng vui nhé!
                    Mai rời không tiếc buổi đi xa.
                     
                    Bốn mùa mưa nắng vẫn trôi qua.
                    Nơi đó đâu là trời tháng bảy?
                    Chiều ít, sáng nhiều đường chẳng ngập.
                    Mưa ngày chốn ấy, nắng phương đây!
                     
                    Yêu thương chưa biết đâu vơi đầy?
                    Ở đó mong dài, sông nước trải.
                    Chiều rơi tia nắng vàng sót lại.
                    Kéo tuyết giăng mù, che khó phai.
                     
                    Đêm ngỏ cạn lời, tim mặc khải.
                    Yêu Em từ đó không đổi dời.
                    Đã nhiều kỷ niệm chớ buông mất.
                    Hãy nhớ từng lời thốt thật chân?
                     
                    Quên hết vô ưu bước khắp trần.
                    Cùn trời cuối đất, nợ chung thân!
                     
                    LÂM TUẤN HIỀN
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2013 06:39:17 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
                    #85
                      LÂM TUẤN HIỀN 21.07.2013 11:05:08 (permalink)
                      0
                       
                      CÁCH XA.
                      Chiều nay Con trở về đây thăm lại.
                      Quỳ đốt nhang, cúi lạy Mẹ nơi nầy.
                      Bờ tre năm xưa Cha trồng tàn rụi.
                      Nhìn cảnh vật quanh, buồn nhớ khôn nguôi.
                       
                      Xa vắng bao năm, đời bị xua đuổi.
                      Sống lưu vong, lạc lõng tận xứ người.
                      Thượng đế tạo ban cho được đôi mắt.
                      Cũng từ đây nhận lại lắm ưu phiền.
                       
                      Tự do trọn, nhưng trả cho nhiều cái giá?
                      Mồ hôi và nước mắt, sức quên buông.
                      Khi dừng tay, cao tuổi tóc bạc dầy.
                      Soi gương ngắm, cuộc đời cũng cận dốc.
                      (Tia nắng vàng nhoà nhạt ghé tạm song).
                       
                      Bốn mùa sang, mưa nắng kém, dài đông.
                      Con sông nhỏ vào ra, ít dịp ngắm.
                      Trăng đầy vành, cao ốc khuất che ngăn.
                      Cành trơ lá, con đường tràn ngập trắng.
                       
                      Tuyết phủ nhìn, nhà cửa giống nghĩa trang.
                      Phố phường vắng người lại qua, thiếu bạn.
                      Sống nơi đây, đời gói thân, kén nhộng.
                      Bước trầm tư, xuôi ngõ lạnh đèn vàng.
                       
                      Ngày bóng xế, mọi điều dường quên lãng.
                      Chờ con tàu ghé bến, khách đi xa!
                      Mai nhân gian có người rời, vô ngã.
                      Xin mang theo, những điều nhớ làm quà.
                      LÂM TUẤN HIỀN
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2013 11:09:54 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
                      #86
                        LÂM TUẤN HIỀN 27.07.2013 00:11:42 (permalink)
                        0
                         
                        TIẾNG ĐÊM...
                        Đêm về giấc ngủ gọi chơi vơi
                        Chăn chiếu trải xong, chớ đợi mời
                        Trời khuya thanh vắng không vang tiếng
                        Từ tốn len vào, mộng mị đời
                        Đây giường lá rụng dầy êm ả
                        Đó chiếc chăn sương, đắp Mộng Thường
                        Trăng đưa ánh nhạt, soi mờ ảo
                        Suối róc rách hoà, thoang thoảng hương
                        Mây đã trôi trôi, nhè nhẹ yên
                        . . .

                         TrầnthịNgọcXuân
                         
                         
                         
                         
                        VƯƠNG MÃI TRẦN ĐỜI.
                         
                        Thương nhớ về Người, khó thể vơi.
                        Nắng tan còn để lại lời mời.
                        Gió đi muôn ngã về xa vợi.
                        Ta đứng chờ ai, suốt cuộc đời?
                         
                        Lời hát giăng sương, vờn óng ả.
                        Giọt rơi thấm đất lắng canh trường.
                        Cơn mơ thoáng chốc vùi huyền ảo.
                        Ngăn bước quay hồi, quyến luyến hương.
                         
                        Khi về nhớ lại buổi bình yên.
                        Tỉnh thức trên mi, lệ đọng trào.
                        Câu hát à ơi, ru của Mẹ.
                        Âm vang buồn lặng, tải ca dao.
                         
                        Mặt trời sắp lặn, cánh cò mau.
                        Bay kịp đêm nay về được tổ.
                        Dỗ giấc, mai còn tiếp khất thực.
                        Triền miên xuôi ngược, chẳng nào ngưng!
                         
                        Đôi cánh dẻo dai, bương trả nợ.
                        Quảng đường riêng bóng, ngõ về xa.
                        Mênh mang bám víu một hơi thở.
                        Có lúc hồn buông, bật khóc oà!
                         
                        Đêm hỏi, mai còn mặt trời đến?
                        Bình minh nắng sáng, mưa vào chiều.
                        Mùa đến, đi theo vòng tạo hoá.
                        Mọi điều xong, thời gian gạt qua.
                         
                        (Người được thoát, nên đời buồn khổ.
                        Vấn vương hoài, đến cả hư vô!).
                         
                        LÂMTUẤN HIỀN
                         
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2013 00:49:54 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
                        #87
                          LÂM TUẤN HIỀN 02.08.2013 21:03:46 (permalink)
                          0
                           
                          TỐNG BIỆT HÀNH.
                          Chúc Người đi sớm, xa trần thế.
                          Mất tuổi thọ tăng, bớt muộn phiền.
                          Đây cõi phù vân nào có sướng?
                          Trần gian sắp xếp, bởi do thiên.
                           
                          Có lời nghe biết, ca dao nói..
                          Mai đi có trở? Chẳng làm người!
                          Thèm Thông đứng giữa trời, reo hát.
                          Vi vút gió ngàn, xuôi viễn khơi.
                           
                          Thênh thang mây vút, lao muôn hướng.
                          Quay về, thăm lại những người thương.
                          Xướng hoạ câu thơ, đường đối chữ.
                          Vần luật nồng nàn, ý thắm vương!
                           
                          Đêm nay sương lạnh vừng trăng khuất.
                          Hạn cuối định kỳ của nguyệt phân.
                          Lá chớm rụng nhiều, đông chợt tới.
                          Về xa..xa lắm đó..vợi vời!
                           
                          Người đi, thơ khóc buồn rưng rức.
                          Đuôi mắt ngăn ngưng, giọt lệ sầu.
                          Lần bước đi xa người vọng tiếc.
                          Lần về, thềm bám rêu mong ai?
                           
                          Thôi thì, khi đến hoan nghên đón.
                          Rời khỏi lệ tràn, rướm lăn loang.
                          Trong kiếp mấy ai, nguyền được trọn?
                          Kêu tên đi khỏi? Chẳng ai choàng!
                          (Chúc lành, ngân xa thoáng âm vang).
                          LÂMTUẤNHIỀN
                           
                           
                           

                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.08.2013 21:11:44 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
                          #88
                            LÂM TUẤN HIỀN 14.08.2013 19:14:57 (permalink)
                            0
                             
                            TÌNH QUÊ.
                            Chiếc cầu thân dừa, bắt ngang con rạch.
                            Qua bao mùa biến đổi vẫn bình an.
                            Hôm bão lộng gió nhiều, vặn vẹo chuyển.
                            Chắc nhớ mong người trăn trở thâu canh.
                            Chiều nay dưng nhớ thèm, bát rau đắng.
                            Buổi mưa dầm Mẹ lội, ngắt trên đê.
                            Con đổ lọp, cá bóng dừa trăng muốt.
                            Đủ nửa phần, kho mặn với nấu canh.
                             
                            Ngày mưa giông, sóng đùa cánh điên điển.
                            Như dải lụa vàng, nhô nhấp khung đan.
                            Phù sa xuống lên, chạm biển quay vào.
                            Hoa tim tím, lục bình không hương sắc.
                             
                            Vẫn thủy chung, bám cùng dòng thầm lặng.
                            Lưu lạc phương nao, đất lạ xứ người?
                            Chén canh rau, quê mình nghèo đạm bạc.
                            Hãy nhớ hoài từ chốn đó, ra đi.
                             
                            Quê hương thân yêu bao la tình biển.
                            Ngang dừng chân, nghe kinh nhủ cửa thiền.
                            Sám hối trước lỡ đi không kịp biệt.
                            Chốn đến, nơi về thay đổi luân phiên.
                             
                            Rồi hôm trở, nhìn trời én chao liệng.
                            Ríu rít gọi đàn, báo sắp xuân sang.
                            Hoa đong đưa trên cành, vươn rộ nở.
                            Mọi người vui say đón gió trong lành.
                            (Sông núi đó thâm tình thật tuyệt đẹp.
                            Kết từng nụ cười luôn thắm tươi thêm).
                            LâmtuấnHiền
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2013 19:18:57 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
                            #89
                              LÂM TUẤN HIỀN 22.08.2013 20:50:38 (permalink)
                              0
                               
                              VỌNG TÌNH ANH.
                               
                              Anh qua đời Em, hơn sức cuồng giông bão.
                              Để lại nơi tim, những vỡ vụn điêu tàn.
                              Thương yêu đó, xước cài gây thêm gắn bó.
                              Anh xa rồi, ray rức nhớ thấm miên man.
                               
                              Như lời reo của sóng dữ, ngày đêm tràn.
                              Đùa lên bãi những sợi buồn, rêu giăng bám.
                              Luôn mong chờ, hy vọng nguyện đã vô tình.
                              Dải bọt chuyển, biến lặng thầm đi quyến luyến.
                               
                              Mai có về, tìm nơi đây, Em gởi quyện.
                              Những ân tình chôn kín giữ, sẽ không quên.
                              Vì quá yêu Anh, ngại ngần nào dám nói?
                              Nay mỏi mòn, thắm thiết mất, vẫn mong đền.
                               
                              Chiều sang, nhìn dòng sông nước đi, lại đến!
                              Cánh lục bình, xơ xác tím cũng chẳng còn.
                              Mơ chung thủy, ước phu thê phai nhạt tất.
                              Vọng ngàn phương, người phiêu bạt luống héo hon.
                               
                              Xin muôn thuở phiền buồn, tựa gió mây thoảng.
                              Những gì thân thương, mong sẽ vấn vương hoài.
                              Dù bước chân Anh, có bềnh bồng xuôi mãi.
                              Em vẫn chờ, người xưa trở sống bên nhau.
                               
                              LâmtuấnHiền
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2013 21:03:53 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 19 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 272 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9