NƠI PHƯƠNG XA..
Mùa xuân khẽ đến bên thầm nói?
Chỉ ở quê hương mới đủ đầy.
Nơi đó tuổi già buồn thấm thía,
Ước ao khổ nỗi làm sao thay?
Phận số tha hương đã định bài.
Mệnh phần Thượng đế ban đành nhận.
Ngồi đây vọng tưởng mà thầm nhớ..
Kỷ niệm buồn vui biến mất rồi.
Ngày xưa biêng biếc mắt môi son.
Dấu ái theo chân bướm quyện lượn.
Đáp xuống vườn hoa thơm ngát lựng,
Giấu lưu ký ức nắng Sàigòn.
Phố phường hực nóng mưa chợt đổ.
Đường nghẹt người xe khó trú thân.
Cái lạnh miền xa da diết lắm,
Ý Thơ chưa trọn vội khô vần.
Thương quá tình quê, ơn tấm mẳn.
Dòng sông con nước chảy an bình.
Yêu thương cứ ngỡ là đầy đủ.
Đâu biết qua cầu mộng dở dang?
Bây giờ riêng bước một hình bóng.
Ngõ trắng mùa xuân chẳng ấm nồng.
Nỗi nhớ vẫn ôm mang tuyệt vọng,
Đi về trên nẻo vắng mênh mông.
LâmtuấnHiền