VẦN THƠ GHÉP
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2013 10:47:58 bởi peli >
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2013 10:48:28 bởi peli >
Tiền Giang
GỬI VỀ NHAU
Hãy gửi cho em vài đóa Bằng Lăng!
Để em nhớ lời ước thề hoa tím!
Để nhắc em đừng quên màu kỹ niệm!
Để biết rằng anh nơi ấy chờ mong!!
Gió đêm nay nhờ gửi một cánh hồng!
Về phương xa nơi Tây Nguyên nhung nhớ!
Tình bất tử sẽ không là tình lỡ!
Hãy yên lòng,viết nhật ký tình ta!!
Nói với lòng,hiện tại chẳng hề xa!
Hai con tim và nhà tranh một mái!
Mặc ai cười chúng ta khờ dại!
Mưa nắng mấy mùa,ta vẫn hoài yêu!!
Em hãy yên tâm!Anh sẽ gửi thật nhiều!
Những đóa hoa lòng chất đầy nhung nhớ!
Tình gắn keo sơn,không thể nào tan vỡ!
Giữ vẹn thủy chung,ta đi đến cuối đường!!
Hoa gửi đi rồi,nhưng giữ lại mùi hương!
Làm thơm cuộc tình,trong ngày tái hợp!
Một đóa Hoàng Lan,mà hồn anh mê mệt!
Thu Cúc,Xuân Đào,giờ có nghĩa gì đâu??
Trước căn nhà tranh,ta bắc một cây cầu!
Băng qua con sông,chỉ chảy toàn nhung nhớ!
Trên khuôn mặt xinh,nụ cười luôn rạng rỡ!
Mối tình thơ,đoạn kết đẹp lạ thường!!!
HOÀNG LAN&TIỀN GIANG
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/8542F9BB4FCE4206ADBD4099233F7CCA.jpg[/image]
CHUNG VẦNG TRĂNG ĐỢI Thiếp xin chàng chớ bạc đầu Thiếp thì giữ lấy một màu trẻ trung... ( Chinh phụ ngâm) Thêm hình bóng đi cùng năm tháng Thơ với người làm bạn tri âm Lo chi thế sự thăng trầm Cùng soi chung bóng một vầng trăng thôi Kìa vầng nguyệt sơn đầu chiếu rọi
Nọ tri âm thế tại nâng bôi
Trần gian chỉ bấy nhiêu thôi
Đủ say lòng kẻ đơn côi phương trời...
Em cứ giữ những lời đã hứa
Kể từ nay tiếp lửa thơ anh
Sợ gì tóc bạc đầu xanh
Phút giây luyến ái trở thành thiên thu!!
Giữ mãi nét ôn nhu đằm thắm
Nhan sắc em, say đắm hồn anh!
Sông Tiền trồng một cây tình
Trời thương hoa lá sẽ xanh trọn đời!!
Cùng nhau ngắm mưa rơi trước ngõ
Con tim hòa sắc đỏ tặng nhau!
Thương em, anh chẳng bạc đầu
Lựa vần, ghép ý, viết câu chuyện tình...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2016 22:01:25 bởi võ phong trần >
ANH CÒN NỢ EM Anh còn nợ em một nốt nhạc buồn Đời không vui nên đàn kia bặt tiếng! Người đã đi rồi sao ta còn lưu luyến? Chân bước ngập ngừng nửa nhớ nửa thương... Anh còn nợ em tấm hình treo trên tường Bó cúc Họa Mi với tà áo tím! Anh trót vay em một trời kỷ niệm Tim ngập dỗi hờn, làm sao nói chia xa?? Anh còn nợ em một mảnh hồn hoa Trăm đêm yêu thương, ngàn ngày dấu ái! Em đi rồi mùi hương còn để lại Phép thuật nào xua cho hết giá băng?? Anh còn nợ em một nửa vầng trăng Những lời thề còn in trên vách đá! Làm sao có thể làm người xa lạ Khi chúng mình có hai trái tim quen?? Trả em nụ hôn làm đau cánh môi mềm Trả em về với trăm công ngàn việc! Lỡ mai này lòng vẫn còn nuối tiếc Đem sự ngoan hiền để trói bước chân anh...
ĐÊM THÁNG GIÊNG Gõ cửa tình yêu đêm tháng Giêng Nâng ly xóa hết mọi ưu phiền! Chuyện đời dâu bể bay theo gió Ta giữ hình nhau trong trái tim... Âm lịch chuyển dần về cuối năm Bỗng thèm nghe lại tiếng dương cầm! Tóc dài che nửa khung trời nhớ Anh để hồn chìm trong mắt em... Ngày ấy gặp nhau em nhớ không? Đàn thơ kết hợp, mối tình nồng Tuổi Xuân Tình đẹp như tranh vẽ Hoa bướm dập dìu bên Phố Đông... Thế rồi Tình bén với Duyên ưa! Tháng Giêng đêm hát khúc giao mùa! Bàn tay Ngọc Nữ xây lầu mộng Sớm tối đi về, anh đón đưa...
TRANG THƠ NGÀY ẤY Em ngồi đó, một mình bên hiên vắng Mở trang thơ nhắc lại chuyện ngày xưa! Khuôn mặt Thiên Thần, ru buổi chiều tĩnh lặng! Chiếc váy hoa chuyển khúc hát giao mùa... Đôi tay tiên lần theo từng con chữ! Mái tóc thơm che nửa trái tim yêu! Trăng muốn đến nhưng ngày còn do dự! Nhật nguyệt cùng nhau say hình bóng diễm kiều... Em cứ mở lòng mình theo cơn gió! Để hồn tan trong những bước tình nồng! Nhan sắc ấy đời cần như hơi thở Vắng em rồi, thơ có cũng như không!! Tập sách ấy,em ơi đừng gấp lại! Vần điệu kia mong khóa được tim người! Chỉ một lần cho đi rồi mãi mãi Thơ và tình vẫn còn đó, em ơi!! TIỀN GIANG
TÌNH PHAI Thơ kia không đến với người Viết làm chi nữa cho đời buồn thêm! Tình phai theo tiếng mưa đêm! Người đi để lại ưu phiền cho thơ!! Bến xưa đã vắng bóng đò! Cớ sao lữ khách còn chờ sang sông? Gió Xuân chẳng thổi qua lòng! Tình Xuân đã nhạt,sắc hồng đã phai!! Duyên kia trời đã an bài! Sao còn đem chút u hoài tặng nhau?
Vườn Xuân rơi rớt trái sầu
Nhặt lên mà ngỡ nỗi đau của người!!
Biết làm sao được em ơi?
Anh đành đứng ngắm bên trời tình phai!!!
TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2016 08:48:08 bởi võ phong trần >
BÙA TÂM THỨC Một góc hồn tĩnh lặng Chừa lối để ta về! Khi phố Đông nhạt nắng Sẽ ôm lấy nàng thơ... Ta yêu nàng như núi Đỉnh cao và kiêu kỳ! Chẳng bỏ công chờ đợi Mát lòng kẻ cuồng si... Ta yêu nàng như biển Ngàn năm sóng vỗ bờ! Bao dung và tự nguyện Trao trái tim cho thơ... Ta yêu nàng như gió Vuốt ve khi dỗi hờn! Đến và đi nặng nợ Tuyệt đối không cô đơn... Hoa nào lại chẳng nở? Tình nào không vấn vương? Hạ sinh nơi trần thế Sao ngại chữ vô thường?? Tặng em bùa tâm thức Để yêu như ngày đầu! Khi con tim rạo rực Ta mãi mãi bên nhau...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2016 07:46:48 bởi võ phong trần >
KHUYNH THÀNH Áo đỏ,hoa hồng, đẹp lắm thay! Má màu hồng phấn, tóc như mây! Tình ơi! Có biết anh đang nhớ Khoảng trống trong tim muốn lấp đầy... Gió thoảng đưa hương một góc trời Nhìn em say đắm! Ngọc Nữ ơi! [r�q="4"]Hoa khoe thanh khiết, người khoe sắc Dấu ái giờ đây tựa biển trời.. Hoa cũng như người, trăm nét xinh! Chao ôi! Ánh mắt chứa bao tình! Ước gì thu ngắn con đường đó Để thấy cây đời mãi ngát xanh!! Anh đã yêu rồi em biết không? Đem hoa thêu dệt mối tình nồng! Mai kia mốt nọ hoa tàn úa Tim vẫn in hoài chữ thủy chung!!!
CON TIM CÒN TRINH Em là bến cảng cho thuyền anh neo đậu Sau chuyến hải hành đầy bão tố phong ba! Nguyệt lão đưa đường, chim xanh chỉ lối Để ta cùng hợp tấu bản tình ca... Em là sân ga nằm chờ con tàu cuối! Cái rét mùa Đông hiu hắt ngọn đèn vàng! Theo tiếng gọi trái tim nên em gắng đợi Để tàu về chở thương nhớ mênh mang... Em là sợi xích buộc gót chân lãng tử Trăm lần đi rồi cũng phải quay về! Đôi mắt đẹp ướp nỗi sầu lữ thứ Đời không em, ai làm mẫu cho thơ?? Em xỏa tóc giữ cho tình chút nắng Con tim yêu sao đôi má lại hồng? Bàn tay tháp bút tạo ra khoảng lặng Xa một giờ lại chín nhớ mười mong... Em là gió, là mây, là tất cả Mượn dung nhan,anh viết khúc mê tình! Tẩm hương nồng, gieo mấy vần thơ lạ Để cuộc đời biết tim ấy còn trinh...
EM BUỒN Anh biết em buồn một phút thôi Màu son vẫn thắm ở bờ môi! Lời đau trót thốt đêm ly biệt Nên giấu nơi tim giọt lệ sầu... Em chỉ buồn cho hết đêm nay Một trời kỷ niệm theo gió bay! Hoa tình gục chết trăng không s%��;em>áng Anh với nàng thơ chịu đọa đày... Em giấu nỗi buồn trong chiếu chăn Từ nay ta thực sự cách ngăn! Tàu không về được sân ga cuối Để khỏi đau em, phận cát đằng... Em sẽ không buồn thêm nữa đâu Tình yêu giờ gãy một nhịp cầu! Lỡ ai có hỏi người xưa ấy Bảo chẳng từng quen! Chỉ thế thôi!!
BIỂN SẦU *Viết thay nhân vật nam chính trong “Người Đi Săn Bóng” Em sang sông,phận mỏng cánh chuồn! Niềm vui mang theo,nỗi buồn để lại! Đường không xa,mà lòng xa ngái! Con sáo trong lồng,đã chăn ấm nệm êm!? Lời yêu thươngng,không còn đọng dưới môi mềm! Trang thơ như chiếc xe bị xì thủng lốp! Sông Tiền mùa lũ,lại không có nước!? Giọt lệ hôm nào,đã khô cạn còn đâu!?? Áo mặc bên ngoài,sương gió làm đổi màu! Chiếc áo trong tim,giờ bung khuy đứt nút! Thơ viết làm gì cho đời cơ cực? Trải nỗi lòng ra,biết để ai xem??? Giọt sầu ai gieo,rơi mãi từng đêm? Cứ muốn quên đi,mà lòng không thể!? Giảm yêu một chút,lại tăng phần đau khổ! Bài toán này,chẳng biết giải làm sao??? Kiếp nào lấp xong,bể hận với sông sầu? Gói lại cuộc tình,cho lòng thanh thản??? Yêu thì hữu hạn,mà buồn thì vô hạn!! Đào một nấm mồ,lấp xuống mấy trang thơ!!! TIỀN GIANG
ĐỦ BỐN MÙA Mùa Hạ thuyền yêu vào bến mộng Cung đàn quyện lấy tà áo xanh! Nguồn thơ được tiếp thêm sức sống Giấc mộng Trang Sinh đã sớm thành... Thu đến hương tình theo gió đưa Yêu nhau biết mấy để cho vừa? Tình chàng ý thiếp bao năm đợi Sớm tối cùng em vui đón đưa... Giá buốt đi qua vẫn ấm lòng Sông tình nổi sóng giữa mùa Đông! Dỗi hờn rồi cũng bay theo gió Càng giận càng yêu!Em biết không?? Xuân đến muôn hoa nở khắp trời Một năm yêu dấu bạn lòng ơi! Từ nay mãi mãi không chia cách Tim chứa bóng hình Thu Thủy thôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2016 22:15:18 bởi võ phong trần >
NỖI BUỒN CỦA ĐÁ Hôm qua buồn, lang thang trong rừng Mỏi gói chồn chân, ngồi bên phiến đá! Bỗng giật mình nghe tiếng than rất lạ Thế giới bảy tỷ người,sao vẫn cô đơn?? Có ai ngờ đâu đá cũng biết buồn Ngày xưa một thời yêu cuồng sống vội!? Trái tim thánh thiện mang ra trao đổi Để nhận về cả một thế giới buồn đau... Mất tình yêu nên phiến đá sầu Một mình trong rừng, đêm nghe gió hát! Xuân đến rồi mà tình kia phai nhạt Hương dẫu nồng, đá chẳng bớt cô đơn... Giá rét mùa Đông vẫn lưu trú trong hồn Đá nằm đó ngẫm nhân tình thế thái! Sấp ngửa hai tay, biết khôn hay dại? Lưu đày rồi,còn nghĩ đến yêu đương... Gửi cho phiến đá hai chữ vô thường Trong đau khổ có cái nhân hạnh phúc! Hãy ngủ yên và thôi đừng ray rứt Ta sẽ đem nỗi buồn của đá viết thành thơ... TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2016 11:49:20 bởi võ phong trần >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: