VẦN THƠ GHÉP
BẾN XUÂN Em có về qua nơi Bến Xuân Áo bay trong gió má thêm hồng! Dăm con bướm đậu trên vành nón Một chút tình riêng trăm nhớ mong... Mai nếu dừng chân nơi Bến Xuân Vì anh, xin rửa hết ưu phiền! Một lần gặp gỡ ngàn năm đợi Xin hãy tin vào chữ nghiệp duyên... Neo chiếc thuyền yêu nơi Bến Xuân Vòng eo thiếu phụ đẹp vô cùng! Trong tim ép một cành hoa nhớ Anh đã yêu rồi!Em biết không?? Ta sẽ chờ nhau nơi Bến Xuân Vì em,anh uống giọt lệ buồn! Dẫu tình chẳng thể sang trang mới Vẫn giữ trong lòng bao luyến thương...
NGỌN LỬA CỦA THƠ Em tượng trưng cho ngọn lửa của thơ
Bắt con tim nhả những vần điệu mới!
Mưa gió bão bùng, quyết không dời đổi
Đem sự dịu dàng nối cung bậc tình yêu... Nhan sắc em làm cho gió đổi chiều
Xóa sạch dấu giày của một thời phiêu lãng!
Vần thơ anh như đồng khô nắng hạn
Bỗng trong một ngày đón nhận những giọt mưa... Khi người ta yêu,nói mấy cũng không thừa
Thơ viết ngàn bài vẫn còn thấy ít!
Không đủ từ ngữ minh họa thiên cổ tích
Chỉ biết thốt lên:Em đẹp quá đi thôi!! Ngọn lửa của thơ sáng một góc trời
Khiến cho lãng tử tâm bình khí lặng!
Ba mùa Hè gánh ân tình sâu nặng
Để cuộc đời ghi dấu ấn niềm tin.. Vì yêu thơ,em hãy cố giữ gìn
Đừng để tắt lửa trong tim!Em nhé!
Thơ chưa chín,vì em còn rất trẻ
Rồi có một ngày, hữu xạ tự nhiên hương..
TRĂM NHỚ NGÀN THƯƠNG Muốn hái ngàn sao để tặng em Chọn thanh đá quý khắc lời nguyền Kiếp này kiếp nữa yêu nhau mãi Vật đổi sao dời ta chẳng quên!! Sóng gió qua rồi lại có nhau Tình yêu trăm sắc với ngàn màu! Cành hoa trong nắng,hương thơm ngát Ta chẳng màng chi chuyện bể dâu... Một góc Địa Đàng lá vẫn xanh Lời yêu em thốt rất chân thành! Con tim giữ hộ nhau em nhé -Trăm nhớ ngàn thương chỉ có anh!! Gom chút gió hè cho tóc bay Để anh khắc họa nét trang đài! Một lần hẹn ước ngàn năm đợi Đã có em rồi, đâu nhớ ai.??
THÁNG ĐỢI NĂM CHỜ
Ai hay tháng đợi năm chờ
Ngày nao dấu ái bây giờ cách ngăn!
Đường tình xưa rộng thênh thang
Cầu yêu đã gãy,vô vàn xót xa... Bên em,còn đó chùm hoa
Sao dư âm cũ nhạt nhòa trong tim?
Chợ chiều vắng vẻ buồn tênh
Niềm thương nỗi nhớ bồng bềnh gió đưa.. Cuộc đời sáng nắng chiều mưa
Biết làm sao để cho vừa lòng nhau?
Bên đường rụng trắng hoa cau
Trong tim chất chứa nỗi sầu cách ngăn... Tình phai chia nửa vầng trăng
Chỉ còn một chút bẽ bàng trong tim!
Thơ không chứa hết nỗi niềm
Trời cao đất rộng,biết tìm anh đâu?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2018 08:55:47 bởi võ phong trần >
TÌNH ĐÃ NGỦ ĐÔNG Tình ngủ Đông rồi,gió thở than
Hoa trôi,nước cuốn,ánh trăng tàn
Nào ai biết được ly hay hợp?
Đoạn cuối tình thơ,lại dở dang.. Trót nói lời đau,tình ngủ Đông
Hôm qua ghé lại Bến Không Chồng
Người xưa vẫn thế,đời cay đắng
Gẫy nhịp cầu yêu,có biết không? Một góc vườn tình mây xám bay
Từ đây chấp nhận cảnh lưu đày
Bài thơ áo tím không còn nữa
Chén rượu từ ly đã thấm say.. Tình ngủ Đông rồi,mưa cứ rơi!
Thơ yêu viết mãi cũng nhàm rồi
Mai anh xóa nốt dòng dư lệ
Đừng tiếc!Đừng thương!Dấu ái ơi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2018 09:10:36 bởi võ phong trần >
BỐN MÙA YÊU Khi mùa hè chứa không hết hoa Màu sắc sẽ trôi để mùa Thu bước tới! Cái cũ mất đi sẽ sinh ra cái mới Nếu Đông chẳng tàn,ta đâu có mùa Xuân?? Sự chuyển giao luôn thoáng chút ngập ngừng Khí tiết bốn mùa muôn đời vẫn vậy! Em bước ra từ Xuân,nên anh yêu biết mấy Lúc Hạ tàn, tình ấy đã lên ngôi... Gió Thu có về cũng không nhạt màu môi Sắc vàng chỉ làm đẹp dáng em thêm nữa! Khi con tim yêu không cần lời hứa Nó biết phải làm gì lúc tình phải vắng xa... Cái lạnh mùa Đông làm se sắt cành hoa Em vẫn ôm trong lòng bầu trời hạnh phúc! Đem tình yêu rót đầy tâm thức Để trên đường đời mãi mãi có anh... Gom hết bốn mùa,ta cứ để dành Tình sẽ di chuyển theo nhiều cung bậc! Xuân Hè rực rỡ làm ta ngây ngất Lúc Thu Đông về, tình sẽ ấm hơn... VÕ THANH PHONG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2019 10:26:48 bởi võ phong trần >
ĐÒ ĐƯA BẾN KHÁC Bến khác đò đưa,thương nhớ ai
Đêm qua thao thức suốt canh dài
Trang thơ vắng bóng người yêu dấu
Nửa mảnh ân tình sớm nhạt phai.. Bến khác đò đưa,mắt trĩu buồn
Vì đâu chín nhớ lại mười thương?
Cành hoa trước gió,đau duyên kiếp
Đừng gảy nhau nghe khúc đoạn trường... Bến khác đò đưa,đã lỡ rồi
Làm sao vá lại trái tim đau?
Hờn duyên,tủi phận,buồn hiu hắt
Dấu ái giờ đây đã nhạt màu.. Bến khác đò đưa,em mất anh
Tình tan sắc hết,mộng không thành
Ta về xếp lại tàn y cũ
Mới biết tình thơ quá mỏng manh.. VÕ THANH PHONG
THỨC LẠI TÌNH ĐAU Thức lại tình đau trong gió mưa
Con tim lạc nhịp, buổi giao mùa
Bàn tay năm ngón ôm Xuân mới
Bến vắng thuyền rồi,ai đón đưa? Thức lại tình đau cho nắng phai
Từ nay mất dấu Liễu Chương Đài
Hờn duyên tủi phận,hồn dậy sóng
Chỉ trách mình thôi,biết trách ai? Thức lại tình đau hỡi cố nhân!
Xuân đi,Hạ đến biết bao lần
Ai về nối lại cung đàn cũ
Để khỏi tàn phai mộng ái ân... Thức lại tình đau,ngắm lá rơi
Mai xa lại thấy nhớ tơi bời
Cung đàn lỗi nhịp,không quên được
Gặp gỡ làm chi,Dấu Ái ơi!! VÕ THANH PHONG
ĐÊM RU ĐIỆU NHỚ Gió xuyên mành,đêm ru điệu nhớ Giọt sương rơi,mắt lệ nhân tình Mùa Thu lá vẫn đang xanh Tình kia nồng thắm sao mình lại xa? Thơ thiếu lửa,cành hoa héo úa Dòng sông nào đủ chứa niềm đau? Bức tranh Xuân đã phai màu Nhạn Nam én Bắc,hai đầu cách ngăn... Đêm hạ huyền vầng trăng xẻ nửa Biết tìm đâu má tựa vai kề? Lấy gì giải được bùa mê? Làm sao xóa được lời thề..đã phai? Đời là thế,đêm dài lắm mộng Vắng nhau rồi,phải sống làm sao? Con tim còn chứa máu đào Đêm ru điệu nhớ xuyến xao đất trời... Tháng Sáu về mưa rơi đầu ngõ Mở tập tin lại nhớ tình xa Niềm đau phút chốc vỡ òa Bóng hình dấu ái đi qua cuộc tình... VÕ THANH PHONG
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: