_Lần đầu tiên viết truyện tâm lý, siêu tự nhiên nên có gì không tốt mong mọi người góp ý nhiệt tình nhé.
_Mọi vấn đề thắc mắc cần được giải đáp hay đóng góp về các vấn đề siêu tự nhiên trong truyện xin gửi mail trực tiếp cho tui.
_Một số nhân vật trong truyện là có thật, đã được tác giả (tui) đổi tên để tránh phiền hà cho họ. Những nhân vật còn lại chỉ là hư cấu, tác giả không chịu trách nhiệm về bất cứ sự trùng hợp nào bởi vì điều đó nằm ngoài ý muốn của tác giả.
Bùa Yêu
Thể loại: Tâm lý, kinh dị, siêu tự nhiên.
Rating: 18+
_Trích dẫn: "Thì ra, đằng sau cái danh từ tưởng chừng như lãng mạn ấy, chỉ toàn là máu tươi và những linh hồn điên loạn".
Chương một: Thứ bị lãng quên
_“Aaaaa…!!!”
_Lan ngồi bật dậy cùng với tiếng hét kinh hoàng kéo dài từ trong giấc mộng. Cũng may là từ khi cô chuyển sang giai đoạn tĩnh dưỡng sau vụ tai nạn, gia đình đã sửa lại cho căn phòng trở nên cách âm tốt hơn, nếu không thì e rằng cả con phố đều đã bị tiếng kêu của cô đánh thức rồi.
_Cảm nhận toàn thân ướt đẫm một mảnh mồ hôi truyền lại từng đợt hơi lạnh, cùng cảm giác dinh dính của chiếc áo ngủ bị tẩm ướt dán chặt vào da thịt khiến Lan lấy lại được sự thanh tỉnh. Uể oải với tay bật chiếc đèn ngủ, rồi lười nhác tựa lưng vào thành giường Lan chợt cảm thấy tủi thân cực độ mà lại không biết phải làm cách nào để tuyên tiết ra được những cảm xúc đang đè nặng trong lòng.
_Đây không phải là cơn ác mộng bình thường, Lan tin chắc vào điều đó, bởi vì suốt sáu tháng qua đêm nào cô cũng gặp một cơn ác mộng như vậy. Hơn nữa, lần nào cũng giống lần nào, sau khi Lan thét lên rồi tỉnh dậy với một thân mồ hôi lạnh, thì ngay lập tức cô sẽ quên hết sạch những gì mình đã trải qua trong giấc mơ, chỉ mơ hồ cảm thấy rằng mình bị săn đuổi bởi một thứ gì đó thực sự khủng bố.
_Nghe thì có vẻ khó tin, vì đừng nói là một cơn ác mộng với cảm giác khắc sâu trong tâm trí, cho dù một con kiến mà người ta phải nhìn nó suốt sáu tháng trời cũng có thể nhận ra được nó khác những con kiến khác ở điểm nào mới đúng. Vậy mà sự thực lại hiển nhiên là Lan không cách nào nhớ được trong mơ mình đã gặp được cái gì, chỉ có thể tin chắc rằng giấc mơ đó không phải là bình thường mà thôi.
_Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng thì Lan cũng có thể hồi thần lại được. Khe khẽ lắc đầu như để xua đuổi mớ ý nghĩ hỗn loạn trong lòng, cô chậm rãi dời giường bước vào phòng tắm, rốt cuộc thì dẫu mồ hôi đã theo cái lạnh của màn đêm bốc hơi đi hết, cảm giác còn lại cũng không dễ chịu gì. Đột nhiên, Lan dừng lại thân mình trước cánh cửa phòng đang đóng chặt, không hiểu tại sao một cảm giác ngột ngạt chợt trào dâng trong ý thức khiến cô như muốn ngã quỵ.
_“Cạch!” Âm thanh mở chốt cửa ngay sau đó vang lên trong đêm đen như một tiếng chuông trầm muộn, lần thứ hai kéo Lan thoát khỏi cảm giác hỗn loạn để trở về với thực tại. Nhẹ nhàng hé cánh cửa ra một chút để cảm nhận từng đợt gió mát ùa vào trong phòng, đồng thời Lan tham lam hít thật sâu từng đợt như một chú cá vừa rơi xuống nước sau một hồi tai nạn bị kẹt trên bờ.
_Một lần nữa ổn định lại cảm xúc cũng như cơ thể, cuối cùng Lan cũng tiến vào trong buồng tắm rồi dần dần tuột bỏ y phục trên thân. Cảm nhận những tia nước ấm áp từ vòi sen mơn man trên cơ thể giống như những sợi tơ ấm thẩm thấu qua da, xâm nhập vào cơ thể rồi từ bên trong chậm rãi xua đuổi từng tia, từng tia hàn khí ra khỏi người nên Lan cố ý đứng dưới vòi sen thêm một lúc, mà không giống như mọi khi ngâm mình vào bồn ngay sau khi đã ướt người.
_Hai tay Lan nhẹ nhàng trượt khắp cơ thể từ đôi chân dài tròn lẳn tới vùng da bụng mềm mịn, phẳng phiu, từ vùng eo thon gọn với những đường cong lả lướt cho tới đôi gò núi căng tràn sức sống của người con gái, như để xác định chắc chắn một ý nghĩ hoang đường chợt lóe lên trong óc cô rằng đây thực sự là cơ thể của mình mà không phải là của một ai khác.
_Đột nhiên Lan rùng mình chấn động, suy nghĩ cũng lập tức tỉnh táo trở lại khi mà đôi tay cô sau khi vô thức ve vuốt toàn bộ cơ thể thanh xuân thì bất ngờ chạm tới một vật, mà với cô nó như là “dấu hiệu” cho sự bắt đầu của những cơn ác mộng kéo dài suốt sáu tháng nay của mình. Không chỉ thế, đối với bất cứ cô gái nào mà nói thì cũng sẽ không có một ai thích thú khi mang thứ “dấu hiệu” đó ở trên người. Bởi vì, “dấu hiệu” mà Lan đang chạm tới chính là một vết sẹo dài kéo dài 6cm, kết quả còn lưu lại sau vụ tai nạn. Cũng may nó nằm phía sau đầu, nơi mà chỉ cần dùng mái tóc phủ lên một chút là không ai có thể trông thấy, chứ không thì sau này cô cũng không dám ra đường gặp người khác nữa.
_Nghĩ lại cũng kỳ quái, chín tháng trước không hiểu sao cô tự nhiên bị ngã từ trên ban công tầng ba xuống khi đang tưới cho những giỏ hoa lan của mình, vậy mà ngoài một vết thương duy nhất sau đầu ra thì mọi phần còn lại của cơ thể cô đều hoàn toàn không sứt mẻ một chút gì, dù chỉ là một vết trầy ngoài da. Kỳ quặc hơn là độ hồi phục của cô cũng mạnh mẽ một cách khác thường, ngay sau khi hôn mê ba ngày trong bệnh viện cô đã có thể tỉnh dậy (trong khi theo bác sĩ nói, những ca tai nạn ảnh hưởng tới não bộ như thế này thường nạn nhân phải mất ít nhất nửa năm may ra mới có mong mới có thể phục hồi ý thức trở lại). Ba tháng sau vụ tai nạn xẩy ra, Lan đã có thể xuất viện trở về nhà tĩnh dưỡng, bởi vì ngoài triệu chứng “mất trí nhớ cục bộ tạm thời”, cơ thể của cô đã phục hồi hoàn toàn ngay từ sau tháng đầu tiên nhập viện, hai tháng còn lại chẳng qua chỉ là để các bác sĩ kiểm tra xem có các ảnh hưởng phụ nào có thể xuất hiện không nên cô mới lưu lại trong viện mà thôi.
_Sức khỏe thì không có vấn đề gì, nhưng từ sau khi xuất viện những cơn ác mộng thì kéo đến hàng ngày dầy vò cô đủ thảm, đi khám bác sĩ thì chỉ nhận được những kết luận chung chung và những đơn thuốc an thần vô dụng. Mà không biết có phải do tác dụng phụ của mớ thuốc an thần chết dẫm đấy hay không, bây giờ trí nhớ của Lan còn không ổn đến mức nhiều khi cô còn không nhớ được trong ngày mình đã từng làm gì, hay có những sự việc gì đã từng diễn ra với mình nữa. Nếu có thể so sánh thì trí nhớ của cô giống như một cuộn phim đang chiếu với những mảng, đoạn bị xóa trắng vậy.
_Chẳng nói đâu xa, chỉ ngay chiều tối qua thôi cô cũng không nhớ là mình đã đi ngủ lúc nào để đến bây giờ lại phải giật mình tỉnh giấc vì cơn ác mộng. Nghĩ tới điều này Lan chợt giật mình tự hỏi, từ khi tỉnh lại sau vụ tai nạn đến giờ đã gần một năm rồi, hình như ngoài những mảnh vụn mơ hồ về những sinh hoạt gia đình lững lờ trôi qua một cách ảm đạm trong đầu thì cô chẳng nhớ một điều gì cả. Thậm chí ngay cả những ký ức về những sinh hoạt đời thường nhất dường như cũng dần dần tuột khỏi sự kiểm soát của cô, như thể những hành động hàng ngày của cô chỉ là bản năng của một cái xác vậy.
_"Không thể nào?!! Chẳng phải ai sống trên đời này cũng vậy sao? Cũng sinh hoạt, cũng vui buồn một cách bản năng vì đó là những gì cơ thể chúng ta tự hành nhận biết trong suốt quãng đời của mình. Cũng giống như việc hít thở vậy? Chúng ta cũng đâu cần phải điều khiển, tự cơ thể dựa theo bản năng làm điều đó cho chúng ta rồi còn gì? Thậm chí ngay cả những thứ không phải là bản năng nguyên thủy, thì bằng vào những thông tin thu thập được trong quá trình sống, não bộ cũng sẽ tự hành điều khiển cho nó diễn ra một cách tự nhiên, giống như việc hàng trăm ngàn người trong cái xã hội này, dù muốn hay không họ đều sống, học tập, vui chơi, tìm kiếm việc làm, rồi cưới vợ sinh con, chăm lo gia đình như một mục tiêu được chọn một cách vô thức. Hoặc giả giống như các mối quan hệ giữa người với người, thường thường họ sẽ chưng những cái mặt nạ với những cảm xúc giả mạo lên với nhau để rồi quên sạch khi về đến nhà đấy thôi. Vì vậy, việc mình lãng quên những những chi tiết hàng ngày của cuộc sống là bình thường thôi mà! Ai cũng vậy hết, mình sẽ không thể nào là một cái xác di động được."
_“Miiieeee..n..ng..nghiii..ééééooooo!!!”
_Một tiếng mèo kêu quái dị chợt phát ra từ căn nhà hàng xóm nào đó khiến những suy nghĩ hỗn loạn đáng sợ của Lan dừng lại một cách đột ngột. Cảm xúc bùng nổ gần như có thể khiến cho cô điên loạn cũng theo tiếng mèo kêu biến mất không còn chút tăm hơi. Mọi suy nghĩ, cảm giác hỗn độn một giây trước dường như đã khống chế toàn bộ tư tưởng và hành động của cô, lại trống rỗng tan biến một cách đột ngột cứ như thể nó chưa từng tồn tại.
_“Mình làm sao thế này? Tự dưng lại đi sợ hãi những thứ suy nghĩ vớ vấn?” Lan tự nhủ, rồi chậm rãi buông lỏng thân thể ra quan sát lại hoàn cảnh xung quanh. Lúc này, cô mới nhận ra rằng mình đang ngồi co quắp, hai tay ôm đầu chúi vào một góc trong căn phòng tắm.
Nặng nề di chuyển cơ thể ra giữa phòng, rồi ngồi lên chiếc ghế nhựa duy nhất, Lan hơi duỗi thân mình ra trong tư thế dựa lưng vào bức tường gạch men mát lạnh để tìm kiếm một chút cảm giác thoải mái. Cũng không biết có phải là do ảnh hưởng của đợt bùng nổ cảm xúc vừa rồi hay không, mà bây giờ khi nhìn lại căn phòng tắm mịt mờ hơi nước Lan chợt cảm thấy sao mà nó xa lạ quá. Cái cảm giác hư ảo như gần, như xa này khiến cho cô thấy thật khó chịu.
_“Không phải chỉ là mất trí nhớ thôi sao?” Lan bực bội lẩm bẩm “Đã thế thì mình quyết phải nhớ cho bằng được!”
_Nói là làm, Lan liền bắt đầu bằng cách nhớ lại những chuyện đã diễn ra trước khi cô đi ngủ của ngày hôm qua. Phương pháp cũng rất đơn giản, trước tiên cô chia ra các khoảng thời gian trong ngày rồi đối chiếu với những sự kiện sinh hoạt hàng ngày thường diễn ra, hoặc có thể diễn ra để tạo thành những cột mốc định vị vững chắc. Sau đó, cô cố gắng nhớ lại thật kỹ những sự kiện ấn tượng nhất đã diễn ra, đặc biệt là vào tầm buổi tối cho đến lúc trước khi cô đi ngủ, bởi vì dường như đây là quãng thời điểm mà “đoạn phim ký ức” của cô thường hay bị bỏ trống nhất.
_Tiếp theo, những hình ảnh bình đạm của ngày hôm trước dựa theo sắp xếp của Lan cũng từ từ hiện ra trong trí nhớ của cô. Chỉ có điều, tất cả những ký ức đó đều khá mơ hồ tựa như bị phủ lên một làn sương xám dầy đặc, khiến cho những hình ảnh vừa lóe ra trong não liền lập tức trôi đi rồi biến mất khỏi vùng trí nhớ, cho dù Lan đã cố thử lặp đi lặp lại vài lần thì kết quả cũng đều như vậy, cứ mỗi khi cô nhớ đến một đoạn mốc ký ức, thì những đoạn mốc ký ức vừa mới hiện lên lúc trước lại tan biến không còn chút dấu vết nào cả. Điều này khiến cho Lan cảm thấy buồn bực vô cùng.
_Sau hơn chục lần thử đi thử lại mà kết quả đều như một, Lan đành phải thay đổi chiến lược. Hiện tại, cô không còn cố gắng phục chế loại hoàn toàn một giai đoạn ký ức nữa, bởi vì dù những ký ức đó lúc ẩn lúc hiện, nhưng mơ hồ cô vẫn cảm thấy chúng chỉ là những ký ức về những sự sinh hoạt hết sức bình thường của cuộc sống, mà điều đó thì có thể nói đối với cô cũng không quá trọng yếu (hay nói chính xác thì cô cũng hơi bất lực). Lúc này, cô bắt đầu thử dò xét lại theo một chiều dọc thời gian để tìm kiếm xem trong ngày hôm qua có thứ ký ức nào có thể khiến cho cô có ấn tượng khắc sâu hay không? Nếu có thì có lẽ đối với việc phục hồi trí nhớ của cô sẽ có tiến triển tốt hơn.
_Những ký ức hiện ra rồi tan biến theo nhau lần lượt nổi lên trong đầu Lan, mặc dù đã cố gắng để những ký ức đó chạy chậm hết sức nhưng từ những mốc thời gian của buổi sáng cho đến những mốc thời gian của chiều muộn tình hình vẫn không có một chút tiến triển cũng khiến cho Lan cảm thấy có chút sốt ruột và lo lắng. Nếu những ký ức của ngày hôm qua không có gì đủ ấn tượng thì có lẽ cô sẽ phải hướng tới ký ức của những ngày xa hơn để tìm hiểu, chỉ có điều với sự mơ hồ đến đáng sợ mà cô đang sở hữu hiện tại, không biết liệu cô có thể nhớ đến điều gì nếu thời gian sự việc xẩy ra diễn ra ở thời gian xa hay không nữa?
_Ngay vào thời điểm Lan bắt đầu tuyệt vọng, thì bất chợt vùng ký ức của cô bất ngờ bừng sáng.
_19h30. Đó là thời điểm của cột mốc ký ức khác thường đang diễn ra. Hình ảnh căn phòng khách của nhà Lan đột phá ra khỏi đám sương mù quên lãng, hiện hữu một cách rõ rệt đến mức cô biết từ bây giờ chắc chắn mình sẽ không thể nào quên nó được nữa.
_Hình ảnh trong căn phòng khách cũng không có gì quá mức đặc biệt, bởi vì tại thời điểm này chỉ tồn tại ba người trong đó, bao gồm Lan, anh trai Lan và bạn của anh ấy. Thực tế thì những hình ảnh này cũng là bao gồm các đoạn ngắn đứt quãng, bởi vì tại thời điểm này Lan đang ngồi một chỗ xem TV, thỉnh thoảng lắm mới bị các lời thoại bập bõm đập vào tai trong những câu chuyện của hai ông anh trai hấp dẫn nên mới ghé mắt nhìn qua.
_Mỗi lần nhìn về phía hai người còn lại trong phòng, Lan thực sự cảm thấy cuộc sống thật là một điều kỳ diệu khi mà có thể khiến cho hai con người “trái ngược nhau” như hai thái cực của cuộc sống trở thành một đôi bạn thân thiết.
_Đúng vậy, Lan tin chắc hai con người bọn họ là hai cực trái ngược nhau hoàn toàn. Thứ nhất là về ngoại hình. Anh trai của Lan tuy rằng không phải là một người quá mức đẹp trai, những có những nét nam tính quyến rũ đủ để làm mê mệt hàng tá các cô thiếu nữ, cũng như những người phụ nữ trưởng thành. Thêm nữa, dù không phải là một con người cầu kỳ trong cách ăn mặc nhưng cũng giống như những thương nhân thành đạt khác trong thành phố, ngay cả trong nhà mình anh cũng luôn ăn mặc một cách hết sức sạch sẽ, chỉnh chu và đầy lịch sự.
_Trong khi đó, người bạn của anh lại trái ngược một cách hoàn toàn. Lan cũng không thể nào hiểu được tại sao anh ta có thể ăn mặc luộm thuộm như thế khi đến chơi nhà người khác được cơ chứ? Thân hình anh ta gầy còm ốm yếu trông giống một tên nghiện, chả bù với thân hình chắc khỏe rắn rỏi của anh trai cô. Ấy thế mà cô còn nghe loáng thoáng rằng hình như anh ta vừa mới trở về từ vùng Tam giác vàng hay khu đào vàng gì đấy. Nghe mà cảm thấy buồn cười, nói dối thì cũng nên hợp lý một chút, với cái thân hình gió thổi cũng bay ấy, đừng nói tới tồn tại ở khu Tam giác vàng, hay khu đào, đãi vàng, vốn là những nơi rừng thiêng nước độc, bạo lực đầy rẫy, cùng đám chủ thầu hung hãn chuyên môn bóc lột sức lao động của những công nhân một cách dã man, chỉ cần cho anh ta đi làm phu khuân vác ở bến xe trong thành phố thôi, đảm bảo không đến hai giờ là anh ta đứt bóng.
_Nhìn vào mái tóc mấy năm không gội, cùng với bộ quần áo cáu bẩn, dù ngồi cách xa hai người bọn họ một đoạn khoảng cách, Lan dường như vẫn cảm thấy một mùi khó chịu xộc vào mũi khiến cô càng lúc càng cảm thấy phản cảm. Nếu không phải vì biết rõ anh ta là bạn của anh mình, và lý do anh ta tới là để thăm hỏi về tình hình sức khỏe của cô thì có lẽ cô đã trực tiếp vác chổi đuổi thẳng anh ta ra khỏi cửa như đuổi một thằng nghiện, mà không phải gượng cười đáp lễ mỗi khi anh ta hỏi han về cô như bây giờ. Thế mà theo như anh trai cô, thì từ hồi bé đến trước khi vụ tai nạn xẩy ra mối quan hệ giữa cô và anh ta lại vô cùng thân thiết, đúng là không cách nào có thể tưởng tượng được.
_Cũng phải nói thật là nếu không có bề ngoài quá ấn tượng, cùng khả năng nói dối không biết ngượng thì Lan nghĩ mình cũng có thể thử lập lại mối quan hệ đã bị cô lãng quên sau tai nạn với anh ta. Nhưng có hai thứ đó, cùng với một sự việc cô chợt nhận ra là sau khi cô bị mất rất nhiều ký ức, cô vẫn không quên được những người thân quan trọng như bố mẹ, anh trai cùng mấy cô bạn thân (trong đó có cả những người bạn từ hồi tiểu học mà lâu rồi cô không liên lạc), trong khi ấn tượng của cô về anh ta lại hoàn toàn trống rỗng, khiến cho ý định xác lập mối quan hệ với anh ta chỉ vừa mới nẩy sinh đã lập tức bị Lan phủ quyết.
_Cuộc nói chuyện giữa ba người (chính xác là anh trai Lan và bạn anh, đôi lúc kéo theo cô vào) cũng không diễn ra lâu, bởi vì sau hơn nửa tiếng “tiếp chuyện” Lan chợt có một ý nghĩ vô cùng đặc thù với người bạn của anh trai cô, điều này khiến cho cô cảm thấy cả người không khỏe nên lấy cớ thân thể mệt để lên phòng nghỉ.
_Sự việc là thế này, trong suốt cuộc gặp mặt giữa ba người, mỗi khi người bạn trai của anh Lan hỏi thăm về tình hình sức khỏe của Lan thì anh ta đều dùng một nụ cười vô cùng thân thiết khi đối diện với cô. Chính vì nụ cười này nên lúc nãy Lan mới có ý định thử xác lập lại mối quan hệ giữa cô với anh ta. Có điều, vào lúc cuối cùng của cuộc gặp mặt, khi anh ta hỏi về tình trạng trí nhớ của Lan và đồng thời cũng mở miệng vui đùa về việc hồi bé cô giống như một cái đuôi đi theo anh ta, khiến cho mọi người trong xóm còn trêu đùa Lan là em gái của anh ta chứ không phải là của anh trai cô, thì bất ngờ cô buộc miệng nói ra suy nghĩ của mình về việc nếu mối quan hệ của cô với anh ta thật sự thân thiết đến vậy thì chẳng có lý do gì sau tai nạn cô còn có thể nhớ hết mọi người trong gia đình, cũng như một vài người bạn đã lâu không liên lạc, duy chỉ có anh ta là Lan hoàn toàn không có một ấn tượng gì, thì chỉ thấy anh ta chợt nở một nụ cười mà theo Lan còn tươi tắn và thân thiết hơn lúc trước cả chục lần cùng một câu hỏi rất chi là bâng quơ.
_“Vậy à?!” Một câu nói gồm hai từ, nửa như nghi vấn, nửa như khẳng định, dẫu từ miệng anh ta phát ra một cách hết sức nhẹ nhàng, như khi lọt vào tai của cô lại như một tiếng sấm nổ tung trước cơn giông vậy.
_Quả thật là khi Lan nói ra việc cô không nhớ anh ta, vốn dĩ là dùng để đả kích cho anh ta biết xấu hổ mà bớt ba hoa chích chòe khi ở trước mặt cô đi. Nhưng khi nghe được câu hỏi bâng quơ của anh ta thì Lan lại cảm thấy lòng mình giật thót như chính cô mới là người có lỗi. Đồng thời, khi nhìn về phía nụ cười vô cùng thân thiết, Lan cảm thấy nó giả tạo vô cùng, bởi vì từ trong ánh mắt của anh ta, cô cảm thấy một tia sáng lạnh như băng bất chợt lóe ra. Mặc dù cô cũng chỉ là một người hết sức bình thường chưa từng gặp gỡ bất cứ một nhân vật hay sự kiện trọng đại hay khác thường nào, nhưng không hiểu sao khi bắt được tia sáng lạnh đó cô lại biết đó không phải là ánh mắt nhìn người, mà là ánh mắt của một người đang nhìn vào một cụ thi thể, một cái xác cho dù không trực tiếp cũng là gián tiếp tử vong dưới tay của anh ta. Điều này khiến cho cô bất chợt rùng mình ớn lạnh, và cảm thấy cả người nặng nề, mệt mỏi vô cùng, thế nên cô chỉ có thể lấy cớ thân thể không khỏe để về phòng nghỉ ngơi.
_Trước khi bước lên cầu thang, Lan chợt liếc mắt về phía chiếc gương lớn đặt trên tường phòng khách nhìn lại anh ta một lần nữa, bởi vì cô cảm giác có thứ gì đó đứng tại chỗ của anh ta đang nhìn chòng chọc về phía sau lưng cô. Chẳng qua, khi ánh mắt Lan vừa cố định được mục tiêu thì bất chợt toàn bộ ký ức của cô ngay lập tức biến thành một mầu đen kịt, đồng thời Lan chợt cảm thấy một cảm giác ớn lạnh từ sau đầu phủ dọc toàn bộ sống lưng khiến cho cô rùng mình thoát ra khỏi tình trạng trầm tư.
_Những tia nước ấm từ vòi sen vẫn không ngừng tuôn xuống mặt sàn ướt đẫm, rồi toát lên những đám hơi nước mịt mờ bao trùm toàn bộ phòng tắm như trước khi cô bắt đầu hành động dò xét lại trí nhớ của mình. Có lẽ do đã ở trong phòng tắm khá lâu, nên hiện tại Lan cảm thấy thân thể có chút hơi lạnh. Lặng lẽ đứng dậy với lấy chiếc khăn tắm để phủ tạm lên người, Lan thực sự băn khoăn không rõ mình đã trông thấy điều gì qua gương trước khi ký ức hoàn toàn biến mất.
_Mà khi nghĩ đến gương, ánh mắt của cô cũng vừa lúc dừng lại ở chiếc gương duy nhất trong phòng tắm, chỉ có điều mặt gương lúc này đã phủ đầy hơi nước nên thể hiện được được những gì hiện hữu đằng trước như đúng nghĩa vụ của nó phải làm.
Có lẽ do tiện tay, hoặc giả cũng chỉ là một hành động vô thức thông thường, ngay trong khi Lan vẫn còn đang cố gắng nhớ lại thứ mình đã lãng quên cuối cùng trong ký ức, bàn tay của cô cũng bất giác xoa nhẹ lên mặt gương, lau đi mảng hơi nước trắng xóa bám trên đó để trả lại cho tấm gương vẻ trong suốt mà nó có.
_“Đúng rồi! Thứ nhìn chăm chú vào mình đứng cạnh anh ta hình như là một cô gái” Lan đột nhiên tìm được điểm mấu chốt cho ký ức bị mất của mình “Còn khuôn mặt thì hình như… giống…thế…này!”
_Khó khăn lắm Lan mới run rẩy thốt ra được những từ cuối cùng trong câu nói của mình, bởi vì ngay khi cô nhớ lại được hình ảnh cuối cũng trước khi ký ức biến mất, đồng thời bàn tay cô đã chà lau sạch sẽ toàn bộ bề mặt của tấm gương, thì cũng là lúc cô thấy trong gương xuất hiện một khuôn mặt trùng khớp với khuôn mặt trong ký ức của mình. Một khuôn mặt con gái trắng bệch bị mái tóc đen dài che phủ phần lớn. Ngay khi ánh mắt cô cố định vào khuôn mặt đó, thì từ con mắt vô hồn duy nhất không bị che phủ bởi mớ tóc chợt chảy ra một hàng lệ huyết, theo sau đó hàng loạt những dòng máu bất chợt từ sâu trong mái tóc túa ra, tràn khắp cái khuôn mặt đáng sợ ấy, đồng thời “nó” cũng thoát khỏi tấm gương, mở ra cái miệng rộng ngoác với những chiếc răng trắng nhọn, xen lẫn những dòng máu đỏ thâm chẩy thẳng vào trong cuống họng đen ngòm sâu thẳm, đồng thời xông thẳng về phía cô.
_Lúc này, trái tim của Lan đã đập loạn nhịp như muốn thoát hẳn ra khỏi lồng ngực vì sự sợ hãi. Trong đầu cô cố gắng gào lên một tiếng “Chạy đi”, nhưng thân thể thì lại mềm nhũn vô lực để mặc cho cái miệng rộng đáng sợ nhanh chóng tiếp cận lấy mình. Hành động cuối cùng mà Lan có thể làm được trước khi bóng đen sâu thẳm từ trong cái miệng rộng toang hoác ấy che phủ toàn bộ tầm mắt, cũng như toàn bộ tâm trí, cảm giác của cô là phát ra một tiếng hét chói tai như để biểu lộ toàn bộ sự kinh hoảng, và tuyệt vọng mà bản thân đang sở hữu rồi mất đi toàn bộ tri giác.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…………….!!!!!!!!”