Ngày đã qua
Răng mà buồn chi lạ, mắt cay xè và lòng trống trải vô cùng. Những chuyện xa xôi cứ làm cho con người ta mệt mỏi thế này sao. Cứ có cảm giác một gánh nặng đang níu kéo cả tâm hồn.
Công việc tạm ổn thì lại làm cho mình nghĩ nhiều về bản thân hơn và càng thấy chán nản hơn. Mấy ngày không nghỉ cứ làm như điên lại không có cái cảm giác sợ như thế này, giá như có thể không nhớ một chút gì thì hay biết mấy.....
Một tuần cực nhọc
mệt quá cơ
hi vọng tuần mới của mình suôn sẻ hơn
Một ngày đã qua, như bao ngày, như dòng chảy của thời gian. Khi buồn khi không biết làm thế nào để giải thoát suy ghĩ nhớ nhung hay ngay cả thoát cả nỗi trống rỗng, tôi đi siêu thị ngay lập tức. Thế là quên chính bản thân trước một thế giới thu nhỏ một cách sống động, không có chữ nghĩa, cũng không có thói quen trơ trọi, không còn là tôi trong một khoảng thời gian đáng kể. Chiều tôi làm việc thật thoải mái như chưa hề có nỗi nhớ, chưa hề có trống trải. Ngày mai lại đang đến, chỉ sau một đêm với giấc ngủ có những bản nhạc tôi yêu thích ru, tôi sẽ lại bình thản với chính tôi
Lại quay về với cs của mình như thường ngày, về nhà thật vui và dường như quên hết u sầu. Ra đi lại hụt hẫng đến lạ, như không muốn bước chân đi mà vẫn phải đi.
Mình sao vậy nhỉ cs này là mình chọn cơ mà, phải cố gắng lên thôi. Mỗi ngày qua dù có thế nào đi nữa cũng là những ji mà mình đã có, cố lên....
Cuộc sống này rõ thật là công bằng anh nhỉ ! Giờ em đang đi qua những nỗi đau ngày xưa anh có, gặm nhấm nó và để biết anh cảm thấy ra sao... Nỗi đau ấy ngày xưa anh có vì em.. giờ em có vì anh...
Cứ tưởng rằng trái tim mình đã lớn khôn, đã trưởng thành để không còn biết đến tủi thân hay ghen hờn... hóa ra mình vẫn chẳng là được gì cả ngoài việc vẫn yếu đuối như mình...
--------
P.S: A ha! Tìm được một người có cách giải quyết sự trống rỗng như mình - đi siêu thị - một cách làm giảm tài chính nhanh chóng
Buồn, giận trào vào lòng. Mắt cay xè và quyết định cuối cùng là lấy xe đi ra đường định đến nhà đứa bạn của cô nhưng rồi đi đến nửa đường cô đã quay lại. Cô sợ đến nhà bạn rồi trở về cô sẽ buồn hơn. Cô biết làm sao được, cô cứ đi rồi quyết định chạy về nhà gặm nhấm nỗi buồn cùng trang viết.
Ngày mai em sẽ đi chơi một chuyến xa, một tuần liệu có đủ để e quên a ko nhỉ??? e sẽ cố, e nhất định học được cách quên a.
E đã không thể vượt qua được sự giận dỗi của chính mình, chờ đợi để nhìn thấy, an tâm và quay lưng đi. E ko trách đâu bản thân mỗi người đều có lý lẽ của riêng mình, e chấp nhận quên và e sẽ quên được.
P.S. Hình như phụ nữ ai cũng vậy, chọn siêu thị làm nơi chôn cất sự trống trải bằng những thứ đồ mua rồi về chả biết để làm gì
Quả thật một cách giải quyết nỗi buồn tốn kém
Trích đoạn: Bangha
......
.........
P.S. Hình như phụ nữ ai cũng vậy, chọn siêu thị làm nơi chôn cất sự trống trải bằng những thứ đồ mua rồi về chả biết để làm gì Quả thật một cách giải quyết nỗi buồn tốn kém
hihihhi....
xin lỗi đã vào không xin phép, nhưng không nói ra ý kiến không chịu được.
câu nói chính xác tuyệt vời, đó là cách hữu hiệu nhất mà đàn ông cần học hỏi... hihi
Thêm một điều nữa cho nhà mạnh thường quân : hầu như phụ nữ không thích đàn ông cười hihihi
Bai bai ngày mệt mỏi ....
Trích đoạn: LangLeNoiNay
Thêm một điều nữa cho nhà mạnh thường quân : hầu như phụ nữ không thích đàn ông cười hihihi
Bai bai ngày mệt mỏi ....
À,,, THÌ RA khi đàn ông cười "hi hi" có nghĩa là đàn ông đang chảnh nên đàn bà con gái hông thích.. vì chảnh là đặc quyền của fái đẹp...
bữa nay hông dám cười "
HI HI"
...
Mệt mỏi quá, muốn ngủ một giấc thật dài.......... thật dài.......... cho quên hết tất cả đi
Biết yêu là thế người ơi
Đem về khóc lấy cho đời gió mưa
Trăng kia khi tỏ khi mờ
Tình kia ai đã trao thừa cho ai
Buồn vương mi đọng sương mai
Ai vui nên đã chôn vùi tình quên
Mai ngày thu đến bên hiên
Vẫn còn một kẻ ưu phiền, tương tư./.
Buồn quá, một ngày đã qua và em nhận ra mình thật sự đơn lẻ. Anh xa xôi, xa xôi thật em đã ko bước qua nổi bản thân để yêu anh. Ngồi giận hờn rồi cứ vậy để một ngày trôi wa, ngày mới đến và em vẫn ko có ji thay đổi, đôi lúc em thấy mình có phải quá khắt khe với anh và với cả bạn thân ko??? nhưng em sợ ko dám bước wa cái ranh giới em đã vạch ra, em sợ làm mình đau. Em biết em thật sự dại khờ nhưng ko làm sao được, bản tính mỗi con người ko dễ ji thay đổi và em biết điều đó đã làm em và anh ko bao h đến được gần nhau.
Em thật ngốc, sao cứ nghĩ về anh nhiều đến thế. Nghĩ đến anh, đến cô gái ấy là lại thấy tim mình nghẹn lại. Em thật ích kỷ phải không đã quyết định rời xa thì sao lại thế, sao em lại ko vui khi anh có người mới???
Em sẽ cố gắng để một ngày nào đó em có thể bình thản khi ai đó nhắc đến anh và cô ấy, bây giờ đừng trách em khi ko dám đối diện với sự thật. Rồi một ngày nào đó em sẽ học được cách quên anh.....
Phải rồi ! Mình cũng phải học cách quên đi... quên đi những tối cuối tuần, quên tất cả những gì đã thành thói quen không cần giao ước. Nhớ thì đâu phải học... Cần bao lâu để nói được
" mình đã quên " ???
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: