Gọi điện về cho Bố mẹ, nghe tiếng nói thân thương mà nhớ đến cháy lòng. Con gái bé nhỏ của bố mẹ tuy đã lớn nhưng luôn luôn bé nhỏ trong vòng tay bố mẹ. Con đã đi thật xa không chỉ vượt ra khỏi con đường về nhà con vẫn hằng đi mà đã rời xa khỏi quê hương yêu dấu.
Con thật khờ khạo bố mẹ à, con đã từng nghĩ dẫu một mai con có đi xa , thật xa thì không có nỗi nhớ nào có thể níu kéo con quay trở về được nữa. Bố mẹ biết không con đã nhầm, chính con cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa. Con nhớ da diết cái miền quê ấy nghèo nàn mang nắng gió miền trung mà ấm tình Bố mẹ. Hằng đêm con vẫn mơ được về bên vòng tay của bố mẹ. Mấy năm rồi đấy bố mẹ nhỉ con đã không được quây quần bên bữa com tất niên cùng cả nhà, không được hưởng sự đầm ấm trong cái giá rét mùa đồng.
Bố mẹ ơi con biết con đi xa là mang thêm nhiều nỗi lo lắng cho bố mẹ, thân gái dặm trường nơi đất lạ xứ người không lo sao được bố mẹ nhỉ. Con đi học xa nha cũng đã sắp đến cái ngày mà con kết thúc con đường học vấn của mình con đã đi gần hết cái thời sv mang đầy những vui buồn của mình, nhưng có lẽ nó chứa nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui. Dù sao con cũng sẽ nhớ đó cũng là một kỉ niệm không thể quên đúng không bố mẹ nhỉ.
Con đường sự nghiệp của con trong tương lai sẽ dẫn con về đâu đây? Về bên vòng tay thân yêu của bố mẹ của quê hương hay lại phiêu bạt nơi xứ người.
Con sợ ngay cả những dự định trước mắt của con, con là đứa con gái hiếu thắng. Chính vì thế nhiều khi con đã phải ép vào lòng những ham muốn thực sự để thực hiện bằng được những gì con nghĩ là tốt cho công việc của con. Trong đầu con luôn đặt hai chữ sự nghiệp lên trước, con không muốn thua kém một đứa con trai nào. Con không muốn mình phải dựa dẫm vào một ai đó. Cũng chính vì thế mà con đã không nhận lời yêu với bất cứ một ai khi chưa thành công trên con đường học hành và sự nghiệp. Và một lần nữa con lại làm cho bố mẹ phải lo lắng nhiều. Bố mẹ vẫn bảo với con là con gái có thì, con cũng biết điều đó nhưng sao mà khó quá bố mẹ ạ. Chính con đã không đủ can đảm để công nhận với chính mình là con cũng biết yêu và khao khát được yêu, chính vì vậy con đã không đáp lại bất cứ một lời tỏ tình nào của người ta. Hay là con sợ vì tình yêu là con đường không quen thuộc, con sợ hãi mình sẽ nhẫm đường lạc lối để rồi phải khổ đau. Con không muốn trái tim mình rạn nứt, nên đành nhìn tình yêu như một thứ xa xỉ mà con không đủ sức có nó.
Đừng lo cho con bố mẹ nhé, dù đấy là câu nói thừa con vẫn phải nói. Rồi thời gian sẽ dạy cho con tất cả, cả niềm tin vào tình yêu và cuộc sống nữa.