Thơ Tình Tiền Chiến
EM ĐƯƠNG THÊU...
Em đương thêu bên cửa,
Mơn mởn trăm vẻ xinh.
Anh ghé đến ngồi cạnh
Vuốt ghẹo làn tóc xanh.
Giật tay em khẽ trách:
''Cho Hà thêu đi anh.''
Không nghe anh cứ nghịch,
Em bực nắm tay anh,
''Vì tội đã trêu Hà
Kết án tay phải giữ,
Bao giờ biết hối lỗi
Hứa chừa đi thì tha.''
''Không , anh chả chừa đâu,
Vì em đẹp lắm ấy.
Muốn em giữ suốt đời
Để ngồi cạnh em mãi''.
NGUYỄN XUÂN HUY
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2011 23:08:03 bởi songnhi >
Buồn Xưa Quỳnh hoa chiều đọng nhạc trầm mi. Hồn xanh ngát chở dấu xiêm y Rượu hát bầu vàng cung ướp hương Ngón hưởng say tóc nhạc trầm mi. Lẵng xuân Bờ giũ trái xuân sa Đáy dĩa mùa đi nhịp hải hà Nhài đàn rót nguyệt vú đôi thơm. Tỳ bà sương cũ đựng rừng xa Buồn hưởng vườn người vai suối tươi. Ngàn mây tràng giang buồn muôn đời. Môi gợi mùa mưa ngực giữa thu Duyên vàng da lộng trái ru ngươi Ngọc quế buồn nào gội tóc xưa. Hồn ta trĩu sách nhánh say sưa NGUYỄN XUÂN SANH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2012 00:29:15 bởi songnhi >
Nàng Vọng Phu Bấy lâu lặng lẽ đợi chờ, Mộng hồn theo đến bao giờ mới thôi? Nắng mưa hồn đá ko phai Trời nam in rõ bóng người Vọng Phu Đêm thanh vắng buồn ru con ngủ Dế gọi hồn thiên cổ canh thâu. Thời gian đen tối một màu, Vẳng nghe tiếng gió chở sầu tới nơi. Ánh đèn lạnh mờ soi thềm vắng. Tiếng người yêu đồng vọng bên lòng. Lưng trời tiếng vạc não nùng, Ngoài vườn tiếng cú lạnh lùng cầm canh. Mắt vẩn giữ ảnh hình âu yếm, Buổi chiều tàn, sương điểm cành mơ. Bấy lâu trăng đợi hoa chờ, Sống lai láng lệ núi ngơ ngẩn sầu. Vườn thu vắng ngả màu thương nhớ, Lá vàng rơi mấy thuở bạc đầu. Thương nhau nên phải tìm nhau, Bến bờ ly cách bắc cầu yêu thương. Liễu rũ tóc xót thương tiễn biệt. Chim động lòng tha thiết kêu ca. Sương đưa mặt đất la đà, Gió theo quyến luyến níu tà áo đơn. Ánh bình minh tung màn sương lạnh Soi quãng đời hiu quạnh xa xôi. Nàng đi tấc dạ bùi ngùi, Khóm rừng thức dậy gửi lời đắng cay. Trời chính ngọ rặng cây tròn bóng Đường đá xanh hơi nóng bốc dần, Gốc cây nàng tạm nghỉ chân, Để cho con bú, đỡ phần nắng nôi. Trời dịu mát cây đồi nghiêng bóng, Đồng lúa non, gợn sóngxanh xanh, Bồng con chan chứa bao tình, Đường xa nàng lại một mình bước lên. Chiều dần xuống bên rừng lặng lẽ, Mây về ngàn ôm vẻ nhớ nhung, Chim hôm buông tiếng não nùng, Buồn rầu từ giã cánh đồng mông mênh. Đường chiều vắng ,bên mình lạnh vắng, Chốn chân trời ánh sáng dần xa, Bước lần theo bóng chiều tà, Nàng lên ngọn núi thiết tha trông chừng. Gió lựa khúc nhạc hùng rung động, Biển chập chùng cao giọng cung thương, Rừng thiêng trầm bổng tiếng vang, Ngàn lau đứng dậy tơ vàng ngân vang, Là nhạc điệu cao xa bất tử, Của nghìn trùng vũ trụ hiên ngang, Linh thiêng trong cảnh chiều vàng, Khiến nàng hoá đá hồn nàng cao bay. Vẩn còn với nước non này, Bầu trời che chở ngàn mây đến hầu. Sao dời vật đổi bấy lâu, Khăng khăng đá vẩn giữ màu tiết trinh. NGUYỄN VĂN CỔN (Trích Nước Tôi)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2012 00:30:21 bởi songnhi >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: