Chương 30 Uy Lực Của Tôn Giả Khi miệng lão phát ra mấy chữ này, Hạ Nhất Minh lập tức biết, hành tung của mình đã bị đối phương phát hiện. Trong lòng hắn vô cùng u sầu bởi vì hắn căn bản không hiểu đối phương làm thế nào mà khám phá được hành tung của mình. Giờ phút này, hắn không chỉ thi triển chưởng nhãn pháp đơn giản như vậy, mà ở bên ngoài còn có cả vân vụ lực và chưởng nhãn pháp kết hợp thành hư ảo lực.
Ngày xưa, Từ tự Lệ nhìn không thấu được vân vụ lực trong phong vân vụ bí tịch, cho nên Hạ Nhất Minh vô cùng tự tin, trừ phi là Tôn Giả có thiên phú về vân vụ, nếu không thì đừng mơ tưởng nhìn thấu hư ảo thuật của mình.
Đúng là bởi vì có vân vụ lực và chưởng nhản pháp kết hợp mà thành hư ảo thuật và toản địa thuật, cho nên Hạ Nhất Minh mới có đảm lượng tới đây trộm đồ. Nhưng không ngờ đối phương chỉ vừa liếc nhìn lần thứ hai là đã phát hiện sự tồn tại của mình. Kết quả này khiến hắn vô cùng kinh hãi, đồng thời cũng cảm thấy rất uể oải.
Chẳng lẽ Tôn Giả trước mắt không ngờ lại có thiên phú vân vụ sao? Nếu thật sự như vậy, vận khí của hắn quả thật là rất tệ. Tuy nhiên nếu đã bị đối phương phát hiện và nói ra như vậy, Hạ Nhất Minh tự nhiên sẽ không tiếp tục đứng ngây ngốc ở đó nữa. Thân hình hắn hơi run lên, không gian trước mắt lập tức vặn vẹo. Thân hình hắn lao thẳng về phía cửa như một tia chớp.
Giờ khắc này, hắn đã đề cao tốc độ lên tới cực điểm. Chỉ có điều, vừa thấy sắp sửa thoát ra khỏi cửa phòng thì thân hình hắn cũng đột nhiên ngừng lại, hai chân hơi dùng sức, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Ngay tại một khắc Hạ Nhất Minh bắt đầu hành động, lão già kia cũng đồng thời động. Tốc độ của lão nhanh tới mức khó tin, không ngờ đã chặn trước mặt Hạ Nhất Minh ngay tại trước cửa.
Dán chặt lưng vào vách tường sau lưng, Hạ Nhất Minh âm thầm kêu khổ trong lòng. Lúc trước hắn cũng đã thử qua, tòa tháp này vô cùng thần kỳ, cho dù hắn toàn lực oanh kích cũng đừng mơ có thể đánh tan được bảo tháp.
Dưới cái nhìn chăm chú như hổ rình mồi của đối phương, nơi duy nhất hắn có thể chạy trốn chính là cửa trước không rộng lắm kia. Chỉ có điều, nhìn khuôn mặt âm trầm của lão già này, trái tim Hạ Nhất Minh liền trầm hẳn xuống.
- Chướng nhãn pháp thật là lợi hại!
Thanh âm của lão trầm ổn, có lực:
- Nếu lão phu không quen thuộc hoàn cảnh nơi này như trong lòng bàn tay, thực sự là sẽ bị ngươi lừa mất.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình nhưng trong lòng hắn lại càng bực bội. Đến tận lúc này, hắn mới hiểu được, hóa ra cũng không phải biến ảo thuật của mình không nhạy mà bởi vì đối phương rất quen thuộc đối với nơi này, quen thuộc tới mức mà thuộc lòng từng đồ vật đặt ở đây.
Bởi vậy, bất kể hắn sử dụng biến ảo thuật do vân vụ lực và chướng nhãn pháp kết hợp đều không thể nào lừa được đối phương. Nhẹ nhàng thở dài một hơi Hạ Nhất Minh thầm nghĩ không ổn, nhưng đôi mắt hắn vẫn ngắm về bốn phía, dường như đang tìm đường lui.
Lão nhân hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi không cần tìm đường nữa. Ở đây, trừ đại môn sau lưng lão phu, ngươi hết đường rồi.
Hạ Nhất Minh thu hồi ánh mắt, hắn cải biến âm điệu, trở thành giọng khàn khàn, hỏi:
- Các hạ xưng hô như thế nào?
Lão nhân cười ngạo nghễ, nói:
- Lão phu Trác Thịnh Phong.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh ngưng lại, nói:
- Hóa ra các hạ chính là Trác Thịnh Phong, không thể tưởng được nhiều năm như vậy, ngươi đều ẩn cư ở nơi đây không ra, thật sự là kiên nhẫn thật đó.
Miệng hắn nói vậy nhưng trong lòng âm thầm tự nhủ, chẳng biết Trác Thịnh Phong này lai lịch thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ của lão, dường như rất có danh tiếng.
Trác Thịnh Phong lạnh lùng nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Lão phu bế quan không ra, tự nhiên là muốn càng tiến thêm một bước. Các hạ nếu đã nghe nói tới danh hiệu của lão phu.. vậy hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu. Hắn hơi ngồi xổm xuống, đôi mắt nhíu lại, toàn thân lộ ra khí thế cuồng bạo như dã thú bị thương. Khí thế này ập vào mặt khiến Trác Thịnh Phong mặt nhăn mày nhó. Lão hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nói:
- Ngươi thật sự muốn chiến một trận với lão phu sao?
Trong lòng khẽ động, Hạ Nhất Minh liền hỏi:
- Chẳng lẽ Trác tiền bối nguyện ý buông tha tại hạ.
- Không sai, ta có thể tha cho ngươi một lần, nhưng ngươi phải nói cho ta một việc.
Trác Thịnh phong chậm rãi nói.
Hạ Nhất Mình mừng thầm trong lòng, khí thế trên người không khỏi suy yếu đi vài phần. Lấy thân phận Tôn Giả của đối phương nếu đã hứa hẹn, quả thật có thể tin tưởng vài phần. Hắn do dự một chút, trầm giọng hỏi:
- Ngươi muốn ta nói cái gì.
Trác Thịnh Phong nhìn hắn thật sâu, nói rõ ràng từng chữ một:
- Làm sao ngươi có thể trốn được lão phu để tiến vào đây.
Hạ Nhất Minh lập tức thoải mái, khó trách tại sao lão nhân này cứ giằng co với mình nửa ngày mà không hề động thủ, hóa ra trong lòng lão lại có sự băn khoăn như vậy. Nếu Hạ Nhất Minh có thể một lần trốn được lão để lọt vào đây, như vậy cũng sẽ có lần thứ hai, thậm chí còn lần thứ ba. Lần này cho dù có thể không bị mất gì nhưng lần sau thì rất khó nói. Hơn nữa phòng bên cạnh còn là nơi cất giữ các thần binh lợi khí, bất kể theo góc độ nào, Trác Thịnh Phong đều phải biết rằng Hạ Nhất Minh vào đây bằng cách nào.
Âm thầm cười khổ một tiếng, Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Thực xin lỗi, ta không thể nói cho ngài.
Trên mặt Trác thịnh Phong không hề có chút biểu tình nào, dường như lão đã sớm có dự cảm về câu trà lời này. Lão chậm rãi duỗi một bàn tay ra. Khi bàn tay lão vươn ra, không khí xung quanh dường như cùng bị cô đọng lại. Tuy rằng còn cách một khoảng nhưng Hạ Nhất Minh đã cảm nhận được áp lực khổng lồ ở xung quanh truyền tới, ngay cả thân thể hắn cùng dường như bị giam cầm chặt chẽ.
Hạ Nhất Minh vô cùng hoảng sợ. Mặc dù hắn đã gặp mấy vị Tôn Giả ở Thiên Trì, nhưng cho dù là lúc đối mặt với Lê Minh Huyên, tất cả bọn họ đều chỉ có chút ý niệm giáo huấn hắn trong đầu, căn bản không hề có ý định dùng toàn lực. Nhưng lúc này lại khác, Trác Thịnh Phong đã xuất toàn lực, dùng chân khí của bản thân áp bách tới. Lực lượng giam cầm này giống như một tòa núi lớn đè ép xuống. Đây mới là lực lực chân chính của cấp bậc Tôn Giả, chính là một lực lượng có tính chất áp đảo.
Khi đối mặt với lực lượng cấm cố của Kim Chiến Dịch, Hạ Nhất Minh vẫn còn có thể thoải mái chiến một trận, dùng sức mạnh hùng hậu, sắc bén của kim hệ để mở một đường máu, hoàn toàn đánh tan lực lượng cấm cố.
Nhưng sau khi tiếp xúc với lực lượng cấm cố của Trác Thịnh Phong, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn không có ý niệm này trong đầu. Trừ phi có đại quan đao trong tay, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không lấy cứng chọi cứng để tự tìm đường chết.
Hắn lật cổ tay, lập tức xuất hiện một cây xoa kiếm. Ngay khi thứ binh khí âm trầm này xuất hiện: Hạ Nhất Minh rõ ràng thấy được đôi mắt của Hạ Nhất Minh dường như cô đọng lại, tiếp đó là một vẻ tức giận, đồng thời cũng theo biến hóa này, lực lượng cấm cố ở bốn phía xung quanh cùng xảy ra biến đổi rất nhỏ.
Tuy rằng Hạ Nhất Minh không rõ vì sao lão lại đột nhiên có biểu tình thất thố như vậy, nhưng không thể nghi ngờ rằng đây là một cơ hội vô cùng tốt.
Xoa kiếm trong tay hắn chợt rung động, vẽ ra ba đóa hoa kiếm màu sáng đen. Ba đóa hoa kiếm này đâm ra như thể thực chất, đánh chính xác vào ba điểm giao nhau của bốn phía không gian xung quanh.
Sắc mặt Trác Thịnh phong hơi biến đổi. Trong mắt lão thậm chí còn thoáng có vẻ kinh ngạc. Người trước mặt này rõ ràng chưa đạt tới cảnh giới Tôn Giả, nhưng toàn bộ ba kiếm này của hắn lại đều đâm trúng những điểm yếu nhược nhất của không gian cấm cố. Trong đầu lão hiện lên một ý niệm, sợ rằng tu vi của người này đã đạt tới thế chân vạc. Trác Thịnh phong hừ lạnh một tiếng, duỗi cổ tay ra, dùng cách không trảo khiến cho lực cấm cố lập tức mảnh liệt buộc chặt tới trung tâm, giống như kéo lưới bắt cá trong biển. Khi kéo lưới cá lên, nước biển chảy hết ra theo mắt lưới, chỉ còn lại cá nằm trong lưới mà thôi.
Lực cấm cố đã thay đổi, ba kiếm mà Hạ Nhất Minh vừa đánh ra lập tức không còn chút tác dụng, trừ việc ba đóa hoa kiếm đó va chạm với lực cấm cố, bùng lên tia lửa mảnh liệt. Vẻ mặt Trác Thịnh Phong dường như không chút biểu tình, nhưng ánh mắt lão vẫn trói chặt trên người đối phương. Lão rất lo lắng người này có thể thoát khỏi tay mình, nhưng lão cùng biết Hoàng Tuyền Môn có môn quy rất khủng bố. Nếu không thế bắt giữ người này, bức hỏi phương pháp lẻn vào đây, như vậy cho dù có chém hắn hàng ngàn hàng vạn nhát cũng vẫn mất nhiều hơn là được.
Nhưng ngay khi tưởng như người này đã hoàn toàn bị trói buộc bởi lực lượng cấm cố thì Trác Thịnh Phong đột nhiên cảm nhận một tia chẳng lành. Thân thể Hạ Nhất Minh hơi đong đưa, giống như một chiếc lá rụng lắc lư trong gió. Tiếp đó, hắn hóa thành một trận gió, chảy ra khỏi mắt lưới của chiếc lưới bắt cá.
Vẻ mặt Trác Thịnh Phong thoáng động. Một trảo này của lão nhìn như rất đơn giản, nhưng kỳ thực đã vận dụng hết khả năng, xuất ra mười tầng lực lượng. Nhưng không ngờ thân pháp của đối phương lại quỷ dị như thế, lĩnh ngộ đối với phong lực lại đạt tới cực điểm, khiến một trảo của lão bắt vào khoảng không. Ánh mắt lão lại lóe lên lần nữa, Trác Thịnh phong giơ cả hai tay ra, nhưng đúng lúc lão muốn xuất trảo ra thì sắc mặt đại biến, trong mắt toát ra lửa giận vô cùng.
Hạ Nhất Minh một khi thoát khỏi lực cấm cố của lão, lập tức phi tới bên cạnh một giá sách. Hắn cũng không thèm liếc nhìn những chiếc hộp gỗ ở trên đó, chỉ hơi vung tay, lập tức chúng lao thẳng tới hướng Trác Thịnh Phong như phong hỏa luân.
Mỗi quyển sách ở đây đều là trân bảo cực kỳ hiếm quý, Trác Thịnh Phong phụ trách thủ vệ kho vũ khí, nếu để cho những quyển sách này bị huỷ hoại, như vậy sẽ là một đả kích trí mạng đối với thanh danh của lão.
Hai tay lão nhẹ nhàng chuyển động, tuy rằng Hạ Nhất Minh bắn những hộp gỗ tới như mưa rào nhưng dưới song chưởng của lão, tất cả đều nhẹ nhàng hạ xuống một góc phòng, ngay cả ám kình mà Hạ Nhất Minh lưu lại trong hộp gỗ cùng bị lão dễ dàng tiêu trừ.
Loại năng lực khống chế hùng mạnh thế này quả thật ngay cả Hạ Nhất Minh cùng phải cam bái hạ phong. Chỉ có điều, trong phòng có quá nhiều hộp gỗ, góc độ ném ra của Hạ Nhất Minh là vô cùng xảo quyệt. Trong mỗi chiếc hộp đều ẩn chứa chân khí hùng mạnh, chỉ cần Trác Thịnh Phong bỏ lở một chiếc, cam đoan chiếc hộp đó sẽ vỡ nát, kết cục của quyển sách bên trong có thể nghĩ được ngay.
Sau một lát, Trác Thịnh Phong bị bắt buộc phải di động bước chân. Thân hình của lão như một tia chớp, nhẹ nhàng vung chưởng đỡ mấy chiếc hộp gỗ lên góc phòng. Nhưng chỉ trong nháy mắt đó, Hạ Nhất Minh đã từ trong phòng chạy trốn thoát ra ngoài cửa. Đôi mắt Trác Thịnh Phong lóe lên, lão quay người như thể đã sớm có chuẩn bị, nhắm vào Hạ Nhất Minh tung ra một trảo trong hư không.