Chương 179 Đại Hữu Thu Đồ Ánh mắt Hoắc Đông Thành sáng lên nhìn Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn vẫn lo lắng như trước bất quá đang dần bình tĩnh lại. Nơi này dù sao cũng là hậu viên của Hoắc gia, mỗi đêm hắn thường tới đây luyện công, cũng không xảy ra chuyện gì. Lúc này gặp Hạ Nhất Minh mới cảm thấy khẩn trương mà thôi. Trải qua bất an lúc đầu, Hoắc Đông Thành rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Nhất Minh lại khiến trái tim hắn không bình tĩnh được.
- Hoắc Đông Thành, thiên phú của ngươi rất tốt.
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói.
Hoắc Đông Thành ngạc nhiên, sau đó cười khổ, nói:
- Tiền bối. Ngài không nên an ủi vãn bối. Trong thế hệ đệ tử Hoắc gia, mười sáu tuổi chưa đạt tới lục tầng nội kình, trên cơ bản là do tư chất bình thường, cả đời này tu luyện võ đạo thành tựu cũng chỉ có hạn.
Hạ Nhất Minh ung dung cười. Nếu trước đây tại Hạ gia trang, mười sáu tuổi đột phá lục tầng nội kình đã coi như thiên phú cực cao, xứng đáng là thiên tài để gia tộc bồi dưỡng, nhưng không ngờ nơi này mười sáu tuổi đạt lục tầng nội kình mới chỉ là đạt điều kiện cơ bản. Bởi vậy có thể thấy, nơi này cùng Thái Thương huyện trình độ võ học chênh lệch bao xa. Bất quá trên Bồng Lai Tiên Đảo thiên địa chân khí vô cùng nồng đậm. Tại đây tu luyện cho dù là người bình thường cũng được hỗ trợ thật lớn, bởi thế thành tựu có cao hơn cũng không quá ngạc nhiên.
- Ta không phải an ủi ngươi. Hoắc Đông Thành, ta không ngại nói cho ngươi biết, ta có một vị bằng hữu thân thiết, người này tu vi võ đạo sâu không lường được. Thậm chí không dưới ta. Mà thể chất đặc thù của ngươi hết sức phù hợp với công pháp võ học của hắn. Nếu ngươi nhận lời, ta sẽ giới thiệu ngươi làm môn đệ của hắn, kế thừa y bát. Ngươi thấy thế nào?
Hoắc Đông Thành thoáng lộ ra vẻ do dự. Hắn dù sao cũng chỉ là một thiếu niên gần mười bảy tuổi, hơn nữa còn đang là đệ tử thế gia, dù biết Hạ Nhất Minh là một cao thủ Tiên thiên cảnh giới nhưng quyết định này có thể ảnh hưởng tới cả đời hắn sau này.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, từng bước đi tới, không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau Hoắc Đông Thành. Nhẹ nhàng đưa một tay ra, kéo lấy cánh tay Hoắc Đông Thành, hướng chân núi chạy xuống.
Hoắc Đông Thành kinh hô một tiếng, hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, bất quá chỉ cảm nhận được trước mắt hoa lên, cánh tay căng cứng, nhưng giống như đằng vân giá vũ bay về phía chân núi. Trước mắt hắn lúc này, tất cả như vùn vụt lướt qua, mặc dù khi bắt đầu hắn vô cùng sợ hãi nhưng chỉ chốc lát đã đắm chìm trong cảm giác khoan khoái mãnh liệt này. Đương nhiên hắn biết Hạ Nhất Minh không làm tổn thương tính mạng mình, nếu không hắn cũng không có khả năng mau chóng trấn tĩnh vậy.
Chỉ vài cái lên xuống, Hạ Nhất Minh đã kéo hắn trở về sân sau hậu viện. Tới nơi này, Hạ Nhất Minh mới thả Hoắc Đông Thành xuống, nói:
- Đi theo ta tới đây.
Dứt lời Hạ Nhất Minh lập tức tiến vào viện lạc, bởi vì hắn vô cùng tự tin, chỉ cần người có chút nhận thức võ đạo sẽ không buông tha cảm giác kỳ ngộ vừa rồi. Quả nhiên sau khi Hạ Nhất Minh tiến vào viện lạc đã nghe được âm thanh bước chân khiến hắn hài lòng. Khi Hạ Nhất Minh xuất hiện, bốn gã người hầu kia lập tức trợn tròn hai mắt.
Bọn họ rõ ràng cảnh giới bốn phía, nhưng căn bản không biết Hạ Nhất Minh ra ngoài từ lúc nào. Mà càng ngạc nhiên hơn là sau lưng Hạ Nhất Minh còn dẫn theo một người nữa.
Bốn người này vốn là đệ tử được bồi dưỡng xuất sắc của Hoắc gia, đối với những đệ tử như Hoắc Đông Thành sẽ không xa lạ. Bọn họ chỉ cảm thấy khó tin chính là, Hạ Nhất Minh không biết từ lúc nào thoát khỏi tầm mắt của bọn họ, khi trở lại còn dẫn theo một đệ tử trực hệ của Hoắc gia nữa.
Hạ Nhất Minh dĩ nhiên sẽ lo chú ý tới vẻ kinh ngạc của những người này. Hắn mở cửa tiến vào, đồng thời để Hoắc Đông Thành tiến vào cùng.
Bốn gã người hầu lập tức liếc mắt nhìn nhau sau đó lặng lẽ lui ra.
Hoắc Đông Thành vừa đóng cửa lại đã cung kính nói:
- Tiền bối. Vãn bối muốn bái ngài làm sư phụ học tập võ đạo.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Ngươi không tin vị bằng hữu kia của ta sao?
Hoắc Đông Thành vẻ mặt nhất thời đỏ bừng xấu hổ. Mặc dù Hạ Nhất Minh luôn miệng nói vị bằng hữu kia thực lực không kém hơn hắn nhưng Hoắc Đông Thành dù sao chưa tận mắt thấy, mà khi Hạ Nhất Minh đem hắn xuống núi đã bộc lộ thân pháp chinh phục hoàn toàn suy nghĩ của hắn. Bởi vậy dĩ nhiên hắn sẽ có ý bái Hạ Nhất Minh làm sư phụ.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Hạ Nhất Minh thở dài nói:
- Hoắc Đông Thành. Thể chất của ngươi tương đối đặc biệt, trong vạn người cũng khó gặp. Vị bằng hữu kia của ta cũng có thể chất giống như ngươi. Nếu bái làm môn hạ của hắn, hắn chắc chắn sẽ vui mừng mà truyền toàn bộ sở học của mình cho ngươi. Cơ hội tốt như vậy nếu người bỏ lỡ mới thật sự đáng tiếc.
Gương mặt Hoắc Đông Thành thoáng chút hiện lên vẻ do dự, khi nghe Hạ Nhất Minh nói thế, hắn rốt cuộc đã động tâm.
- Tiền bối. Vị bằng hữu của ngài cũng là cao thủ Tiên thiên cảnh giới?
Hoắc Đông Thành rốt cuộc thu hết dũng khí, cẩn thận hỏi.
Hạ Nhất Minh gương mặt làm ra vẻ cao thâm khó lường, tươi cười nói:
- Tu vi của hắn cao hơn Tiên thiên nhiều lắm.
Hoắc Đông Thành ánh mắt tràn ngập vui mừng cùng sợ hãi, hỏi tiếp:
- Nói vậy chẳng nhẽ vị tiền bối kia là Nhất đường thiên cường giả?
Hạ Nhất Minh có chút ngẩn ra, hậu thiên tu luyện giả không ngờ cũng biết tới Nhất đường thiên, chuyện này tuyệt đối tại Tây Bắc không thể có được. Bất quá nghĩ tới hai nơi khác nhau như vậy Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy bình thường hơn. Trong Thái Thương huyện trước đây, ngay cả một vị Tiên thiên cường giả cũng không có. Còn ở nơi Bồng Lai Tiên Đảo này, tất cả những cường giả tại Đông Hải tề tụ lại, Tôn giả cấp bậc còn có vài người, thông tin dĩ nhiên truyền đi chi tiết hơn là đương nhiên. Gặp được vẻ mặt thất thần của Hạ Nhất Minh như vậy, Hoắc Đông Thành tưởng hắn đã đoán đúng, nhất thời vô cùng mừng rỡ.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói:
- Tiền bối. Vãn bối bái làm môn đệ tiền bối kia, sau này có thể tấn giai Tiên thiên được không?
- Tiên thiên?
Hạ Nhất Minh cười lớn, nói:
- Đừng nghĩ tới cấp bậc này, cho dù là Nhất đường thiên cũng không phải là chuyện khó.
Khi hắn nói những lời này, thân thể tự nhiên phát ra một cỗ uy bức sâm nghiêm, khí độ ngạo thị thiên hạ này để lại Hoắc Đông Thành ấn tượng thật sâu sắc. Hoắc Đông Thành trong lòng vạn phần kích động. Hạ Nhất Minh nói những lời này, chẳng phải nói tiền đồ sau này của hắn Tiên thiên cường giả cũng không so sánh được sao?
Tới lúc này, Hoắc Đông Thành mới gật đầu đồng ý, nói:
- Tiền bối. Vãn bối nguyện ý bái vị tiền bối kia làm sư phụ.
Hạ Nhất Minh hài lòng nói:
- Tốt. Ta ở Đông Hải một thời gian nữa. Ngươi cứ tiếp tục ở tại Hoắc gia, khi ta rời đi sẽ mang ngươi đi cùng.
Hoắc Đông Thành cung kính lĩnh mệnh. Hắn biết, những vị Tiên thiên cường giả khi đã nói sẽ tuyệt đối không đổi ý. Huống hồ Hạ Nhất Minh lúc này coi trọng hắn, mà hắn thì chẳng có chút thiệt thòi nào, bởi thế Hoắc Đông Thành cũng không nghi ngờ.
Hạ Nhất Minh hai tai run lên, cười nói:
- Hoắc huynh. Trương huynh. Các ngươi đã tới xin mời vào.
Vừa nghe được tin tức, Hoắc Nhạc Thanh phụ tử cùng Trương Hòa Thái đã vội vã chạy tới. Đặc biệt hai vị Tiên thiên cường giả này trong mắt còn xuất hiện vẻ kinh hãi. Hạ Nhất Minh có thể nghe ra tiếng bước chân Hoắc Hồng Sanh cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng hai người bọn họ đã tận lực thu liễm khí tức, ngay cả tiếng bước chân cũng như không có. Nghĩ không ra vừa mới đi tới bên ngoài đã bị Hạ Nhất Minh nghe được.
Hoắc Nhạc Thanh cười ha hả, nói:
- Hạ huynh. Đám người lão phu đêm khuya quấy rầy, xin chớ trách.
Hạ Nhất Minh bình thản nói:
- Không sao. Đông Thành, đi mở cửa đi.
Hoắc Đông Thành vô cùng ngạc nhiên nhưng lập tức phản ứng, vội vàng lên tiếng sau đó tiến tới mở cửa căn phòng, nói:
- Gia gia. Trương gia gia. Đại bá. Mời vào.
Ba người Hoắc Nhạc Thanh khẽ gật đầu nhưng trong lòng chợt xuất hiện ý nghĩ kỳ lạ. Hoắc Đông Thành vốn là cháu của Hoắc Nhạc Thanh, nhưng lúc này từ thái độ của một đệ tử trực hệ trong gia môn mà xét, dường như khí thế có chút khác biệt khiến mấy người bọn họ không khỏi có chút thắc mắc.
- Đông Thành. Muộn như vậy còn tới quấy rầy Hạ tiên sinh tĩnh tu. Có phải gây chuyện không hả?
Hoắc Nhạc Thanh nghiêm mặt trách mắng.
Mặc dù mọi người trong lòng đều biết, nếu không phải Hạ Nhất Minh cho phép, cho dù giết chết Hoắc Đông Thành cũng không dám tự tiện tiến vào. Bất quá Hoắc Nhạc Thanh vẫn phải biểu hiện thái độ một chút.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Hoắc huynh chớ trách. Là ta có duyên với Đông Thành, mới bảo hắn tới đây.
Hoắc Nhạc Thanh nhất thời lộ vẻ tươi cười, nói:
- Thì ra là vậy. Đông Thành, xem ra duyên phận của ngươi không nhỏ rồi.
Cũng không biết có phải vì hưng phấn hay kích động, gương mặt Hoắc Đông Thành đỏ bừng, hắn thấp giọng nói:
- Gia gia. Hạ tiên sinh muốn dẫn tôn nhi làm một hạ một vị hằng hữu của ngài ấy để học tập võ đạo.
Hoắc Nhạc Thanh có chút ngẩn ra, nói:
- Không phải là Hạ tiên sinh muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ sao?
Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nói:
- Hạ mỗ có một vị hảo hữu thể chất cũng giống như Đông Thành. Bởi thế Hạ mỗ muốn thay mặt hắn nhận đồ đệ. Xin Hoắc huynh đồng ý.
Hoắc Nhạc Thanh do dự một chút, nói:
- Hạ huynh. Nếu ngươi nhìn trúng tiểu tôn, Hoắc mỗ dĩ nhiên không từ chối, nhưng vị hảo hữu của ngươi Hoắc mỗ hoàn toàn không biết gì cả?
Những lời này của Hoắc Nhạc Thanh có chút ủy khuất, nhưng bất kỳ ai cũng nghe ra, hắn không muốn cháu mình bái người chưa từng gặp mặt làm môn hạ.
Hạ Nhất Minh nhíu mày nói:
- Hoắc huynh. Ngươi cảm giác lệnh tôn Đông Thành tư chất tu luyện thế nào? Có cố gắng hay không?
Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt khẽ đỏ, thở dài nói:
- Trong số những hậu bối của lão phu, Đông Thành là người rất cố gắng, ban ngày chăm chỉ luyện tập, ban đên cũng tới sau núi tu luyện một mình.
Hoắc Đông Thành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lão nhân gia, tròng mắt đỏ hoe. Hắn rốt cuộc cũng biết, lão nhân gia mặc dù xem như không để ý kỳ thực rất quan tâm tới hắn.
Nhưng Hoắc Nhạc Thanh khẽ lắc đầu nói:
- Đông Thành mặc dù cố gắng như thiên phú quá kém. Tới giờ cũng chưa đạt tới lục tầng. Ài...