Thân thể không ngừng run lên của Vũ gia lão tổ rốt cuộc cũng ngừng lại, vụ khí màu đỏ lúc này cũng đã không thấy đâu. Cả gian phòng im ắng, đặc biệt Vũ gia lão tổ hai mắt nhắm nghiền giống như u linh càng mang lại cảm giác u linh đáng sợ. Cát Ma Phàm Thù thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài này tràn ngập cảm khái.
Khôi lỗi thuật tử mấy ngàn năm trước đã được một vị Thần đạo cao thủ trí tuệ cực cao sáng tạo ra. Vị thần đạo cao thủ này cũng là một trong những truyền nhân của Ngưng huyết thuật. Bất quá lão có quan hệ tốt với một vị cao thủ Ngũ Hành Môn bởi thế cũng học được một vài tuyệt kỹ mật truyền.
Tới một ngày, lão đột nhiên muốn đem tinh hoa của Ngưng huyết thuật là Ngưng huyết nhân phối hợp cùng Ngũ hành luân hồi xem điều này có thể gây ra kinh ngạc gì. Kỳ thực trước khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, vị tiền bối chỉ muốn để Ngưng huyết nhân tìm một thân thể cường đại mà thôi.
Ngưng huyết nhân mặc dù cường đại nhưng cũng có vài nhược điểm trí mạng, đặc biệt là Quang hệ, Hỏa hệ, Lôi hệ thậm chí Băng hệ cũng có thể gây ảnh hưởng rất lớn tới nó. Bởi thế hắn muốn nâng cao, khả năng phòng ngự của Ngưng huyết nhân.
Nhưng qua trăm năm thử nghiệm, hắn phát hiện, Ngưng huyết nhân thật sự uy lực rất lớn, lớn tới tình trạng khó tưởng tượng. Muốn dung nạp Ngưng huyết nhân, điều kiện duy nhất là trong thân thể kia phải hình thành không gian đặc biệt.
Đưa mắt khắp thiên hạ, trừ Thần đạo cao thủ, trong Nhân đạo cũng chỉ có Ngũ hành thân thể kiêm tu Ngũ hành mới đạt được điều kiện này.
Trừ điều kiện này ra, một vị Ngũ khí Tôn giả cam tâm tình nguyện trở thành khôi lỗi, chịu thống khổ cũng có hi vọng chế luyện ra khôi lỗi uy lực cực lớn.
Mặc dù người này tìm kiếm thế nào cũng không tìm ra được thân thể đáp ứng những điều kiện trên, bởi thế hi vọng xa vời này không thể thực hiện.
Nhưng không nghĩ tới, mấy ngàn năm sau, Cát Ma Phàm Thù lại có cơ duyên xảo hợp đến vậy, thật sự đạt được điều kiện ngặt nghèo này.
Mặc dù trái tim Vũ gia lão tổ đã bị xuyên thủng, mắt thấy chết chắc nhưng đối với Ngưng huyết nhân mà nói, không có gì khác biệt. Bởi vì Ngưng huyết nhân tiến vào thân thể lão, sau khi cắn nuốt ý niệm, thân thể này sẽ bị Ngưng huyết nhân vụ hóa. Cho dù tổn thương nặng hơn cũng có thể sử dụng. Đương nhiên khi thành công, lão cũng không thể sống lại mà chết thêm lần nữa.
Giờ phút này xem qua Vũ gia lão tổ, Cát Ma Phàm Thù biết lão đã thành công, đây là chuyện vĩ đại nhất từ khi Ngưng Huyết thuật được truyền thừa.
Xoay người khẽ mở cửa, khi Cát Ma Phàm Thù rời khỏi phòng, Yến Phi Thành cùng Hác Huyết ánh mắt khẩn trương nhìn lại.
Thấy được ánh mắt bọn họ, cùng bộ dáng muốn hỏi cũng không dám, khóe miệng Cát Ma Phàm Thù nhếch lên nói:
- Ra đi.
Theo âm thanh của lão, một người trong phòng nhanh chóng bước ra. Người này đúng là Vũ gia lão tổ, chỉ bất quá cùng bộ dạng sắp chết khi nãy hoàn toàn thay đổi.
Lão đã khôi phục gương mặt chừng ba mươi, mái tóc đen, quang mang bao quanh thân thể, khí tức sinh mạng vô cùng cường đại, nếu không phải đôi mắt đỏ tươi như máu, bất luận ai cũng không nghĩ đây là một khôi lỗi.
Yến Phi Thành cùng Hác Huyết vui mừng khôn xiết, đồng loạt hành lễ nói:
- Chúc mừng lão tổ.
Cát Ma Phàm Thù cười to mấy tiếng, theo sau thở dài.
- Vũ gia lão tổ mặc dù đáng thương nhưng ý chí của hắn cứng cỏi không tầm thường, khiến người ta kính nể. Phi Thành, ngươi cầm thiếp của ta tới Linh Tiêu Bảo Điện, cùng Động Thiên Phúc Địa, nói cho bọn họ biết, Vũ gia hậu nhân được lão phu che chở. Bọn họ có thể ép Vũ gia nhường ngôi nhưng không thể động thủ với hậu nhân Vũ gia.
Yến Phi Thành do dự một chút nói:
- Môn chủ đại nhân. Nếu chuyện này hai nhà liên hợp…
- Ngươi trực tiếp nói cho bọn họ, Vũ gia lão tổ tự nguyện trở thành khôi lỗi, bọn họ sẽ hiểu.
Yến Phi Thành lúc này mới cung kính lĩnh mệnh, hai vị kia là người kiến thức rộng lớn, nghe xong những lời này sẽ biết Môn chủ đại nhân đã hạ quyết tâm. Nếu như vậy bọn họ sẽ không làm ra phản ứng quá khích.
Hắc Huyết đột nhiên tiến lên, nói:
- Lão tổ tông. Hài nhi từng kiểm tra vết thương Vũ gia lão tổ. Vết thương trí mạng này tựa hồ do Xoa kiếm gây nên.
Cát Ma Phàm Thù khẽ gật đầu, nói:
- Ta hiểu ý ngươi. Hạ Nhất Minh chẳng những có được Xoa kiếm của bổn môn hơn nữa Thất chân thuật, Chướng nhãn pháp, Ngưng huyết thuật cùng nhiều công pháp đặc biệt khác cũng nắm giữ. Thật không biết làm sao tu luyện hết mà lúc này còn chưa tẩu hỏa nhập ma. Thật sự khó tin.
- Chướng nhãn pháp.
Hác Huyết ngẩng đầu nói:
- Lão tổ tông. Lúc trước hài nhi cùng hai vị bằng hữu tại Quỷ Khốc Lĩnh gặp được môn nhân Hoàng Tuyền, trong tay cầm Xoa kiếm, sở trường Chướng nhãn pháp. Hài nhi hoài nghi một vị bằng hữu đã chết trong tay người này.
Cát Ma Phàm Thù nhìn hắn, thở dài, nói:
- Chư Quan Hảo lão phu cũng từng gặp qua. Khi tới Quỷ Khốc Lĩnh, đệ tử bổn môn dù có đột phá cũng không có khả năng như ngươi nói, uy hiếp cả ba người. Hắc hắc… trang phục môn hạ lão phu, tám chín phần là người này.
Hác Huyết trong nháy mắt bộc lộ sát khí, tới hôm nay rốt cuộc mới xác định hai người bạn tốt của hắn đều chết trong tay Hạ nhất Minh.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên quỳ xuống, cao giọng nói:
- Lão tổ tông. Xin ngài ra tay báo thù cho hài nhi.
Cát Ma Phàm Thù hừ lạnh một tiếng nói:
- Không có tiền đồ. Thù bản thân vì sao không tự mình báo.
Sắc mặt Hác Huyết nhất thời đỏ bừng, nhưng nghĩ tới thực lực Hạ Nhất Minh lúc này, ngay cả nhân vật như Vũ gia lão tổ cũng giết được, nhất thời trong lòng hắn sự tự tin đã hoàn toàn triệt tiêu.
Cát Ma Phàm Thù đột nhiên than nhẹ một tiếng nói:
- Bất quá Hạ Nhất Minh quả thật không giống nhân loại, không thể dùng ánh mắt thông thường mà suy xét.
Lão do dự trong chốc lát, rốt cuộc nói:
- Đế Thích Thiên đã từng thông báo cho ta, hắn để Hạ Nhất Minh chủ trì Thiên Trì nhất mạch. Lúc này lão phu đuổi giết ngàn dặm không phải lại kinh động tới Long xà. Sau này trừ khi Hạ Nhất Minh tự mình tới cửa, nếu không lão phu cũng không thể tự mình ra tay.
Hác Huyết vẻ mặt càng lúc càng khó coi. Sau khi nhận sự giáo huấn, nếu hi vọng Hạ Nhất Minh lần nữa tới đây khiêu khích tốt nhất nên hi vọng mặt trời mọc phía đằng Tây có khả năng hơn.
Cát Ma Phàm Thù khẽ lắc đầu, lão lặng lẽ cười, nói:
- Bất quá lão phu mặc dù không thể đích thân ra tay nhưng nếu ngươi đi giết hắn, bất luận là ai cũng không thể nói gì.
Hác Huyết giật mình, lập tức cười khổ không thôi. Bằng vào thực lực Tôn giả bình thường như hắn, để người ta nhét kẽ răng còn không đủ.
Cát Ma Phàm Thù quay đầu nhìn Vũ gia lão tổ, nói:
- Người này thực lực vốn chỉ thấp hơn Nhân đạo đỉnh cấp, lúc này ngưng luyện thành công Ngũ hành thân thể, bị Ngưng huyết nhân của lão phu ký thể thành công. Hắc hắc… lão phu muốn xem khôi lỗi trong truyền thuyết thật sự có như đồn đại hay không?
Hác Huyết hai mắt nhất thời lóe lên, hắn nhìn khôi lỗi tràn ngập hi vọng.
***
Trong Quỷ Khốc Lĩnh, Hạ Nhất Minh kiên trì chờ đợi rốt cuộc Bách Linh Bát cũng tới.
Liếc qua một lượt thân thể gã, Hạ Nhất Minh lúc này mới hoàn toàn yên tâm, nói:
- Bách huynh. Chúc mừng ngươi từ tay Hoàng Tuyền Lão tổ chạy thoát. Nếu chuyện này truyền ra cam đoan ngươi sẽ danh chấn thiên hạ.
Hạ Nhất Minh vốn nói đùa, nhưng Bách Linh Bát nói:
- Ta trên đường tới đây lại gặp người đó.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Hạ Nhất Minh nhất thời đông cứng, hắn thất kinh hỏi:
- Hoàng Tuyền Lão tổ?
- Đúng.
Hít vào một ngụm lãnh khí, Hạ Nhất Minh hỏi:
- Hắn lại động thủ giết ngươi lần nữa.
- Không. Hắn không ra tay, chỉ hỏi ta có nguyện ý làm sát thủ hay không?
Sắc mặt Hạ Nhất Minh nhất thời vô cùng cổ quái. Bất quá cẩn thận nghĩ tới năng lực đặc biệt của Bách Linh Bát, không thể không thừa nhận, ánh mắt Hoàng Tuyền Lão tổ rất tinh tường, thoáng cái đã nhìn ra bản chất của gã.
Trên thế giới này, thiên phúc sát thủ đệ nhất trừ Bách Linh Bát ra không có người thứ hai thay thế. Trên thân thể gã không có khí tức sinh mạng, lại có thể tùy ý chảy tới cho dù đó là địa phương nào. Càng thêm một thân thể bất tử…
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn Bách Linh Bát, trong lòng cũng cảm nhận được, người này không làm sát thủ, quả thực đáng tiếc.
Bách Linh Bát với sự cảm khái của Hạ Nhất Minh vẫn hoàn toàn không biết, gã nhìn đỉnh núi phía xa, hỏi:
- Ngươi làm sao có thể tạo quan hệ với Long xà?
Hạ Nhất Minh cười khổ, nói:
- Ta sao có bản lĩnh này? Đều là tiểu gia hỏa bảo trư.
Khi nói tới những lời này, hắn lập tức nghĩ tới việc bảo trư lừa gạt Long xà, bất quá trong lòng hắn vô cùng thắc mắc, Long xà có trí tuệ cùng kinh nghiệm như vậy, sao có thể dễ dàng tin tưởng bảo trư đây?
Chí có thể nói, lối suy nghĩ của Thánh thú không phải nhân loại có thể lý giải.
Bách Linh Bát thu hồi ánh mắt, nói:
- Ngươi định ở đây tu luyện?
- Tu luyện?
Hạ Nhất Minh có chút ngẩn ra, tựa hồ như đang nghĩ gì, đột nhiên hắn vỗ vai Bách Linh Bát, nói:
- Bách huynh. Đa tạ.
Dứt lời, hắn xoay người phóng lên đỉnh núi.
Bách Linh Bát ngơ ngác nhìn theo, e rằng với năng lực tính toàn cường đại của gã cũng không biết Hạ Nhất Minh vì sao đột nhiên cảm tạ mình.
Hạ Nhất Minh dĩ nhiên không hiểu giao tình cùng tư tưởng Thánh thú, nhưng Bách Linh Bát đối với nhân loại cũng cảm thấy hết sức bất đắc dĩ.
Thân thể nhấp nhô vài cái, Hạ Nhất Minh đã tới đỉnh núi, đầu cự mãng lúc này nhìn Hạ Nhất Minh mặc dù không thân thiết nhưng cũng không còn ác ý.
Hạ Nhất Minh nhìn cự mãng tươi cười, về phần Long xà có để ý tới hay không đây không phải phạm vi hắn lo lắng.
- Bảo trư. Lôi điện. Nhanh một chút, chúng ta xuất phát.
Hạ Nhất Minh dồn dập nói.
Bảo trư cùng Lôi điện thoáng cái đã tới bên người hắn. Âm thanh Bách Linh Bát từ phía sau truyền tới:
- Chúng ta đi đâu?
- Kinh thành.
Hạ Nhất Minh hãnh diện nói:
- Vũ gia còn nợ ta một quyển bí tịch. Bất luận thế nào cũng phải lấy được.