Chương 367 Cuồn Cuộn Mà Tới Phu phụ Trần Lâm Tây cùng Vu Tuyết Doanh cùng liếc mắt nhìn nhau cười, Trần Lâm Tây nói:
- Dịch huynh, mục đích của chúng ta đều giống nhau, không cần nói lời khách sáo làm gì. Dựa theo ước định trước đó, nếu có thể đẩy tan đợt tấn công của đàn thú, hơn nữa còn giết được năm trăm năm tiên thiên linh thú, thì nội đan của chúng sẽ thuộc về bọn ta.
Dịch Trung Thiên sang sảng cười nói:
- Hai phu phụ yên tâm, Băng Cung của chúng ta có ba vị tương trợ cảm thấy vô cùng cảm kích, tuyệt đối sẽ không có ai tham tiên thiên nội đan của mọi người.
Lòng Hạ Nhất Minh hơi động, Bắc Cương Băng Cung mặc dù có lịch sử mấy ngàn năm, có thể nói là gia nghiệp to lớn, nhưng tiên thiên nội đan thì dù môn phái nào cũng không hề ngại mình có nhiều.
Dịch Trung Thiên sở dĩ lần này bỏ qua tiên thiên nội đan chính là vì muốn bảo toàn tòa thành này.
Về phần ba người đến từ phương Đông, mục đích của bọn họ hết sức rõ ràng, nếu như không phải có tiên thiên nội đan hấp dẫn thì bọn họ cũng không ra tay tương trợ.
Ánh mắt Trương Bách Lâm nhìn về phía Hạ Nhất Minh, hắn trầm giọng nói:
- Dịch huynh, vị này là?
Dịch Trung Thiên cười khổ một tiếng, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa biết được thân phận của Hạ Nhất Minh.
Mỉm cười, Hạ Nhất Minh nói:
- Tại hạ họ Hạ, nhân dịp đi qua nơi này cho nên ở lại xem một chút.
Nhìn ánh mắt đề phòng của ba người Trương Bách Lâm, hắn bật cười nói:
- Các ngươi yên tâm, trừ phi xuất hiện thánh thú nội đan, nếu không vô luận có bao nhiêu tiên thiên nội đan Hạ mỗ cũng không lấy.
Mặc dù với tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh không có khả năng so đo với bọn họ, cho nên nếu nói hắn cùng với bọn họ tranh đoạt tiên thiên nội đan thì quả thật là không có thể diện.
Ba người Trương Bách Lâm hơi ngẩn người ra, sau đó không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
Nói câu này trước mặt nhiều người như vậy, tự nhiên Hạ Nhất Minh không có khả năng đổi ý.
Trương Bách Lâm cười ha hả, nói:
- Hạ huynh nói đùa. Lão phu mặc dù không phải là người ở Bắc Cương, nhưng một phần ba cuộc đời sinh sống ở nơi đây, cho nên đối với tính tình của thánh thú Bắc Cương cũng hiểu đôi chút.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Bắc Cương thánh thú đều độc lập hành tẩu, bọn chúng tuyệt đối không có khả năng ở cùng đàn thú nào, cho nên Hạ huynh mong chờ thánh thú nội đan là điều tuyệt không thể xuất hiện trong lần này.
Phu phụ Trần Lâm Tây cũng vui vẻ cười, Hạ Nhất Minh nếu đã không lấy tiên thiên nội đan, như vậy không hề xung đột tới lợi ích hai người cho nên bọn họ cũng không nói gì thêm.
Dù sao, bọn họ nghĩ nếu như xuất hiện thánh thú, như vậy không phải là đi liệp sát thánh thú, mà là bị thánh thú liệp sát lại.
Vu Tuyết Doanh mặc dù tuổi không còn nhỏ nhưng bởi vì tu luyện có chút thành tựu, cho nên bộ dạng vẫn còn trẻ trung, gật đầu với mọi người xung quanh nói:
- Phu phụ chúng ta lần đầu tiên tới Bắc Cương chỉ là muốn tìm kiếm tiên thiên nội đan, hy vọng lần này có thể kiếm được.
Hai mắt Hạ Nhất Minh hơi sáng lên nói:
- Người nhà các hạ có phải muốn tiến vào cảnh giới tiên thiên?
Vu Tuyết Doanh khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh lộ vẻ hâm mộ. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã là tiên thiên cường giả cho thấy tiền đồ của hắn ngày sau khó có thể hạn chế.
- Phu phụ chúng ta có một đứa con bốn mươi hai tuổi tu luyện tới thập tầng nội kình đỉnh phong, cho nên lão phu muốn kiếm hai viên tiên thiên nội đan, sau này quay trở lại Đại Thân quốc sẽ tới Linh Tiêu Bảo Điện đổi lấy một viên tiên thiên kim đam. - Trầm Lâm Tây trầm giọng nói. Trong lời nói của hắn có một tia đắc ý, hiển nhiên đối với việc gia tộc mình có người nối nghiệp thì cảm thấy vô cùng vui mừng.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, nói:
- Linh Tiêu Bảo Điện còn cho hoán đổi tiên thiên kim đan?
- Hạ huynh chẳng lẽ không biết sao? - Trương Bách Lâm kinh ngạc nói:
- Từ mấy ngàn năm trước Linh Tiêu Bảo Điện đã cho phép hoán đổi tiên thiên kim đan, chỉ là muốn đổi một viên tiên thiên kim đan phải mất hai viên tiên thiên nội đan, khiến người ta cảm thấy xót ruột a.
Trần Lâm Tây bật cười nói:
- Trương lão, Linh Tiêu Bảo Điện cho đổi rất công bình, nếu như không có Linh Tiêu Bảo Điện chúng ta dù chiếm được hai viên tiên thiên nội đan, hơn nữa hao tốn tiền của mời luyện đan sư cũng chưa chắc có thể luyện chế thành công hai khối tiên thiên kim đan.
Vu Tuyết Doanh gật đầu, nói:
- Dù là luyện chế hai khối tiên thiên kim đan, luyện đan sư cũng phải lấy đi một viên. Nếu luyện chế hai lần thất bại, chẳng những chúng ta không thu được tiên thiên kim đan, ngược lại còn mất rất nhiều dược liệu trân quý.
Hạ Nhất Minh lúc này mới cảm thấy thư thái, Linh Tiêu Bảo Điện làm như vậy tuyệt đối là lãi lớn.
Với những luyện đan sư khác mà nói thì xác xuất thành công luyện chế tiên thiên kim đan cũng không phải là cao. Nhưng đối với Linh Tiêu Bảo Điện thì khác, nơi đó có không ít tiên thiên luyện đan sư, nếu như không tiếc tiền đào tạo một vị luyện đan sư có thiên phú đặc thù về luyện chế tiên thiên kim đan thì xác xuất thành công sẽ lớn hơn bảy thành.
Mặc dù làm như vậy chẳng khác nào chặt đứt tiền đồ phát triển luyện đan thuật của tiên thiên luyện đan sư, nhưng đối với một siêu cấp môn phái thì làm như vậy có rất nhiều chỗ tốt.
Trong lòng hắn hơi động, nếu như hắn nhận loại sinh ý này thì thành công cam đoan sẽ cao hơn đám người Hác Đồng. Chỉ là ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu hắn đã lập tức bị gạt bỏ đi.
Quay đầu lại nhìn màn đêm bên ngoài thành, nhưng Hạ Nhất Minh có thể từ trong gió nghe được những thanh âm mơ hồ.
- Các vị, đám cự hùng rất nhanh sẽ tới.
Sắc mặt Dịch Trung Thiên khẽ đổi, vội vàng nói:
- Thực lực của thú đàn cự hùng trong Băng Cương tương đối cao, các vị tiên thiên cường giả trong lúc chiến đầu không nên tấn công sâu vào thú đàn. Mặt dù bọn chúng chưa chắc có thể thương tổn các vị, nhưng đủ để gây ra được nhiều ít phiền toái, nếu bị linh thú giáp công thì chỉ sợ hậu quả không thể tưởng nổi.
Đám người Trương Bách Lâm lần lượt gật đầu, sắc mặt mỗi người đều vô cùng ngưng trọng, hiển nhiên bọn họ cũng không phải lần đầu nhìn thấy thú đàn của Bắc Cương.
Ngược lại Hạ Nhất Minh đối với tình hình tương đối tò mò, hơn nữa trong lòng hắn trước giờ vẫn chưa để thú đàn vào trong mắt.
Đúng lúc này, một tiếng rống từ xa truyền tới, sau đó mặt đất bắt đầu rung chuyển bởi những tiếng bước chân.
Khi thấy trên tường thành thủ vệ dày đặc, con thủ lỉnh cự hùng tựa hồ đã biết hành tung bại lộ, cho nên lập tức ra lệnh cho đàn thú không cần che dấu hành tung nữa.
Vì vậy, đám cự hùng với thân thể to lớn lập tức di chuyển với tốc độ nhanh, phát ra khí thế như thiên quân vạn mã chuẩn bị tấn công.
Loại khí thế này nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, thậm chí còn có thể ngăn chặn lại khí thế của những thủ vệ trên tường thành.
Dịch Trung Thiên hít một hơi thật sâu, nói:
- Đám cự hùng này tựa hồ có điều gì đó không thích hợp.
Từ Quân hỏi:
- Dịch huynh ngươi phát hiện ra gì sao?
Dịch Trung Thiên hơi cau mày nói:
- Con thủ lĩnh của đám cự hùng này tương đối thông mình, nó chỉ huy thú đàn chẳng những rút ngắn được hai ngày lộ trình, hơn nữa sau khi đàn thú đến đây còn vô cùng cẩn thận không hề gây tiếng động. Chỉ là khi bị chúng ta phát hiện lập tức bỏ ngay ý định cẩn thận tiến lên mà trở thành quang minh chính đại tấn công.
Hắn dừng lại một chút, mắng:
- Con súc sinh này quả thật là thông minh.
Đám người Từ Quân đưa mắt nhìn nhau, cho dù là Trương Bách Lâm đã hành tẩu nửa đời người ở Bắc Cương, nhưng hắn luôn độc thân hành tẩu, hoặc là kết bạn cùng với những người có cấp bậc tiến hành liệp sát trên băng nguyên. Hiện tượng thú đàn thì lão không hiểu biết nhiều, nếu như không phải lần này vô tình gặp phải mặt, hơn nữa tham nội đan lính thú năm trăm năm thì chưa chắc đã đáp ứng.
Lúc này sau khi mọi người nghe Dịch Trung Thiên nói, ai cũng vô tình nắm chặt tay lại, Trương Bách Lâm nói:
- Dịch huynh, ngươi nghĩ lần này sẽ xảy ra chuyện gì?
Dịch Trung Thiên chậm rãi lắc đầu, nói:
- Có lẽ con đầu lĩnh cự hùng này đặc biệt thông minh.
Mọi người lúc này mới có chút yên tâm, nhưng ánh mắt đều trở nên ngưng trọng, bởi vì vô luận thế nào tin tức này cũng không phải là điều tốt.
Ánh mắt Dịch Trung Thiên đột nhiên liếc về phía Hạ Nhất Minh, còn một câu mà hắn không dám nói.
Linh thú có được trí tuệ bậc này tuyệt đối không phải là chuyện đùa, trong chủng tộc cự hùng tựa hồ trước nay không hề có con nào xuất hiện trí thông minh như vậy.
Cho nên, khi hắn nhớ lại lúc cùng với Hạ Nhất Minh nói chuyện, trong lòng đột nhiên xuất hiện một bóng ma.
Chẳng lẽ, trong đám cự hùng này thật sự có một đầu thánh thú chỉ huy sao?
Hắn mặc dù có phán đoán kinh khủng như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn không hề biểu hiện gì ra ngoài. Bởi vì hắn biết, một khi nói ra những lời này thì ngay cả Từ Quân cũng sẽ lập tức bỏ chạy ra thật xa, cho tới khi thoát khỏi cảnh bị thánh thú cự hùng đuổi giết.
Trên thực tế, ngay lúc này trong lòng hắn cũng có một trận run rẩy, không nhịn được muốn lập tức bỏ chạy.
Băng Cung từng đưa ra luật, nếu phát hiện hành tung của thánh thú như vậy phải không để ý tới hết thảy bỏ chạy thật xa, cam đoan sự an toàn cho mỗi tiên thiên cường giả.
Chỉ là khi hắn nhìn về phía toàn thành sau lưng nơi đã cư trú hơn năm mươi năm qua, nếu như cứ vậy bỏ đi thì kết quả tòa thành này sẽ như thế nào?
Hắn không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Bỗng nhiên, một cánh tay nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn.
Dịch Trung Thiên kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy được khuôn mặt tươi cười của Hạ Nhất Minh.
- Nên làm như thế nào thì cứ làm, mọi chuyện còn có ta.
Mặc dù ngữ khí vô cùng bình thản, nhưng khi nó rơi vào trong tai Dịch Trung Thiên, không biết vì sao tâm tình của hắn lại dần bình tĩnh lại.
Hắn gật đầu, chút do dự và sợ hãi trong mắt lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Giờ phút này, ý chí của hắn vô cùng kiên định, dù có thánh thú xuất hiện hắn cũng có tự tin chiến đấu một trận. Bởi vì phía sau lưng hắn còn có một người đã hứa hẹn, mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi, nhưng lại có thể xua tan đi đám mây trong lòng và làm cho lòng tin hắn dâng lên.
- Đá, dầu mỡ, cùng lửa.... - Thanh âm của Dịch Trung Thiên truyền đi trên khắp tường thành làm cho tinh thần mọi người đại chấn, nhiệt huyết trỗi dậy.
Trong đêm đen, tiếng trống nổi lên như do thiên quân vạn mã phát ra.
Dịch Trung Thiên giơ cao một cây đuốc, rồi hết sức vứt lên cao.
Dưới ánh sáng của cây đuốc, từ phía xa mọi người có thể mơ hồ thấy được thân ảnh đám cự hùng đang cuồn cuộn lao tới...