TRẢ NHỮNG BƯỚC ĐI, HUYỀN THOẠI.
Nâng trái trên cành, mơn xoa sạch bụi.
Của ngày mưa, che tắm gội khắp người.
Ở mùa nắng, rám cho vàng chín mộng.
Để chiều nhìn thuyền qua lại, trái ngang.
Em chợt vội theo chồng về xứ khác.
Tuổi mười lăm chưa trọn hộ tịch làng.
Anh gom nhặt, gói quà con sính lễ.
Đủ đôi tay, bóp vỡ cả buồng tim.
Mưa chiều nay, thầm lặng bóng im lìm.
Gởi về đó, phương nào một nỗi nhớ!
Tìm men say dỗ hồn cho ngất lịm.
Chẳng còn gì? Kể lại ở trong thơ.
Thuyền qua sông đi hoài bỏ bến lỡ.
Mây ngu ngơ quên nhắc chuyện tình buồn.
Con gió đến giúp lòng xóa cho thuở.
Yêu Em nhiều, ước vọng chẳng tròn vuông.
NH.
Ta về tìm cánh lục bình.
Dù hoa hoang dại, mà tình rất sâu.
Thay cho mâm quả cau trầu,
Thuyền trôi nương nhánh, ngang cầu rổi duyên.
Cành hoa nhiều nỗi truân chuyên.
Ta cùng bậu kết ước nguyền cuối đông.
Tình ta thầm lặng theo sông.
Trường giang quyện cuốn, bềnh bồng qua truông.
Mặc con sóng dữ dâng cuồng.
Ta đi trong nắng, mưa buồn khỏa khuây.
Niềm thương về lại nơi đây.
Kéo đưa ra khỏi vũng lầy đắng cay.
Được vui phận đẹp hôm nay.
Chan hòa trên mãi nụ hồng không phai.
NH.
Tình ta như nước con sông dài.
Ôm đôi bờ, bước mãi về ngọn.
Phú sa quyện theo, gợn trong lắng!
Đêm trăng lên, soi bóng nhớ ai?
Bến xưa, chờ mong mãi, không lại?
Ta mang khối tình mộng u hoài.
Đến ngự triền, nhìn vô vách núi.
Thiền tọa tìm triết lý, đúng sai.
Vì sao duyên không thành nhớ mãi?
Đường xưa, quên bỏ trở gót hài.
Em cho ta mơ điều vô vọng?
Sao nở cho nhìn, chốn hư không?
nguyênHOANGky
Year/11
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2011 17:17:36 bởi nguyenHOANGky >