Nguyễn Bính nhà thơ của dân tộc
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 30 bài trong đề mục
thanhkhe 21.04.2011 10:53:43 (permalink)
Nguyễn Bính,
Bất cứ một dân tộc nào hầu như đều có những nét văn hóa riêng biệt và VN cũng không ngoại lệ.  Trong thời đại hiện nay trong khi cố gắng hòa nhập và phát triển cùng với các nền văn hóa  khác vấn đề giữ gìn bản sắc lại càng quan trọng. Văn hóa dân tộc chính là vận hệ của một nước. Một trong những biểu hiện của văn hóa ngoài phong tục tập quán, ẩm thực, ca nhạc hội họa thì  những tác phẩm văn chương có thể phản ánh cuộc sống của một đất nước. Thông qua một tác giả và tác phẩm người ta có thể nhìn ra linh hồn của cả một dân tộc. Và Nguyễn Bính là một người như thế! Thơ của Nguyễn Bính mang nét dân gian trữ tình mang đậm tính Việt. Thơ ông giàu ngữ điệu như ca dao giàu nhạc điệu như lời ru. Thơ Nguyễn Bính gợi cho người đọc nhớ về cội nguồn đưa người đọc về một quá khứ tuy đã xa xôi nhưng vô cùng gần gũi đọng lại hoài trong ký ức mọi người với bao nuối tiếc thương nhớ hoài mong. Những con bướm, dậu mùng tơi, vườn chè, vườn chanh, hương bưởi, bãi dâu dòng sông con đò tuy giản dị nhưng khiến cho người đọc tràn đầy cảm xúc. Nguyễn Bính xứng đáng là một nhà thơ của toàn dân tộc vì thơ ông đi vào quảng đại quần chúng, đến với tất cả mọi tầng lớp.  Lời thơ đơn giản mộc mạc không khúc mắc khó hiểu,  thơ tưởng chừng như ngây thơ dân dã lại đi thẳng vào lòng người khuấy động lắng sâu rất lâu, điều này không phải ai cũng làm được. Đó chính là biểu hiện của một tài năng lớn xứng đáng đại diện cho nền văn hóa nước nhà.
Lỡ bước sang ngang
I

Em ơi em ở lại nhà,
Vườn dâu em đốn mẹ già em thương.
Mẹ già một nắng hai sương,
Chị đi một bước trăm đường xót xa.
Cậy em em ở lại nhà,
Vườn dâu em đốn mẹ già em thương.
Hôm nay khói pháo đầy đường
Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng.
Chuyến này chị bước sang ngang,
Là tan vỡ giấc mộng vàng từ nay.
Rượu hồng em uống cho say,
Vui cùng chị một vài giây cuối cùng.
(Rồi đây sóng gió ngang sông
Đầy thuyền hận chị lo không tới bờ)
Miếu thiêng vụng kén người thờ,
Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em.
Đêm nay là trắng ba đêm,
Chị thương chị kiếp con chim lìa đàn.
Một vai gánh vác giang san…
Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương.
Mắt quầng,  tóc rối tơ vương,
Em còn cho chị lược gương làm gì!
Một lần lỡ bước ra đi,
Là không hẹn một lần về nữa đâu,
Cách mấy mươi con sông sâu,
Và trăm nghìn vạn nhịp cầu chênh vênh.
Cũng là thôi…cũng là đành…
Sang ngang lỡ bước riêng mình chị sao?
Tuổi son nhạt thắm phai đào,
Đầy thuyền hận có biết bao nhiêu người!
Em đừng khóc nữa em ơi!
Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em!
Một đi bảy nổi ba chìm,
Trăm cay ngàn đắng, con tim héo dần.
Dầu em thương chị mười phần,
Cũng không ngăn nổi một lần chị đi”
 
Chị tôi nước mắt đầm đìa,
Chào hai họ để đi về nhà ai…
Mẹ trông theo, mẹ thở dài,
Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran,
Tôi ra đứng ở đầu làng,
Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa.
 
II
 
Trời mưa ướt áo làm gì?
Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng
Người ta: pháo đỏ rượu hồng
Mà trong hồn chị: một vòng hoa tang.
Lần đầu chị bước sang ngang,
Tuổi son sông nước đò- giang chưa tường
Ở nhà em nhớ mẹ thương,
Ba gian trống một mảnh vườn xác xơ
Mẹ ngồi bên cửi xe tơ,
Thời thường hỏi:Chị mày giờ ra sao?
 “…Chị bây giờ…” Nói thế nào?
Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang
Chị từ lỡ bước sang ngang,
Trời giông bão, giữa tràng giang lật thuyền.
Xuôi dòng nước chảy liên miên,
Đưa thân thể chị tới miền đau thương.
Mười năm gối hận bên giường,
Mười năm nước mắt bữa thường thay canh.
Mười năm đưa đám một mình,
Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên
Mười năm lòng lạnh như tiền
Tim đi hết máu cái duyên không về
 “ Nhưng em ơi một đêm hè,
Hoa xoan nở, xác con ve hoàn hồn.
Dừng chân trên bến sông buồn
Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang.
Đoái thương than chị lỡ làng,
Đoái thương phận chị dở dang những ngày.
Rồi…rồi…chị nói sao đây!
Em ơi, nói nhỏ câu này với em…
…Thế rồi máu trở về tim
Duyên làm lành chị duyên tìm về môi.
Chị nay lòng ấm lại rồi,
Mối tình chết đã có người hồi sinh
Chị từ dan díu với tình,
Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng
 “Tim ai khắc một chữ Nàng
Mà tim chị một chữ Chàng khắc theo
Nhưng yêu chỉ để mà yêu,
Chị còn dám ước một điều gì hơn.
Một lầm hai lỡ keo sơn,
Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung.
Rồi đêm kia, lệ ròng ròng,
Tiễn đưa người ấy sang sông chị về.
Tháng ngày qua cửa buồng the,
Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối màu”
 
III
Úp mặt vào hai bàn tay,
Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm.
 
 “Đã đành máu trở về tim
Nhưng không ướt nổi cánh chim giang hồ.
Người đi xây dựng cơ đồ…
Chị về trồng cỏ nấm mồ thanh xuân.
Người đi khoác áo phong trần
Chị về may áo liệm dần nhớ thương
Hồn trinh ôm chặt chân giường
Đã cùng chị khóc đoạn đường thơ ngây .
Năm xưa đêm ấy giường này,
Nghiến răng… nhắm mắt… chau mày… cực chưa!
Thế là tàn một giấc mơ,
Thế là cả một bài thơ não nùng!
Tuổi son má đỏ môi hồng,
Bước chân về đến nhà chồng là thôi!
Đêm qua mưa gió đầy trời,
Trong hồn chị có một người đi qua…
Em về thương lấy mẹ già,
Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công.
Chị giờ sống cũng bằng không,
 Coi như chị đã sang sông đắm đò”.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2011 11:00:11 bởi thanhkhe >
#1
    thanhkhe 12.05.2011 13:25:14 (permalink)
    ĐÔI NHẠN - Nguyễn Bính
    Một bông cúc nở trong vườn vắng
    Gió lạnh ngàn phương lướt thướt về
    Lá úa dần mòn rơi rụng hết
    Sương mù giăng mắc lụa lê thê
    Sông quạnh tóc huyền buông lả lướt
    Nàng buồn đưa mắt hững hờ trông
    Một hai ba cánh buồm nâu ngả
    Biển dậy màu xanh sóng chập chùng
    Bỗng ngang biển thẳm ngang trời thẳm
    Một chấm đen rồi hai chấm đen
    Đôi vợ chồng son đôi nhạn nhỏ
    Bay về tổ ấm mớm hương duyên
    Sông yêu bốn cánh chèo khoan nhặt
    Cố đẩy đò yêu đến bến yêu
    Tuy gió lạnh về sương lạnh xuống
    Thì mùa thu lạnh biết bao nhiêu
    Môi nàng tự thuở tô son đỏ
    Chưa nở lần nào với ái ân
    Nhưng tự thuở son tô đỏ má
    Má kia nước mắt thấm bao lần
    Bởi đâu? hay bởi đôi chim nhạn
    Đã mỉa mai nàng phận lẻ loi?
    Song quạnh buồn hương nàng với bóng
    Ngày ngày nhìn mãi nhạn chung đôi
    Thê lương thấm mãi hồn son trẻ
    Bóng vợ chồng chim ám ảnh nàng
    Chăm chỉ người ta đan áo rét
    Lâu rồi nàng đã bẻ que đan
    Khi lẻ loi thân khi mắt lệ
    Mãi nhìn đôi nhạn luyến nhau bay
    Khi lòng là một nơi hoang đảo
    Đan áo cho ai những lúc này?
    Nàng như chờ đợi như mong ngóng
    Ở mãi đâu đâu một sự gì
    Nhưng chẳng bao giờ đưa đến cả
    Tiếng chân ngựa dẫm lặng im nghe!
    Tiếng chân ngựa dẫm trên đường sỏi
    Nghệ sĩ anh chàng của bốn phương
    Sương xuống lạc đường trời lạnh lắm
    Tối rồi mưa nữa ngựa chùng cương
    Bạn hãy cùng tôi cùng tưởng tượng
    Một gian phòng nhỏ kín then sương
    Mấy cành củi nổ thi nhau cháy
    Than đỏ tung lên nắm bụi hường
    Những câu tâm sự câu tâm sự
    Đã thốt ra từ miệng ái ân
    Bên đống than hồng người khách trọ
    Má hồng như má gái đương xuân
    Rồi một ngày sương hai ngày sương
    Ngựa hồng chưa thấy thắng yên cương
    Ái ân làm ngắn ngày lưu luyến
    Cắt đứt bao nhiêu vạn dặm đường
    Kể từ thu ấy mỗi thu sang
    Tôi thấy nàng đan áo vội vàng
    Tôi thấy nàng nhìn đôi nhạn nhỏ
    Bằng đôi mắt đẹp của yêu đương
    #2
      thanhkhe 07.06.2011 14:39:59 (permalink)
      THOI TƠ - NGUYỄN BÍNH
      Em lo gì trời gió,
      Em sợ gì trời mưa
      Em buồn gì mùa hạ,
      Em tiếc gì mùa thu.
      Em cứ yêu đời đi!
      Yêu đời từ thuở nhỏ.
      Rồi để anh làm thơ
      Và để em dệt lụa.
      Lụa dệt xong may áo,
      Áo anh và áo em.
      May áo nếu lụa thiếu,
      Xe tơ em dệt thêm.
      Thơ làm xong anh đọc,
      Bên anh em lắng nghe.
      Và để lòng thổn thức
      Theo vần âu yếm kia.
      Mộng đẹp theo ngày tháng
      Đi êm đềm như thơ
      Khác nào trên khung cửi
      Qua lại chiếc thoi tơ
      #3
        thanhkhe 17.06.2011 10:10:55 (permalink)
         QUÁN LẠNH (Nguyễn Bính)
        Mùa thu đến chậm như chưa đến,
        Lá vội rơi theo gió vội vàng.
        Sương đã dâng lên, chiều lắng xuống,
        Bến đò đã tắt chuyến sang ngang.
         
        Đem theo cát bụi đường xa lại,
        Tráng sĩ dừng chân khẽ thở dài.
        Hơi lạnh đầm đìa trong quán lạnh
        Người ta đóng dở chiếc quan tài.
         
        Chậm chạp trăng liềm nhô khỏi mộng,
        Ánh ngà vắt sữa xuống ngàn sương
        Đêm nay tráng sĩ không nơi trọ,
        Nằm tạm qua đêm quán dọc đường.
        #4
          thanhkhe 02.07.2011 13:19:14 (permalink)
          TƠ TRẮNG (Nguyễn Bính)
          Tơ gạo phương xa tản mạn về,
          Nắng về đồng lúa chin vàng hoe.
          Một con diều giấy không ăn gió,
          Õng ẹo chao mình xuống vệ đê.
           
          Nàng đi trong nắng và trong gió,
          Hương lúa thơm thơm vướng bước chân
          Tơ gạo lẳng lơ (hay bắt chước?)
          Vương vào mái tóc vướng vào khăn
           
          Nàng dừng bước lại, khẽ giơ tay
          Toan gỡ tơ ra trả gió bay.
          Nàng nghĩ: “Vương chi tơ trắng này!
          Tơ hồng ta sớm lỡ xe dây”.
           
          Nhưng nàng lại nghĩ: “tự ngày xưa…
          Chôn chết yêu đương đến tận giờ,
          Gặp gỡ hẳn duyên trời định trước,
          Tội gì chẳng để tóc vương tơ!”.
           
          Tơ trắng vương trên mái tóc nàng,
          Đưa nàng sang trọn bến đò ngang.
          Yêu đương sống lại, con người ấy
          Lại thấy đời tươi tựa nắng vàng
          #5
            thanhkhe 22.07.2011 13:26:41 (permalink)
            BƯỚC ĐI BƯỚC NỮA (Nguyễn Bính)
            Xê lại gần đây, xích lại đây!
            Lại đây cho mẹ nhủ câu này,
            Mẹ không muốn thế, nhưng mà nghĩ,
            Bấy lâu mẹ đã nhiều đắng cay.
             
            Kể con giờ cũng lớn khôn rồi,
            Dưới suối cha con hẳn ngậm cười
            Mẹ muốn bước đi thêm bước nữa,
            Còn đàn em nhỏ cậy con nuôi.
             
            Con ơi! Mẹ khóc suốt đêm kia,
            Khóc suốt đêm qua nữa chỉ vì…
            Con có còn thương mẹ dại,
            Thì con gái mẹ nhận lời đi.
             
            Mẹ cũng không mong sướng lấy mình,
            Nhưng mà số phận bắt điêu linh…
            Vả chăng thiên hạ nào riêng mẹ
            Gái góa qua đò uổng tiết trinh
             
            Mai mốt con ơi! Mẹ lấy chồng
            Chúng con coi mẹ có như không,
            Khuya rồi đấy nhỉ, con đi nghỉ
            Gió bấc đêm nay lạnh ngập phòng

            NGƯỢC XUÔI (Nguyễn Bính)
            Gió lạnh sương sa nặng hạt rồi,
            Thuyền ta đậu lại bến này thôi.
            Sáng mai xuôi ngược về đâu nhỉ?
            Nào biết về đâu kẻ ngược xuôi!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2011 13:27:50 bởi thanhkhe >
            #6
              thanhkhe 19.08.2011 14:00:06 (permalink)
              Thơ Nguyễn Bính
              DÒNG DƯ LỆ
              Tặng TTKH
              Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
              Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên
              TTKH
              Gió đưa xác lá về đường,
              Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời
              Sầu thương quyện lấy hồn tôi,
              Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm
               
               Một nghìn năm, một vạn năm,
              Con tằm vẫn kiếp con tằm vương tơ
              Tặng người gọi một dòng thơ,
              Hay là dòng nước mắt thừa đêm qua.
               
              Đường về Thanh Hóa bao xa,
              Bao giờ về nhớ rủ ta với! chàng!
              Bảo rằng quan chẳng cho sang,
              Ai đời quan cấm đò ngang bao giờ?
               
              Vườn Thanh qua đấy năm xưa,
              Trọ nhờ đêm ấy trời mưa tối trời.
               
              Quanh lò sưởi ấm, bên tôi,
              Bên người lão bộc nàng ngồi quay tơ
              Tuổi nàng năm ấy còn thơ,
              Còn bao hứa hẹn đợi chờ một mai,
              (Rồi đây bao gió bụi đời
              Tôi quên sao được con người vườn Thanh.)
              Lạnh lùng canh lại sang canh,
              Lòng tôi thao thức với tình bâng quơ.
              Trót sinh làm kiếp giang hồ,
              Dám đâu toan tính xe tơ giữa đường.
              Thu sang rồi lại thu sang
              Cúc bao lần nở lá vàng bao rơi,
              Bao nhiêu vật đổi sao dời,
              Đường bao dặm thẳm, hỡi người bốn phương?
              Trọ bao nhiêu quán bên đường,
              Nhưng không lần nữa qua vườn Thanh xưa
              Cô nàng đêm ấy quay tơ,
              (Tôi quên sao được) hẳn chưa lấy chồng.
              Một hôm lòng lại nhủ lòng,
              Nơi đây giáp với cánh đồng vườn Thanh.
              Rồi tôi len lén một mình
              Ra đi với một tâm tình hay hay.
              Đường mòn tràn ngập bông may,
              Gió heo báo trước một ngày thu sang
              Dừng chân trước cửa nhà nàng
              Thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau.
              Tìm nàng chẳng thấy nàng đâu,
              Lá rơi lả tả bên lầu như mưa.
              Chợt người lão bộc năm xưa,
              Từ đâu mang mảnh guồng tơ lại nhà.
              Một hai xin phép ông già,
              Trọ nhờ đêm ấy nữa  là hai đêm.
              Ông già nể khách người quen,
              Ngậm ngùi kể trọn một thiên hận tình…
              Rồi ông kết: (giọng bất bình)
              “Giời cay nghiệt thế cho đành? Thưa ông.
              Cô tôi nhạt cả môi hồng
              Cô tôi chết cả tấm lòng ngây thơ.
              Đâu còn sống lại trong mơ,
              Đâu còn sống lại bên bờ sông yêu.
              Buồng the sầu sớm thương chiều,
              Khóc thầm biết có bao nhiêu lệ rồi!
              Tơ duyên đến thế là thôi,
              Thế là uổng cả một đời tài hoa.
              Đêm đêm bên cạnh chồng già,
              Và bên cạnh bóng người xa hiện về…”
              Rùng mình, tôi vội gạt đi,
              “Già ơi thảm lắm! kể chi dài dòng
              Cháu từ mắc số long đong
              Yêu đương chìm tận đáy long đã lâu
              Đau thương qua mấy mươi cầu
              Cạn dòng nước mắt còn đâu khóc người”.
              Dối già một chút mà thôi,
              Nghe lời già kể cháu mười đêm luôn,
              Chợt thương chợt khóc chợt buồn,
              Cháu như một kẻ mất hồn, già ơi!
               
              Chuyện xưa hồ lãng quên rồi.
              Bỗng đâu đọc được thơ người vườn Thanh
              Bao nhiêu oan khổ vì tình,
              Cớ sao giống hệt chuyện mình gặp xưa
              Phải chăng? Mình có nên ngờ
              Rằng người năm ấy bây giờ là đây?
              #7
                Ct.Ly 03.09.2011 23:03:53 (permalink)
                #8
                  thanhkhe 06.09.2011 10:12:22 (permalink)
                  cám ơn tỷ Ly! Cô Hàng xóm- Nguyễn Bính

                  Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
                  Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn.
                  Hai người sống giữa cô đơn
                  Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
                  Giá đừng có dậu mồng tơi
                  Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
                  Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng
                  Có con bướm trắng thường sang bên này
                  Bướm ơi! bướm hãy vào đây!
                  Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi,
                  Chả bao giờ thấy nàng cười,
                  Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên
                  Mắt nàng đăm đắm trông lên
                  Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi.
                  Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
                  Tôi buồn tự hỏi hay tôi yêu nàng?
                  Không, từ ân ái lỡ làng
                  Tình tôi than lạnh tro tàn làm sao!
                  Tơ hong nàng chả cất vào,
                  Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.
                  Mấy hôm nay chả thấy nàng,
                  Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong,
                  Cái gì như thể nhớ mong,
                  Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng.
                  Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,
                  Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
                  Tầm tầm giời cứ đổ mưa,
                  Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm,
                  Cô đơn buồn lại thêm buồn,
                  Tạnh mưa bươm bướm biêt còn sang chơi.
                  Hôm nay mưa đã tạnh rồi,
                  Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.
                  Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,
                  Rưng rưng tôi gục xuống bàn rưng rưng.
                  Nhớ con bướm trắng lạ lùng
                  Nhớ tơ vàng nữa nhưng không nhớ nàng.
                  Hỡi ơi! bướm trắng tơ vàng
                  Mau vè mà chịu tang nàng đi thôi!
                  Đêm qua nàng đã chết rồi!
                  Nghẹn ngào tôi khóc, quả tôi yêu nàng.
                  Hồn trinh còn ở trần gian,
                  Nhập vào bướm trắng mà sang bên này.
                   
                  #9
                    thanhkhe 22.10.2011 13:22:49 (permalink)
                    GIỌT NẾN HỒNG
                    Giọt nến hồng gieo xuống án thư,
                    Ngoài nhà tiếng khách mỗi dần thưa.
                    Dì em khẽ ghé tai em dặn:
                    “ Như thế…từ nay…cháu nhớ chưa?”
                    Chiều ấy dì em đã trở về,
                    Mình em ở lại với buồng the.
                    Buồng the chăn gối nguyên mùi mới
                    Đốt nến hồng lên lại tắt đi.
                     
                    Chết nhỉ! Đêm nay ngủ với chồng,
                    Trời ơi! Gió lạnh! Gớm mùa đông…
                    Lặng yên níu áo dì em lại,
                    Ngủ nốt đêm nay có được không?
                     
                    KHĂN HỒNG – gởi chị
                     
                    Chị cho em chị chiếc khăn thêu,
                    Ý chị thương em đã khóc nhiều,
                    Khóc chị ngày xưa, giờ lại khóc
                    Cho mình khi tắt một tình yêu
                     
                    Em nhớ mùa xuân năm ngoái đây,
                    Em sang thăm chị ở hai ngày.
                    Vắng người, em có thưa cùng chị:
                    _Em đã yêu và đã đắm say.
                     
                    Đưa ảnh người yêu cho chị xem,
                    (Cả thư người ấy viết cho em)
                    Chị cười: “Đáng sợ là đôi mắt,
                    “Chưa khóc đêm nào đã trắng đêm.
                     
                    “Em cứ yêu đi! Thực thủy chung.
                    Yêu đi! Rồi chị tặng khăn hồng..
                    Bao giờ? Vui hỉ…về ăn cưới,
                    Chắc chả như khi chị lấy chồng”.
                     
                    Em đi đeo đuổi mãi tơ duyên,
                    Dò mãi lòng sông, sắm mãi thuyền
                    Cho đến một hôm em mới nhớ:
                    “Lòng người..” Chị Trúc nhớ hay quên?
                     
                    Người ta đi lấy cái giàu sang,
                    Quên cả keo sơn, lẫn đá vàng,
                    Mới nửa đời thôi em phải khóc
                    Hai lần hai chuyện “bước sang ngang”.
                     
                    Em đi mất tích một mùa xuân,
                    Đi để chôn vùi “hận ái ân”
                    Không hiểu nghe ai mà chị biết
                    Em về, chị gửi một vuông khăn
                     
                    Em đã dùng khăn chị để lau
                    Bao nhiêu nước mắt của u sầu
                    Em còn sợ nữa mùa thu tới,
                    Người ấy còn đan áo nữa đâu!
                     
                    Em vẫn nghe lời chị: Thủy chung,
                    Cho nên khăn chị phải phai hồng.
                    Đem thân về ở vườn dâu cũ,
                    Buồn như khi chị lấy chồng


                    #10
                      Ct.Ly 22.10.2011 18:37:06 (permalink)
                      #11
                        Ct.Ly 22.10.2011 18:40:30 (permalink)
                        #12
                          Ct.Ly 22.10.2011 18:44:13 (permalink)
                          #13
                            thanhkhe 28.12.2011 12:27:03 (permalink)
                            Cám ơn tỷ Ly nhiều!
                            HÔN NHAU LẦN CUỐI- Nguyễn Bính
                            Cầm tay anh khẽ nói
                            Khóc lóc mà làm chi?
                            Hôn nhau một lần cuối
                            Em về đi, anh đi
                             
                            Rồi một hai ba năm
                            Danh thành anh trở lại,
                            Với em, anh chăn tằm,
                            Với em, anh dệt vải,
                             
                            Ta sẽ là vợ chồng
                            Sẽ yêu nhau mãi mãi,
                            Sẽ xe sợi chỉ hồng,
                            Sẽ hát ca ân ái.
                             
                            Anh và em sẽ sống
                            Trong một mái nhà gianh.
                            Lấy trúc thưa làm cổng,
                            Lấy tơ liễu làm mành.
                             
                            Nghe lời anh, em hỡi!
                            Khóc lóc mà làm chi?
                            Hôn nhau một lần cuối,
                            Em về đi! anh đi.
                             
                            LÒNG MẸ - Nguyễn Bính
                             
                            Gái lớn ai không phải lấy chồng!
                            Can gì mà khóc, nín đi không!
                            Nín đi! Mặc áo ra chào họ,
                            Rõ quý con tôi! Các chị trông!
                             
                            Ương ương dở dở quá đi thôi!
                            Cô có còn thương đến chúng tôi,
                            Thì đứng lên nào! lau nước mắt,
                            Mình cô làm khổ mấy mươi người!
                             
                            Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía,
                            Này gương , này lược, này hoa tai
                            Muốn gì, tôi sắm cho cô đủ,
                            Nào đã thua ai đã kém ai?
                             
                            Tôi già, tôi chết...khiến cô thương!
                            Nuôi dạy em cô, tôi đảm đương.
                            Nhà cửa tôi coi, nợ tôi trả,
                            Ai nhờ gái hóa việc quân vương!
                             
                            Đưa con ra đến cửa buồng thôi,
                            Mẹ phải xa con khổ mấy mươi!
                            Con ạ, đêm nay mình mẹ khóc
                            Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi...
                             
                            CHỜ MONG - Nguyễn Bính
                            Chờ mong như suốt đêm qua,
                            Chàng ơi! Một tháng là ba mươi ngày...
                            Lần lần lá rụng rồi đây!
                            Tơ đàn rã rượi cho tay lỗi đàn.
                            Tiếng đâu ào ạt rộn ràng?
                            Ngựa ai, ai cưỡi qua ngàn lá khô...
                            Tiếng đâu xao động lô xô?
                            Xe ai, ai đẩy ngang bờ dâu xanh...
                            Buồng hương bóng bóng mình mình,
                            Gió hiu hiu hắt qua mành mành hoa.
                            Người về chỉ những người ta,
                            Gió mơ hồ nhắn người xa quên về.
                            Nay rồi mai lại ngày kia,
                            Nhớ mong chờ đợi đến khi...? hỡi chàng!
                            #14
                              thanhkhe 28.12.2011 12:29:07 (permalink)
                              VIẾNG HỒN TRINH NỮ - Nguyễn Bính
                              Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh,
                              Tơ liễu theo nhau chảy xuống hồ,
                              Tôi thấy quanh tôi và tất cả
                              Kinh thành Hà Nội quấn khăn sô.
                               
                              Nước mắt chạy quanh, tình thắt lại,
                              Giờ đây tôi khóc một người về,
                              Giờ đây tôi thấy lòng cay đắng,
                              Như có ai mời chén biệt ly.
                               
                              Sáng nay vô số lá vàng rơi,
                              Người gái trinh kia đã chết rồi.
                              Có một chiếc xe màu trắng đục,
                              Hai con ngựa trắng bước hàng đôi,
                               
                              Đem đi một chiếc quan tài trắng
                              và những vòng hoa trắng lạnh người.
                              Theo bước những người khăn áo trắng,
                              Khóc hồn trinh trắng mãi không thôi.
                               
                              Để đưa nàng đến nghĩa trang này,
                              Nàng đến đây rồi ở lại đây,
                              Ờ nhỉ! Hôm nay là mấy nhỉ
                              Suốt đời tôi nhớ mãi hôm nay...
                               
                              Sáng nay, sau một cơn mưa lớn,
                              Hà nội bừng lên những nắng vàng.
                              Có những cô nàng trinh trắng lắm,
                              Buồn rầu theo vết bánh xe tang.
                               
                              Từ nay xa cách mãi mà thôi,
                              Tìm thấy làm sao được bóng người
                              Vừa mới hôm nào còn thẹn thẹn,
                              Tay cầm sáp đỏ để lên môi
                               
                              Chiếc áo màu xanh tựa nước hồ
                              Nàng vừa may với gió đầu thu.
                              Gió thu còn lại bao nhiêu gió,
                              Chiếc áo giờ đây ở dưới mồ!
                               
                              Chắc hẳn những đêm như đêm qua,
                              Nàng còn say mộng ở chăn hoa.
                              Chăn hoa ướp một trời xuân sắc
                              Đến tận tan canh rộn tiếng gà.
                               
                              Chắc hẳn những đêm như đêm kia,
                              Nửa đêm lành lạnh gió thu về.
                              Nàng còn thao thức ôm cho chặt
                              Chiếc gối nhung mềm giữa giấc mê.
                               
                              Nhưng sáng hôm nay nàng lặng im,
                              Máu đào ngừng lại ở nơi tim.
                              mẹ già xé vội khăn tang trắng,
                              Quấn vội lên đầu mấy đứa em.
                               
                              Người mẹ già kia tuổi đã nhiều,
                              Đã từng đau khổ biết bao nhiêu,
                              Mà nay lại khóc thêm lần nữa,
                              Nước mắt còn đâu buổi xế chiều?
                               
                              Những đứa em kia chưa khóc ai,
                              Mà nay lại khóc một người rồi!
                              Mà nay trên những môi ngoan ấy
                              Chả được bao giờ gọi: chị ơi!
                               
                              Nàng đã qua đời để tối nay,
                              Có người đi hứng gió heo may,
                              Bên hồ để mặc mưa rơi ướt,
                              Đếm mãi bâng quơ những dấu giày...
                               
                              Người ấy hình như có biết nàng,
                              Có lần toan nói chuyện sang ngang,
                              Nhưng hồn nàng tựa con thuyền bé,
                              Đã cắm nghìn thu ở suối vàng.
                               
                              Có gì vừa mất ở đâu đây?
                              Lòng thấy mềm như rượu quá say.
                              Hốt hoảng chàng tìm trong bóng tối:
                              Bàn tay lại nắm phải bàn tay
                               
                              Chỉ một vài năm nữa, thế rồi
                              (Người ta thương nhớ có ngần thôi).
                              Người ta nhắc đến tên nàng để
                              Kể chuyện nàng như kể chuyện vui.
                               
                              Tôi với nàng đây không biết nhau
                              Mà tôi thương tiếc bởi vì đâu?
                              "Mới hay tự cổ bao người đẹp,
                              Chẳng hẹn trần gian đến bạc đầu."
                               
                              RƯỢU XUÂN- Nguyễn Bính
                               
                              Cao tay nâng chén rượu hồng,
                              Mừng em, em sắp lấy chồng xuân nay.
                              Uống đi...! Em uống cho say!
                              Để trong mơ thấy những ngày xuân qua,
                              Thấy tình duyên của đôi ta
                              Đến đây là ...đến đây là...là thôi.
                              Em đi dệt mộng cùng người,
                              Lẻ loi xuân một góc trời riêng anh...
                               

                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 30 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9