Hai lòng. Nguyễn Bính Lòng em như quán bán hàng,
Dừng chân cho khách qua đàng mà thôi.
Lòng anh như mảng bè trôi,
Chỉ về một bến chỉ xuôi một chiều.
Lòng anh như biển sóng cồn,
Chứa muôn con nước ngàn con sông dài
Lòng em như cánh lá khoai
Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu.
Lòng anh như hoa hướng dương,
Trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời
Lòng em như cái con thoi,
Thay bao nhiêu suốt mà thoi vẫn lành.
Hà nội ba mươi sáu phố phường, Nguyễn Bính Lòng chàng có để một tơ vương,
Chàng qua chiều ấy qua chiều khác,
Góp lại đường đi: vạn dặm đường.
Nhà ấy hình như có mặt trời,
Có rừng có suối có hoa tươi
Bao nhiêu chim lạ, bao nhiêu bướm
Không, có gì đâu! Có một người.
Chân bước khoan khoan lòng hỏi lòng:
_Có nên qua đấy, nữa hay không?
Không nên qua đấy, nên qua đấy?
Không, nhớ làm sao! Qua, mất công.
Có một chiều kia, anh chàng si
Đến đầu phố ấy bỗng ngừng đi,
_Hai bên hàng phố hình như họ...
Đi mãi đi hoài có ích chi!
Đem bao hy vọng lúc ra đi
Chuốc lấy buồn thương lúc trở về.
Lòng mỗi lần đi lần bão táp,
Mỗi lần là một cuộc phân ly.
Chàng đau đớn lắm, môi căn môi,
Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời:
_Hờ hững làm sao! Mê đắm quá!
Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi, trời!
Chao ơi! Yêu có ông trời cứu!
Yêu có ông trời khóa được chân!
Chàng lại đi về qua phố ấy,
Mấy mươi lần nữa và vân vân.
Chàng đi đi mãi, đi đi mãi,
Đến một chiều kia, đến một chiều
Phố ấy đỏ bừng lên: xác pháo
Yêu là như thế! Thế là yêu!
Hà nội ba mươi sáu phố phường,
Lòng chàng đã đứt một tơ vương
Chàng qua chiều ấy qua chiều khác,
_Như một người đi giữa đám tang.
Không đề - Nguyễn Bính Có chiếc thuyền nằm trên cát mịn,
Có đàn trâu trắng lội ngang sông
Có cô thợ nhuộm về ăn tết,
Sương gió đường xa rám má hồng
- Thư Cho Chị - Nguyễn Bính Viết cho chị lá thư này,
Một đêm lữ thứ em say rượu cần.
Nhớ người cách một mùa xuân,
Hình như người đã một lần sang sông.
Ồ say! Thương nhớ vô cùng
Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị ơi
Làm sao giấc ngủ không dài?
Mà đêm không ngắn, mà trời cứ mưa?
Làm sao em sống như thừa?
Cố đem men rượu tẩm vừa lòng đau
Kể từ hai đứa thôi nhau
Em thường chả có đêm nào không say
Sao em đơn chiếc thế này!
Sao em lại khóc như ngày chị đi?
Ở đây còn có vui gì,
Vườn dâu xa lắm! Lối về chị xa...
Con đường sang xóm Trử La,
Cách một ngày ngựa, cách ba ngày đò.
Lúc này em nghĩ mà lo,
Cứ thương nhớ mãi thì cho hết đời!
Hôm qua có chuyến đò xuôi,
Toan về Hà Nội lại thôi, không về.
Em giồng được một cây lê,
Hẹn bốn năm nữa thì về nhặt hoa.
Nhưng là vườn đất người ta,
Mình là khách trọ một vài hôm thôi.
sáng mai có lẽ em xuôi,
Nếu không đãng trí và trời không mưa.
Nhưng mà...khăn gói gió đưa...
Lại về Hà Nội thì chưa muốn về.
Đò thuê, ngày ngựa cũng thuê,
Sang nhìn qua kẻ lỗi thề sang sông,
Ồ! say! Thương nhớ vô cùng.
Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị ơi!
Cô lái đò - Nguyễn Bính Xuân đã đem mong nhớ trở về,
Lòng cô gái ở bến sông kia.
Cô hồi tưởng lại ba xuân trước,
Trên bến cùng ai đã nặng thề.
Nhưng rồi người khách tình, Xuân ấy,
Đi biệt không về với... bến sông.
Đã mấy lần xuân trôi chảy mãi,
Mấy lần cô gái mỏi mòn trông.
Xuân này đến nữa đã ba xuân,
Đốm lửa tình duyên tắt nguội dần.
Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi mãi,
Cô đành lỗi ước với tình quân.
Bỏ thuyền bỏ bến bỏ dòng trong
Cô lái đò kia đi lấ chồng
Vắng bóng cô em từ dạo ấy,
Để buồn cho những khách sang sông...
Nhưng trên bến vắng một đêm kia
Người khách tình chung ấy trở về.
Cô gái đã âu duyên phận mới
Khách còn trở lại nữa mà chi?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2012 13:29:26 bởi thanhkhe >