LỤC BÁT ĐỌC MỘT MÌNH
hai1957 24.04.2011 15:31:28 (permalink)
0
LỤC BÁT ĐỌC MỘT MÌNH



TIỄN BIỆT 1

 
Tháng năm vỗ cánh bay rồi
Đành ta ly biệt tiễn người ra đi
Sân trường đó bóng tà huy
Sân trường đó bóng tà huy nắng vàng.
(1976)


 
TIỄN BIỆT 2

 
Chào nhau tay vẫy cuối đường
Sân trường bóng nắng cũng buồn như ta
Người đi áo mỏng lụa là
Người đi cây trái mơ tà huy xưa.
(1976)


 
KHÔNG EM

 
Không em vắng những con đường
Không em cây cỏ chán chường thở than
Ta về uống chén rượu vàng
Liêu xiêu bóng đổ trên ngàn cỏ cây
Không em nắng cũng ngất ngây
Và ta tội nghiệp ăn mày yêu thương
Nghe trời sấm động mưa tuôn
Nghe đời rét buốt với hồn lê thê
Tháng năm một kiếp đi về
Ôi buồn như thể trên đường chỉ tay
 (1976)


 
NẰM CHỜ XE THỔ MỘ

 
Nằm chờ xe thổ mộ qua
Ngựa già gõ nhịp nghe xa cuối đường
Tiếng hờ hững ngọn roi buông
Chừng như gọi nắng về vương đỉnh hồng.
(1976)


 
TA

 
Ta về giữa bóng tà huy
Có người đang tuổi xuân thì sang ngang
Đành thôi duyên phận lỡ làng
Buồn lòng chi chút bẽ bàng ngẫn ngơ
Mai sau dẫu có đợi chờ
Ai đưa con sáo hững hờ sang sông
Rồi em lặng lẽ dối lòng
Rồi ta ngày tháng duỗi rong mặc tình
(1976)


 
TA VỀ

 
Ta về ngủ dưới hoàng hôn
Xót xa mấy sợi bên hồn rụng rơi
Thôi em ta bỏ cuộc chơi
Xác thân mang nặng một đời duỗi rong
Mai rồi tỉnh giấc mơ mòng
Biết ai sẽ khóc dòng sông cội nguồn
Trăm năm tích lũy nỗi buồn
Hững hờ son phấn xây khuôn mộ sầu
Mai về ngủ dưới hầm sâu
Nghe từng cỏ mọc xanh màu rong rêu
Hỡi người xưa có con yêu?
Biết người xưa có còn yêu mặn nồng?
(1976)


 
CHIÊM BAO

 
Hôm qua bỗng thấy lại tình
Ngẫn ngơ cứ ngỡ rằng mình chiêm bao
Ta gầy áo bạc hư hao
So dây đàn lạc thuở nào rồi em
Tay buồn mười ngón hom hem
Tiếng thương hụt hẩng bên thềm mắt môi
Ta yêu em tóc rẽ ngôi
Nhớ nhung hút thuốc từng hồi cơn ho
Trắng ơi áo vải học trò
Quay lưng sao nỡ để cho ta phiền
Ta từ độ giấc cô miên
Đời như mộng chỉ có riêng một mình
Hôm qua bỗng thấy lại tình
Ngẫn ngơ cứ ngỡ rằng mình chiêm bao
(1976)


 
MẸ

 
Ơn mẹ từ thuở cưu mang
Tiếng ru của mẹ rõ ràng hôm qua
Ru con mắt mẹ mơ xa
À ơi tiếng mẹ mặn mà trong con
Hai mươi năm giấc ngủ tròn
Hai mươi năm tiếng vẫn còn à ơi
“Con tôi khát sữa bú tay
Ai cho bú thép ngày rày biết ơn”
Bây giờ con lớn khôn hơn
Bàn tay mẹ đã chai sờn tháng năm
“Con khôn cha mẹ nào răn
Gẫm trong trái bưởi ai lăn nó tròn”
Thương con lòng mẹ héo hon
Hắt hiu tóc rụng mõi mòn mắt trông
Lời ru con thấm tận hồn
Thèm cơm mẹ mớm khát bầu sữa tuôn
Một mai nước có xa nguồn
Lời ru của mẹ vẫn luôn cận kề…
Hôm qua con nước trở về
Bỗng thèm nghe một tiếng quê ơi à
“Đói lòng ăn hột chà là
Để cơm nuôi mẹ  mẹ già yếu răng”
Mẹ ơi con đã lớn nhanh
Nhưng còn thơ dại bên cành yêu thương
Tưởng đâu đây ở cạnh giường
À ơi tiếng mẹ vấn vương ơi à
(1977)


 
NÀNG HOA

 
Nàng hoa mười bảy tuổi rồi
Vẫn màu áo lụa vẫn lời trẻ thơ
Anh về một sớm ngẫn ngơ
Đi ngang phố chợ thấy xơ xác hồn
(1977)


 
TỪ EM

 
Từ em xưa nắng trở hồng
Bước chân chim sáo nỗi lòng vô ưu
Bây giời chén rượu Quỳnh Lưu
Ta về uống cạn tiễn người sang sông
Đêm nay trong đó tiêu phòng
Cơn say đắm hẳn động lòng hỡi ai
Bên này có chút tàn phai
Có người hát khúc dạ lai hương buồn
(1976)
 
 

THÔI

 
Thôi em cứ việc đi về
Kệ ta trách móc lời thề gió bay
Đêm ra phố quận loay hoay
Tìm vầng trăng thuở xưa ngày có nhau
(1977)


 
CHÀO

 
Chào em một nửa nụ cười
Ta đi trôi nổi cuộc đời muôn phương
Trả người nguyên khối yêu thương
Chuyến xe bụi đỏ biệt phương trời rồi
(1977)


 
RA PHỐ

 
Hôm qua ra phố bất ngờ
Chuyến tàu sáng sớm còn chờ tan sương
Lang thang qua những con đường
Về ngang lớp học khác thường nhìn ra
Ai kia ngồi vẽ lá hoa
Ai kia ngồi hát nhạt nhòa lời quen
Trở mùa cây trái ho hen
Đây ta cũng thấy đường lên chợt buồn
(1977)



 
TUỔI MƯỜI TÁM

 
Giữa trời tháng chín mùa trăng
Anh về phố lạ thăm nàng áo hoa
Mười năm cắn bút học trò
Đêm hôm sách bút vỡ òa nào hay
Thương em ngủ lỡ giấc ngày
Tuổi mười tám áo mới bay trắng đường
À ơi ru giấc mộng thường
Bên căn phòng trọ phố phường lao xao
(1977)


 
NHỚ NHÀ

 
Nằm nghe mưa rớt ngoài trời
Bấm tay đếm nhẫm ngày rời quê hương
Đưa cao năm ngón đoản trường
Tháng ngày trước mặt con đường phía sau
Mùa mưa về gõ nhịp mau
Bên căn phố trọ xanh màu đèn đêm
Nhớ nhà châm điếu thuốc thêm
Thấy vương vấn sợi khói mềm bay cao
Biển hôm nay động lao xao
Chim bay cũng mõi sóng trào trùng dương
(1977)


 
BÓNG

 
Khi không chợt rét giữa mùa
Và ta cũng lạnh giữa mùa căm căm
Nghe từng quá vãng lạnh tanh
Nghe hờ hững trở về thăm lại người
Hai mươi năm giữa con người
Hai mươi năm giữa khóc cười hư hao
Nghe loài người vẫn lao xao
Giữa đường tay đói vẫy chào người quen
Đi qua phố - dưới ngọn đèn
Bóng dài lại cũng ho hen như mình
(1977)


 
THÁNG GIÊNG

 
Tháng giêng lạnh mặt trời vàng
Tháng giêng bỗng có mưa sang bên nhà
Tay khô hốt ánh trăng già
Nhốt vào túi áo ngắn tà của em
Ừ, Hoa - từ độ ngủ quên
Anh nghe biển lớn gọi tên mình về
(1977)


 
VÔ ĐỀ

 
Cuối đường mây xám nhẹ trôi
Trên cao chuông trống đổ hồi sớm mai
Trở trăn ta bỗng thở dài
Thương nàng hoa tự thuở nào rồi đây?
(1977)


 
HÌNH NHƯ

 
Hình như ta đã bội thề
Để người vò võ lạnh tê một mình
Bây giờ sau cuộc chung tình
Bật diêm đốt nỗi bất bình mà đi
Ứ ừ em tiếc mà chi
Ta về đâu nhớ nhung gì thở than
Đương thân gió phải bạt ngàn
Yêu nhau quá phải đôi lần đi xa
Ngày mai mất dấu lụa là
Về ngang qua ngõ tối mà dững dưng
(1977)




TƯƠNG TƯ

 
Rời thành phố bỗng tương tư
Và cô đơn đến thoáng như nỗi buồn
Nhớ sông Hương chảy xa nguồn
Nhớ Tràng Tiền mấy nhịp cầu xa xôi
Nhớ Đông Ba chợ đông người
Có thuyền ai đỗ biếng lười bên sông…
Bây giờ cuối nẻo ngồi mong
Biết bao giờ sẽ về trông lại người
Về trông nàng đứng đó cười
Nón bài thơ khuất mất lời yêu thương
Đành thôi biệt dấu phố phường
Trách con tàu sớm đưa đường hành nhân
(1978)


 
NHỚ

 
Ta nằm nhớ thuở học trò
Bao nhiêu mắt ướt bên bờ nhớ thương?
Bao nhiêu chân té giữa đường?
Bao nhiêu áo trắng biệt phương trời nào?
Bao nhiêu nước mắt tuôn trào?
Bao nhiêu cánh mõi bay vào non xa?
Bao nhiêu hoen ố lụa là?
Bao nhiêu còn lại thướt tha một thời?
Bao nhiêu còn giữa cuộc đời?
Bao nhiêu bóng xế giữa trời lá rơi?
Trăm năm còn nhớ mặt người
Riêng mình ta dỡ khóc cười mình ta
(1978)


 
THÀNH XƯA

 
Thành xưa rêu phủ lối vào
Phong sương tượng đá bạc đầu còn đây
Tiếng ai hát giọng lưu đày
Bài ly hương thả khói đầy lá rơi
Nghìn năm một khúc nhạc mời
Là thiên thu của đất trời chiêm bao
(1978)


 
BIỆT KHÚC

 
Mai ra đi giữa giang hà
Cánh chim vạn lý đường xa bão bùng
Cố đô mờ ảo mịt mùng
Đợi con tàu suốt não nùng giữa đêm
Tháng thu phong giọt mưa mềm
Về hôn tóc ướt mà thêm muộn phiền
Một mình một nỗi buồn riêng
Nhớ người hoa bỗng ngã nghiêng bóng thành
Lời thơ ru giấc yên lành
Câu hò mái đẫy sao đành thở than
Đường vào thành nội thênh thang
Điệu ru viễn xứ dỡ dang khói chiều
Đêm thu mưa rớt lạnh nhiều
Trong chăn suy gẫm những điều chưa quên
(1978)


 
ĐÊM

 
Đêm nhìn thành phố ngủ say
Nghe từng cao ốc nhớ ngày thở than
Lặng câm dưới ánh điện vàng
Có còn ai thức mơ màng nhớ thương?
(1978)


 
THU

 
Thu về lối nhỏ đầu non
Lá vàng rơi nhặt đốt hồn bay đi
Thành hương khói tuổi xuân thì
Gửi cho tình nữ nhu mì mắt nai
Còn đây đóm lửa lạc loài
Nửa đêm khanh tướng khóc hoài mộng tan
(1978)


 
TRƯA ĐÀ NẴNG

 
Trở về Đà Nẵng giữa trưa
Cửa Nam Ô gió về đưa mặt người
Trên cao ốc ngắm xuống đời
Thấy thành phố lớn gọi người se sua
(1978)
 


ĐÊM QUI NHƠN

 
Đêm về qua phố Qui Nhơn
Điện màu giăng mắc hành nhân vơi sầu
Bên công viên tạm gối đầu
Thấy trời trăng cũng bạc màu khói sương
(1978)
 
 

TA

 
Ta ngồi đếm tuổi qua mau
Ta ngồi gặm nhấm nỗi đau không lời
Cũng là trọn vẹn cuộc chơi
Chung qui người lại phụ người nữa thôi
(1978)


 
MÂY XANH

 
Chiều qua thành phố bất ngờ
Mười phương trở lại đợi chờ một phương
Người đi tìm lối thiên đường
Có về trong buổi phố phường lao xao?
Hay còn dong ruỗi trời nào
Vung tay cho nhịp hát vào thiên thu
Ân tình xưa khuất sương mù
Băng băng qua cõi phù du trở về
Lớp trường dù đã hôn mê
“Chuyện xưa xin hỏi một bề mây xanh”
Ba năm đành cũng đoạn đành
Bây giờ lời giảng quên vành môi quen
Nhớ người thức giữa đêm đen
Ngồi nghe giun dế thổi kèn rút quân
(1978)


 
MƯA

 
Mưa rơi tầm tả gọi người
Mà ai còn mãi ngược xuôi chưa về
Đường trần dặm nẽo sơn khê
Biết đêm nay có nghe tê tái lòng?
(1978)


 
VÔ ĐỀ

 
Đã thương nhau giữa cuộc đời
Sao buông nhau chẳng đôi lời thở than
Trách người thả mộng vỡ tan
Ta ngồi khóc nỗi cơ hàn trắng tay
Nên ta quá chén tình say
Nên ta như kẻ lưu đày đảo xa
Nên ta chấm hết đậm đà
Nên ta chết giữa tháp ngà mùa đông
(1978)


 
EM

 
Em rời ta chẳng một lời
Cũng đành đoạn giữa bụi đời tha phương
Về qua sông lạnh thả hương
Nghe hài hòa nỗi đoạn trường của nhau
(1978)


 
TRỐN

 
Trốn về phố chợ giữa trưa
Ngồi nghe vó ngựa dồn đưa lạc loài
Bên trong quán nhạc rơi hoài
Bên ngoài đường bóng nắng dài như ta
Đi hoang lại nhớ mái nhà
Lụy rơi những buổi trưa xa lắc buồn
Thê lương về đậu bên hồn
Lãng du ta bỗng bồn chồn bước đi
(1979)


 
VÔ ĐỀ

 
Đây thành phố nhỏ của em
Tôi đi xuống phố thấy đêm lạnh đầy
Rét xưa về đậu vai gầy
Khi em đi vắng hai tay tôi buồn
Thăm không gặp đành đi luôn
Đành cho tâm tưởng cuộn tròn nhớ thương
(1979)


 
CHO EM

 
Tôi cho em trọn cuộc đời
Mà ong bướm đã rã rời cánh bay
Tôi cho em cuộc tình này
Khi mây đã cuộn xế ngày âm u
Tôi cho em đó mùa thu
Khô màu lá úa mịt mù núi xa
Tôi cho em xác than là
Của riêng một kiếp tài hoa con người
Tôi cho em những nụ cười
Gọi hoa của núi gọi đời của nhau
Tôi cho em nỗi lòng sâu
Nhiều phen sóng gợn bạc màu xuân xanh
Riêng linh hồn đó vô danh
Trả cho thượng-đế-tác-thành-từ-không
(1979)


 
NHƯ LOÀI DI TRÚ

 
Chim bay đã mõi cánh rồi
Như loài di trú khóc đời lãng du
Soi gương vuốt mặt ngậm ngùi
Mỗi con nước chảy mỗi đời riêng nhau
Ba mươi năm tóc xanh màu
Ba mươi năm vẫn công hầu trắng tay
Đợi chờ người bạc tóc bay
Ngồi trông nhân thế ô hay bật cười
Phải ta đứng giữa đất trời
Hay ta đứng hát bên đời trẻ thơ
Chiều đi xuống quán bất ngờ
Trông người như thể ta hờ hững quên
(1979)


 
NHỚ MẸ

 
Buồn trông ra phố chiều hôm
Hoàng hôn cũng lắng tiếng thơm ngọt ngào
Quê xưa xa vắng trời nào
Ở đây con nhớ mẹ rào rạt tim
Thuở ngày xưa biết đâu tìm
Đường bay đã mõi cánh chim vượt ngàn
Lệ khô vắng cả đôi hàng
Chiều nay thuyền viễn xứ càng buồn thêm
(1979)


 
ĐÊM

 
Đêm ra phố đứng trông đèn
Trông từng lên xuống lạ quen mặt người
Ngồi bên quán nhỏ không lời
Bỗng thanh bình quá quên thời nhiễu nhương
Cà phê rơi giọt bình thường
Tri âm mấy kẻ ai phường bạn thân?
Sánh vai tất tả xa gần
Đường trần vạn nẽo nên ngần ngại đi
Đợi nhau mấy thuở lỡ thì
Phù dung một kiếp trơ lì còn đây
(1979)


 
CHIM VÀNG

 
Gió về gọi nắng chiều qua
Nạm vàng trên mấy nóc nhà buồn tênh
Nghe từ rừng tiếng mông mênh
Hoàng hôn về đậu chênh vênh ven đồi
Ánh vàng phai nhuộm tơ trời
Chim vàng ôi cũng mõi đời duỗi rong
(1980)


 
BÃO

 
Trời tháng chín bão rớt về
Hạt mưa như thể bốn bề mà rơi
Mây xám bay, buổi chiều ơi
Con đường ôi cũng tơi bời nước nôi
Bờ suối lỡ, bọt sóng trôi
Mà sa xuống núi rừng khơi lạnh lùng
Bàn ghế ẩm, kẻ tình chung
Đôi bờ cỏ vắng lặng cùng xót xa
Cách núi non, cách giang hà
Người tôi yêu vẫn còn xa nghìn trùng
(1980)


 
KIẾP NGƯỜI MỎNG MANH
 
                                                Ý TV 89
Một đời qua, vạn đời qua
Nghìn năm xuôi chảy như là nước trôi
Cỏ hoa kia mọc bên đồi
Sớm mai đua nở chiều rồi lại tan
Đất trời một kiếp phù vân
Bụi tro trở lại mộ phần bụi tro
Tháng năm biến ảo khôn dò
Bóng câu cửa sổ bụi mờ thoáng bay
Giấc Nam Kha tỉnh nào hay
Lối về Từ Thức cũng quay quắt buồn
(1980)


 
NGƯỜI YÊU

 
Đưa nhau lên lớp từng chiều
Người tôi yêu vẫn tôi yêu từng ngày
Đưa tay che nỗi thương đầy
Cơn đau là những đọa đày mặc nhiên
Rũ đi em - bụi ưu phiền
Cùng tôi sẽ bước về miền núi xa
Đứng yên bên cội cây già
Hát cho thơ trẻ quê nhà ước mơ
Cổ em cao nỗi mong chờ
Tay tôi thấp níu ngẫn ngơ mà cười
Tiếc rằng rộng quá biển trời
Đành thôi đứng giữa gió khơi mịt mùng
Người yêu ơi đã nghìn trùng
Về đi em có bão bùng ngoài kia
(1980)


 
KHÚC CHIỀU

 
Chiều ơi xanh áo sân trường
Đưa tay vẫy gọi phố phường hôm qua
Lúa thơm con gái bên nhà
Mai kia sẽ chin vàng mà gởi đem
Mõi mòn lắm phải không em
Bên này tôi vẫn từng đêm trũng buồn
 
Con chim xanh đậu trên cành
Gọi chiều hót tiếng long lanh giọt vàng
Ban trưa say giấc mơ màng
Nghe bên bảng phấn đôi hàng lá bay
Gió say gió thổi đêm ngày
Người say người ngóng chân mây lạc loài
Say em tôi ngẫn ngơ hoài
Trẻ thơ bỗng lạc đường ngoài hàng cau
(1980)




THANH XUÂN

 
Hồn thanh xuân cũ nay đâu
Oan khiên về mở hội sầu khôn nguôi
Bạn thơ ơi bạn tình ơi
Giận mình đã bạc tóc đời lãng du
(1980)


 
MẤT

 
Bóng tà huy ngã ngoài hiên
Chuyện tôi-em đã như huyền sử xưa
Khắc khe rồi cũng dư thừa
Tháng giêng chờ đợi cơn mưa đầu mùa
Đành quên thôi chuyện vui đùa
Riêng lòng ta biết ta vừa mất đi
(1980)



XA
 

Xa em mấy nẽo dặm trường
Ngồi bên núi vắng nhớ thương gọi về
Vàng bay ôi những lời thề
Đây tôi ôm cả một bề thinh không
(1980)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2012 10:01:16 bởi hai1957 >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9