TRÔI BỜ VÔ VI Trời mưa bong bóng bập bùng
Gập ghềnh cầu ván nhớ đừng bước mau
Đi mà không bảo gì nhau
Để cho gió thổi ướt câu thơ buồn
Tơ vương lặng một cánh chuồn
Bóng ta treo ngược thượng nguồn ngẩn ngơ
Giận ai không đợi chẳng chờ
Để ai đếm khắc đếm giờ vào ra
Như không quen biết - chẳng thà
Còn hơn đến buổi hẹn mà vắng ai
Bóng treo ngược lối đi dài
Làm sao kéo xuống chia hai nỗi lòng
Nhủ thầm đừng ngóng đừng trông
Muốn sang lại ngại dòng sông không đò
Quẩn quanh tơ nhện dẫm dò
Giận lây cả cái tò vò vô tư
Thật thà mấy bức tâm thư
Cửa nhà chưa đóng lại như nhớ rồi
Bực ta lại trách ông trời
Sinh chi cái chuyện đứng ngồi chẳng yên
Thôi đành nhớ nhớ quên quên
Giả vờ trôi nổi một miền gió mây
Ngày qua lại biết một ngày
Một mình cho khỏi đoạ đày tấm thân
Trời còn xa đất thì gần
Đã quen phiêu lãng dấu chân giang hồ
Mịt mờ biển thẳm sóng xô
Nhỏ nhoi hạt bụi trôi bờ vô vi
Liên Hương - Lê Phú Hải