LỤC BÁT ĐỌC MỘT MÌNH
CẢM XÚC
Im như một nốt lặng buồn
Rộn như nghe tiếng trống dồn dập vang
Khờ như buổi ấy ngõ ngàng
Ghen nhìn tình nhỏ bước sang nhà người
Mừng ơi nhờ có ơn trời
Ban cho một vóc dáng tôi nhớ về
Thèm ôi một chút cận kề
Để nghe có tiếng vỗ về ủi an
LPH
Ấm qua cơn gió Đông tràn
Vui ngày lá đổ Thu vàng trước sân
Quên đời hạt bụi phù vân
Nhớ nhung giọt nắng mùa Xuân mắt cười
Quen nghe nhẹ bước chân người
Thầm thì khoảng lặng đất trời riêng chung
Mong manh một tiếng tơ đồng
Lời yêu gói lại nụ hồng toả hương
LH
Cũng không quên tiếng Hạ thương
Có trưa ngũ lỡ có đường phượng bay
Bốn mùa cảm xúc vơi đầy
Tóc dài tóc ngắn vương mây đỉnh trời
Tình xa như nhạc không lời
Không buồn mà réo rắc ơi là sầu
Qua rồi quãng tám bắt cầu
Chỉ còn nốt lặng về đâu bây giờ
LPH
Trích đoạn: hai1957
CẢM XÚC
Im như một nốt lặng buồn
Rộn như nghe tiếng trống dồn dập vang
Khờ như buổi ấy ngỡ ngàng
Ghen nhìn tình nhỏ bước sang nhà người
Mừng ơi nhờ có ơn trời
Ban cho một vóc dáng tôi nhớ về
Thèm ôi một chút cận kề
Để nghe có tiếng vỗ về ủi an
LPH
Ấm qua cơn gió Đông tràn
Vui ngày lá đổ Thu vàng trước sân
Quên đời hạt bụi phù vân
Nhớ nhung giọt nắng mùa Xuân mắt cười
Quen nghe nhẹ bước chân người
Thầm thì khoảng lặng đất trời riêng chung
Mong manh một tiếng tơ đồng
Lời yêu gói lại nụ hồng toả hương
LH
Cũng không quên tiếng Hạ thương
Có trưa ngủ lỡ có đường phượng bay
Bốn mùa cảm xúc vơi đầy
Tóc dài tóc ngắn vương mây đỉnh trời
Tình xa như nhạc không lời
Không buồn mà réo rắt ơi là sầu
Qua rồi quãng tám bắc cầu
Chỉ còn nốt lặng về đâu bây giờ
LPH
Vương lòng chút đợi ngẩn ngơ
Ngóng về cơn gió vỗ bờ xa xăm
Hờn mang khoảng lặng âm thầm
Thương thêm vào nốt nhạc trầm thở than
Tình ơi ngày đã muộn màng
Chiều vương giọt nắng lỡ làng chân mây
Đàn ai diệu vợi khúc say
Để ai trĩu một vai gầy nợ duyên
LH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2011 18:21:53 bởi Liên Hương >
CẢM XÚC im như một nốt lặng buồn
rộn như nghe tiếng trống dồn dập vang
khờ như buổi ấy ngỡ ngàng
ghen nhìn tình nhỏ bước sang nhà người
mừng ơi nhờ có ơn trời
ban cho một vóc dáng tôi nhớ về
thèm ôi một chút cận kề
để nghe có tiếng vỗ về ủi an
ấm qua cơn gió Đông tràn
vui ngày lá đổ Thu vàng trước sân
quên đời hạt bụi phù vân
nhớ nhung giọt nắng mùa Xuân mắt cười
quen nghe nhẹ bước chân người
thầm thì khoảng lặng đất trời riêng chung
mong manh một tiếng tơ đồng
lời yêu gói lại nụ hồng toả hương
cũng không quên tiếng Hạ thương
có trưa ngủ lỡ có đường phượng bay
bốn mùa cảm xúc vơi đầy
tóc dài tóc ngắn vương mây đỉnh trời
tình xa như nhạc không lời
không buồn mà réo rắt ơi là sầu
qua rồi quãng tám bắc cầu
chỉ còn nốt lặng về đâu bây giờ
vương lòng chút đợi ngẩn ngơ
ngóng về cơn gió vỗ bờ xa xăm
hờn mang khoảng lặng âm thầm
thương thêm vào nốt nhạc trầm thở than
tình ơi ngày đã muộn màng
chiều vương giọt nắng lỡ làng chân mây
đàn ai diệu vợi khúc say
để ai trĩu một vai gầy nợ duyên
Liên Hương - Lê Phú Hải
NHỚ
thẩn thơ thơ thẩn
vào ra
vắng ai ai vắng
xót xa lòng này
ăn không hết
chén cơm đầy
lòng rưng rưng
nhớ
những ngày có nhau
LPH
Trích đoạn: hai1957
NHỚ
thẩn thơ thơ thẩn
vào ra
vắng ai ai vắng
xót xa lòng này
ăn không hết
chén cơm đầy
lòng rưng rưng
nhớ
những ngày có nhau
LPH
Trầu vàng
úa cả mùa cau
Xót tằm
đắng đót
lòng dâu bẽ bàng
Nỗi niềm
cơn gió
thở than
Chìm trong khoảng lặng
cung đàn
không tên
LH
NHỚ
thẩn thơ thơ thẩn
vào ra
vắng ai ai vắng
xót xa lòng này
ăn không hết
chén cơm đầy
lòng rưng rưng
nhớ
những ngày có nhau
LPH
Trầu vàng
úa cả mùa cau
Xót tằm
đắng đót
lòng dâu bẽ bàng
Nỗi niềm
cơn gió
thở than
Chìm trong khoảng lặng
cung đàn
không tên
LH
quen rồi
"đến hẹn lại lên"
đến chừng không thấy
tưởng quên nhau rồi
sông kia
bên lở bên bồi
người kia
vẫn dáng đứng ngồi
xa xưa
LPH
Trích đoạn: hai1957
NHỚ
thẩn thơ thơ thẩn
vào ra
vắng ai ai vắng
xót xa lòng này
ăn không hết
chén cơm đầy
lòng rưng rưng
nhớ
những ngày có nhau
LPH
Trầu vàng
úa cả mùa cau
Xót tằm
đắng đót
lòng dâu bẽ bàng
Nỗi niềm
cơn gió
thở than
Chìm trong khoảng lặng
cung đàn
không tên
LH
quen rồi
"đến hẹn lại lên"
đến chừng không thấy
tưởng quên nhau rồi
sông kia
bên lở bên bồi
người kia
vẫn dáng đứng ngồi
xa xưa
LPH
" Cái cò
đi đón cơn mưa"
Gặp mùa gió chướng
ai đưa
cò về
Ngày xa
Buồn đến não nề
Mình ta
nằm giữa bốn bề
hư không
LH
NHỚ
thẩn thơ thơ thẩn
vào ra
vắng ai ai vắng
xót xa lòng này
ăn không hết
chén cơm đầy
lòng rưng rưng
nhớ
những ngày có nhau
LPH
trầu vàng
úa cả mùa cau
xót tằm
đắng đót
lòng dâu bẽ bàng
nỗi niềm
cơn gió
thở than
chìm trong khoảng lặng
cung đàn
không tên
LH
quen rồi
"đến hẹn lại lên"
đến chừng không thấy
tưởng quên nhau rồi
sông kia
bên lở bên bồi
người kia
vẫn dáng đứng ngồi
xa xưa
LPH
"Cái cò
đi đón cơn mưa"
gặp mùa gió chướng
ai đưa
cò về
ngày xa
buồn đến não nề
mình ta
nằm giữa bốn bề
hư không
LH
biết làm sao
giữa phố đông
gởi về bên ấy
lời mong tiếng chờ
hồi chuông vọng
chút ơ thờ
nặng hồn cô lữ
bến bờ duỗi rong
LPH
Trích đoạn: hai1957
NHỚ
thẩn thơ thơ thẩn
vào ra
vắng ai ai vắng
xót xa lòng này
ăn không hết
chén cơm đầy
lòng rưng rưng
nhớ
những ngày có nhau
LPH
trầu vàng
úa cả mùa cau
xót tằm
đắng đót
lòng dâu bẽ bàng
nỗi niềm
cơn gió
thở than
chìm trong khoảng lặng
cung đàn
không tên
LH
quen rồi
"đến hẹn lại lên"
đến chừng không thấy
tưởng quên nhau rồi
sông kia
bên lở bên bồi
người kia
vẫn dáng đứng ngồi
xa xưa
LPH
"Cái cò
đi đón cơn mưa"
gặp mùa gió chướng
ai đưa
cò về
ngày xa
buồn đến não nề
mình ta
nằm giữa bốn bề
hư không
LH
biết làm sao
giữa phố đông
gởi về bên ấy
lời mong tiếng chờ
hồi chuông vọng
chút ơ thờ
nặng hồn cô lữ
bến bờ duỗi rong
LPH
Đa mang
nên phải
đèo bòng
Ơn người nhân hậu
tấm lòng ủi an
chút tình
ấm lạnh
dương gian
Lều tranh
ẩn trái tim vàng
thế nhân
LH
NHỚ thẩn thơ thơ thẩn
vào ra
vắng ai ai vắng
xót xa lòng này
ăn không hết
chén cơm đầy
lòng rưng rưng
nhớ
những ngày có nhau
trầu vàng
úa cả mùa cau
xót tằm
đắng đót
lòng dâu bẽ bàng
nỗi niềm
cơn gió
thở than
chìm trong khoảng lặng
cung đàn
không tên
quen rồi
"đến hẹn lại lên"
đến chừng không thấy
tưởng quên nhau rồi
sông kia
bên lở bên bồi
người kia
vẫn dáng đứng ngồi
xa xưa
"Cái cò
đi đón cơn mưa"
gặp mùa gió chướng
ai đưa
cò về
ngày xa
buồn đến não nề
mình ta
nằm giữa bốn bề
hư không
biết làm sao
giữa phố đông
gởi về bên ấy
lời mong tiếng chờ
hồi chuông vọng
chút ơ thờ
nặng hồn cô lữ
bến bờ duỗi rong
đa mang
nên phải đèo bòng
ơn người nhân hậu
tấm lòng ủi an
chút tình
ấm lạnh
dương gian
lều tranh
ẩn trái tim vàng
thế nhân
Liên Hương - Lê Phú Hải
CÂU THƠ MUỘN PHIỀN
Bỗng dưng cây trái trở mình
Bỗng dưng thức dậy bình minh nắng chờ
Vườn xưa khép lại dại khờ
Mấy mươi năm vẫn câu thơ muộn phiền
LPH
Trích đoạn: hai1957
CÂU THƠ MUỘN PHIỀN
Bỗng dưng cây trái trở mình
Bỗng dưng thức dậy bình minh nắng chờ
Vườn xưa khép lại dại khờ
Mấy mươi năm vẫn câu thơ muộn phiền
LPH
Đi tìm một chút lãng quên
Lại càng thêm nhớ một miền " tà huy " * ( chữ của huynh nè )
Ngẩn ngơ lạc bước chân về
Còn nghe mưa gió dãi dề lối quen
LH
CÂU THƠ MUỘN PHIỀN
Bỗng dưng cây trái trở mình
Bỗng dưng thức dậy bình minh nắng chờ
Vườn xưa khép lại dại khờ
Mấy mươi năm vẫn câu thơ muộn phiền
LPH
Đi tìm một chút lãng quên
Lại càng thêm nhớ một miền "tà huy" * ( chữ của huynh nè )
Ngẩn ngơ lạc bước chân về
Còn nghe mưa gió dãi dề lối quen
LH
Đường trần mõi mệt nhớ quên
Mà sao vẫn thấy đường lên thật dài
Vụng về mái tóc mây cài
Vẫn liêu xiêu vẫn đổ dài bóng ai
LPH
"tà huy" là chữ của ông cha mình đó nhỏ ơi!
... [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/100598/8E9CEF6F03EA458FAEC505B896DA1B66.JPG[/image]
CÂU THƠ MUỘN PHIỀN
Bỗng dưng cây trái trở mình
Bỗng dưng thức dậy bình minh nắng chờ
Vườn xưa khép lại dại khờ
Mấy mươi năm vẫn câu thơ muộn phiền
LPH
Đi tìm một chút lãng quên
Lại càng thêm nhớ một miền "tà huy" * ( chữ của huynh nè )
Ngẩn ngơ lạc bước chân về
Còn nghe mưa gió dãi dề lối quen
LH
Đường trần mõi mệt nhớ quên
Mà sao vẫn thấy đường lên thật dài
Vụng về mái tóc mây cài
Vẫn liêu xiêu vẫn đổ dài bóng ai
LPH
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu: