LỤC BÁT ĐỌC MỘT MÌNH
MIỀN PHÙ VÂN
Hôm qua quanh quẩn... có đôi
Hôm nay lặng lẽ riêng tôi... một mình
Đã mang lấy một chữ tình
Thôi đành giữ lại bóng hình đã quen
Biết ai mà tỏ nỗi niềm
Cô đơn ta lại dạo miền phù vân
Lối quen đi lại bao lần
Lẽ nào cũng chỉ có ngần ấy thôi
Thương con chim sẻ mồ côi
Ríu ra ríu rít đầu hồi với ai
Xuân hồng chớ vội tàn phai
Xin người một đóa hoa cài áo duyên
Nhỏ nhoi phận mỏng thuyền quyên
Mơ về biển rộng để thuyền xa khơi
Tìm trong lời gió chơi vơi
Dịu dàng một khúc ầu ơi ru mình
Thu qua còn lại chút tình
Ngày sau đá tạc bóng hình riêng mang
Duyên xưa đâu hẹn đá vàng Chỉ mong một chút xênh xang cuối ngày Những không toan tính đặt bày Hơn thua còn lại chút này của riêng Ví như trời có linh thiêng Xin về thắt lại mối giềng duyên tơ Liên Hương - Lê Phú Hải
GIỌT THU
Đò ai tách bến mờ dần
Câu hò mái đẩy xa gần vẳng theo
Màn mưa buông lạnh hắt hiu
Hình như… ướt một dáng Kiều... gió đưa
Liên Hương
MỘT THỜI ĐÃ XA
Cây buồn nghiêng đổ dáng mềm
Tình như lá rớt bên thềm... tả tơi
Ta cô đơn giữa dòng đời
Thì thôi... ừ nhỉ !... một thời đã xa
LH
Dòng đời một bản tình ca
Ru người ra cả lòng ta muộn phiền
Thôi về cuộn giấc cô miên
Để quên một nỗi sầu riêng võ vàng
LPH
Một đời con sóng đi hoang
Một đời sỏi đá lang thang không nhà
Một đời ta... phải là ta?
Hồn như hoang đảo... sóng òa... rồi tan
LH
Thà như gió núi mây ngàn
Buồn vui chỉ một cung đàn ấy thôi
Cớ gì sao lại là tôi
Bởi si mê phải tơi bời nhớ thương
LPH
Trích đoạn: hai1957
MỘT THỜI ĐÃ XA
Cây buồn nghiêng đổ dáng mềm
Tình như lá rớt bên thềm... tả tơi
Ta cô đơn giữa dòng đời
Thì thôi... ừ nhỉ !... một thời đã xa
LH
Dòng đời một bản tình ca
Ru người ra cả lòng ta muộn phiền
Thôi về cuộn giấc cô miên
Để quên một nỗi sầu riêng võ vàng
LPH
Một đời con sóng đi hoang
Một đời sỏi đá lang thang không nhà
Một đời ta... phải là ta?
Hồn như hoang đảo... sóng òa... rồi tan
LH
Thà như gió núi mây ngàn
Buồn vui chỉ một cung đàn ấy thôi
Cớ gì sao lại là tôi
Bởi si mê phải tơi bời nhớ thương
LPH
Nỗi lòng một chút dư hương
Không dưng mang sợi vấn vương buộc mình
Trót tương tư một bóng hình
Loanh quanh vẫn một chữ tình đa đoan
LH
NỖI LÒNG
Chuông chiều vọng giữa hư không
Buồn đâu thổn thức trong lòng...ô hay!
Hình như đã hết một ngày
Ngòai kia lá rụng mưa bay trắng trời
Liên Hương
TRỐNG VẮNG
Dõi theo một cánh nhạn xa
Hòang hôn buông lặng tím nhòa nắng phai
Cây nghiêng gầy guộc phố dài
Nỗi buồn đọng trĩu mắt ai đã đầy
Cô đơn oằn gánh vai gầy
Đếm đong sao hết tháng ngày không nhau
Thời gian như nước qua cầu
Lá Thu phơi trắng một màu tương tư
Đi tìm mãi một ngày xưa
Chỉ nghe ngọn gió đẩy đưa hững hờ
S ương giăng trắng lối mịt mờ
Biển khơi hoang lạnh bến bờ ngàn năm
Liên Hương
CHỮ TÌNH ĐA ĐOAN
Cây buồn nghiêng đổ dáng mềm
Tình như lá rớt bên thềm... tả tơi
Ta cô đơn giữa dòng đời
Thì thôi... ừ nhỉ !... một thời đã xa
Dòng đời một bản tình ca
Ru người ru cả lòng ta muộn phiền
Thôi về cuộn giấc cô miên
Để quên một nỗi sầu riêng võ vàng
Một đời con sóng đi hoang
Một đời sỏi đá lang thang không nhà
Một đời ta... phải là ta?
Hồn như hoang đảo... sóng òa... rồi tan
Thà như gió núi mây ngàn
Buồn vui chỉ một cung đàn ấy thôi
Cớ gì sao lại là tôi
Bởi si mê phải tơi bời nhớ thương
Nỗi lòng một chút dư hương
Không dưng mang sợi vấn vương buộc mình
Trót tương tư một bóng hình
Loanh quanh vẫn một chữ tình đa đoan
Liên Hương - Lê Phú Hải
NỖI LÒNG Chuông chiều vọng giữa hư không
Buồn đâu thổn thức trong lòng... Ô hay!
Hình như đã hết một ngày
Ngòai kia lá rụng mưa bay trắng trời Biết làm sao dạ rối bời Ta như con rối chẳng lời phân bua Tay ai ngón nhỏ thêu thùa Để ta về chết giữa trưa lụa là
Dõi theo một cánh nhạn xa
Hòang hôn buông lặng tím nhòa nắng phai
Cây nghiêng gầy guộc phố dài
Nỗi buồn đọng trĩu mắt ai đã đầy
Cô đơn oằn gánh vai gầy
Đếm đong sao hết tháng ngày không nhau
Thời gian như nước qua cầu
Lá thu phơi trắng một màu tương tư Ai về nơi ấy hình như Hẹn chưa mà có phong thư cũ càng Chết ta đi một chút nàng Ngàn năm duyên phận lỡ làng mây mưa
Đi tìm mãi một ngày xưa
Chỉ nghe ngọn gió đẩy đưa hững hờ
Sương giăng trắng lối mịt mờ
Biển khơi hoang lạnh bến bờ ngàn năm
Liên Hương - Lê Phú Hải
NỬA ĐƯỜNG
Đường đi quá nửa chặng rồi
Thôi đừng ngoảnh lại một thời đã xa
" còi tàu thét buốt sân ga "
Bỏ người ở lại như già trước xuân
LH
NỬA ĐƯỜNG
Đường đi quá nửa chặng rồi
Thôi đừng ngoảnh lại một thời đã xa
"Còi tàu thét buốt sân ga"
Bỏ người ở lại như già trước xuân
LH
Tưởng như xa lại hóa gần
Tưởng người lạ bỗng tình thân thuở nào
Nhớ về buổi ấy xôn xao
Tình như mộng ảo đã vào thiên thu
LPH
Trích đoạn: hai1957
NỬA ĐƯỜNG
Đường đi quá nửa chặng rồi
Thôi đừng ngoảnh lại một thời đã xa
"Còi tàu thét buốt sân ga"
Bỏ người ở lại như già trước xuân
LH
Tưởng như xa lại hóa gần
Tưởng người lạ bỗng tình thân thuở nào
Nhớ về buổi ấy xôn xao
Tình như mộng ảo đã vào thiên thu
LPH
Vỗ về nhau một khúc ru
Cho đời tạnh bớt mây mù bão dông
Về đây thắp ngọn lửa hồng
Nỗi người đắng đót , nỗi lòng ngổn ngang
LH
NỬA ĐƯỜNG
Đường đi quá nửa chặng rồi
Thôi đừng ngoảnh lại một thời đã xa
"Còi tàu thét buốt sân ga"
Bỏ người ở lại như già trước xuân
LH
Tưởng như xa lại hóa gần
Tưởng người lạ bỗng tình thân thuở nào
Nhớ về buổi ấy xôn xao
Tình ơi mộng ảo đã vào thiên thu
LPH
Vỗ về nhau một khúc ru
Cho đời tạnh bớt mây mù bão dông
Về đây thắp ngọn lửa hồng
Nỗi người đắng đót, nỗi lòng ngổn ngang
LH
Ơn ai ăn khế trả vàng
Mong tìm một chút dịu dàng đón đưa
Dẫu cho tình có hay chưa
Yêu thương vừa ấm êm vừa xót xa
LPH
Trích đoạn: hai1957
NỬA ĐƯỜNG
Đường đi quá nửa chặng rồi
Thôi đừng ngoảnh lại một thời đã xa
"Còi tàu thét buốt sân ga"
Bỏ người ở lại như già trước xuân
LH
Tưởng như xa lại hóa gần
Tưởng người lạ bỗng tình thân thuở nào
Nhớ về buổi ấy xôn xao
Tình ơi mộng ảo đã vào thiên thu
LPH
Vỗ về nhau một khúc ru
Cho đời tạnh bớt mây mù bão dông
Về đây thắp ngọn lửa hồng
Nỗi người đắng đót, nỗi lòng ngổn ngang
LH
Ơn ai ăn khế trả vàng
Mong tìm một chút dịu dàng đón đưa
Dẫu cho tình có hay chưa
Yêu thương vừa ấm êm vừa xót xa
LPH
Cuối mùa còn một nhành hoa
Bên đời thôi cũng gọi là chút duyên
Biển khơi thương một bóng thuyền
Ngàn sau còn một lời nguyền có nhau
LH
ĂN KHẾ TRẢ VÀNG
Đường đi quá nửa chặng rồi
Thôi đừng ngoảnh lại một thời đã xa
"Còi tàu thét buốt sân ga"
Bỏ người ở lại như già trước xuân
Tưởng như xa lại hóa gần
Tưởng người lạ bỗng tình thân thuở nào
Nhớ về buổi ấy xôn xao
Tình ơi mộng ảo đã vào thiên thu
Vỗ về nhau một khúc ru
Cho đời tạnh bớt mây mù bão dông
Về đây thắp ngọn lửa hồng
Nỗi người đắng đót, nỗi lòng ngổn ngang
Ơn ai ăn khế trả vàng
Mong tìm một chút dịu dàng đón đưa
Dẫu cho tình có hay chưa
Yêu thương vừa ấm êm vừa xót xa
Cuối mùa còn một nhành hoa
Bên đời thôi cũng gọi là chút duyên
Biển khơi thương một bóng thuyền
Ngàn sau còn một lời nguyền có nhau
Tóc xanh dù sẽ bạc đầu Một lời hứa sẽ ngàn sau giữ lời Tình kia đâu có gọi mời Là duyên tiền định người ơi "trả vàng" Liên Hương - Lê Phú Hải
NGƯỜI DƯNG
Chẳng bà con chẳng họ hàng
Hai người hai phía chỉ là người dưng
Cớ sao lại nhớ không ngưng
Cớ sao năn nỉ xin đừng đi xa
Chắc là kiếp ấy tại ta
Lỡ yêu dáng nhỏ đi qua ngõ dài
Nên bây giờ cứ miệt mài
Si mê bóng một hình hài của ai
LPH
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: