Trích đoạn: hai1957
LÁ RỤNG VỀ ĐÂU
Thu vàng lá rụng về đâu
Biển chiều con sóng vỗ mau bãi bờ
Tình treo ngọn gió ơ hờ
Người theo châu Rí châu Ô đi rồi
Xót lòng có giọt lệ rơi
Biển đưa chung thủy về nơi thề nguyền
Sớm hôm mõi ngóng bóng thuyền
Ai đưa son sắt An Tiêm về nhà
Đường chiều Cố Lý còn xa
Miền xưa vẫn có dăm ba nỗi buồn
Sóng lên nước chảy về nguồn
Dấu nằm Đồng Tử hay hồn Tiên Dung
Người đi thiếp sẽ đi cùng
Khát khao một kiếp tương phùng, mặc ai
Để rồi khép lại tàn phai
Bâng khuâng con sóng khóc ngoài trùng khơi
Châu nương huyết kiếm tình ơi
Xót xa lông ngỗng sóng trôi bạc màu
Bây giờ lá rụng về đâu
Trách người vụng dại quên câu cội nguồn
Lê Phú Hải
THĂM LOA THÀNH NHỚ MỴ CHÂU
Thương ai phận mỏng cánh chuồn
Ngây thơ nhẹ dạ chuốc buồn thiên thu
Sóng trôi thân xác xa mù
Ngọc trai vùi kiêp phiêu du lạc loài
Ngàn năm bia miệng chưa phai
Trót tin vào chữ mốt mai hẹn thề
Đem tình gửi trọn chốn mê
Đường lông ngỗng trải lối về biển xa
Sóng vùi chôn một kiếp hoa
Bơ vơ hồn lạc biết là về đâu
Biển chiều chạnh nhớ Mỵ Châu
Nương theo con sóng bạc đầu gọi tên
Dòng trôi " thương hải tang điền "
Dấu xưa giờ đã ra miền phế hoang
Có ai hiểu chút tình nàng
Vì yêu thương chịu bẽ bàng đắng cay
Thắp lên một nén nhang này
Khóc thiên tình sử trả vay kiếp người
Yên nghỉ nhé...Mỵ Châu ơi !
Còn đây giếng ngọc đầy vơi nỗi niềm
Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2011 15:00:12 bởi Liên Hương >