CHUYỆN TÌNH
Vì tình chín nhớ mười thương
Vì tình nên nỗi tơ vương sợi tình
Ngu ngơ bỏ mặc phận mình
Tương tư ôm một bóng hình người ta
Trách ai như giọt mưa sa
Để ai nhạt phấn phai hoa vì người
Khi yêu chín bỏ làm mười
Nhớ lăn lóc một tiếng cười vô tư
Tình yêu rắc giọt khùng hư
Để cho người sống cũng như chết rồi
Đến khi tỉnh giấc bồi hồi
Ừ là phù phiếm ừ thôi ta về
Ngỡ ngàng ra khỏi cơn mê
Quay đầu nhìn lại chốn về hư không
Cây khô phủ rối tơ hồng
Nghe tim loạn nhịp nghe lòng trống tênh
Sóng xô nghiêng ngả mặt ghềnh
Đau từng bước nhỏ bồng bềnh lối quen
Đường về ốm yếu ho hen
Tương tư ai để hom hem phận người
Con tôm cái tép đâu rồi
Lại đây dành một chỗ ngồi ngó nhau
Cũng đành rứt ruột lòng đau
Cũng đành đoạn nỗi u sầu nhớ thương
Liên Hương - Lê Phú Hải