DẶM TRƯỜNG NỢ DUYÊN Nửa đời một chuyến xe đi
Mưu sinh nặng gánh thiên di trể tràng
Từ khi ra phố bỏ làng
Xót xa ngọn gió võ vàng ánh trăng
Quê nhà ai có biết chăng
Sầu riêng một nỗi buồn giăng kiếp người
Nhớ thương dáng nhỏ em ngồi
Bờ sông đứng gọi đôi hồi ngẩn ngơ
Biết ai có đợi có chờ
Thương hoài bến vắng đôi bờ sông quê
Mù xa lối cũ ngày về
Phù du chân bước bộn bề nỗi riêng
Bỏ đi những chuyện ưu phiền
Câu thơ nặng gánh qua miền riêng tư
Mõi mòn lắm, chuyện thực hư
Ta yêu, ta biết hình như yêu rồi
"
Chẳng thà không biết thì thôi
Biết rồi mỗi đứa mỗi nơi sao đành"*
Câu thơ ai viết để dành
Ta về độc thoại trên cành si mê
Trăm năm đợi bước người về
Mỏi mòn bến nước sông quê ngóng chờ
Dáng gầy vẫn gặp trong mơ
Hình như... ngày ấy... bây giờ là đây
Câu thơ chở nặng vơi đầy
Cho dài suối mộng những ngày ly hương
Bước chân qua nẻo vô thường
Bước nào qua được dặm trường nợ duyên
Liên Hương - Lê Phú Hải