BIẾT ĐÂU QUÊ QUÁN MÀ ĐƯA NHAU VỀ Áo phơi bảy sắc cầu vồng
Tình bao nhiêu thuở để đong cho vừa
Thương người nhỏ lệ đếm mưa
Biết đâu quê quán mà đưa nhau về
Mơ sao một giấc cận kề
Đường xưa lối cũ bờ đê mái nhà
"Gió đưa cành trúc la đà
Nhịp chày Yên Thái canh gà Thọ Xương"
Tây hồ khói tỏa vấn vương
Biết người có nhớ có thương mà chờ
Ngày thu ngọn gió hững hờ
Heo may lá trải câu thơ cũng vàng
Tình ơi đừng có bẽ bàng
Không thương sao lại mơ màng nhớ mong
Chuyến xe thơ ấu còn không
Cho xin một vé long nhong cuối mùa
Băng mình qua những cơn mưa
Cầm bàn tay nhỏ thêu thùa mà hôn
Mưa chưa dứt điệu nhạc buồn
Ta ngồi hát khúc vô ngôn nhớ người
"Bao giờ cho đến tháng mười "
Để ta tìm lại nụ cừơi ướp sen
Lụa là son gót chân êm
Vai gầy tóc xõa thon mềm dáng quê
Bây giờ bừng tỉnh cơn mê
Biết tìm đâu một lối về chốn xưa
Yêu thương bao nỗi cho vừa
Muốn sang sông lớn mà chưa có đò
"Cây dài bóng xế ngẩn ngơ"
Ta ngồi nhớ tuổi ấu thơ qua rồi
Dòng đời "bèo dạt mây trôi"
Tình như một khúc phai phôi lỡ làng
Vẩn vơ mấy độ thu vàng
Nhặt dây tơ nối cung đàn mùa xuân
Lời rằng: xin trọn khúc ngâm
Tạc hồn nhân thế trăm năm nụ cười
Liên Hương - Lê Phú Hải