LỤC BÁT ĐỌC MỘT MÌNH
MỘNG DU Mộng du đêm trắng độc hành Nghe thăm thẳm nhớ, nghe hanh hao buồn Từ ngày thơ hóa vô ngôn Tàn tro về phủ cõi hồn rong rêu Ai bày chi cuộc trớ trêu Ngả nghiêng phận số, liêu xiêu cõi người Quờ tay chạm phải đơn côi Giật mình hụt hẫng chơi vơi địa đàng Dấu chân du mục ngỡ ngàng Bơ phờ tỉnh thức ,võ vàng chiêm bao Gập ghềnh bước thấp bước cao May mà ngã gục lối vào hừng đông Liên Hương
MƯA Đầu đông trời đổ mưa rào Có con sẻ nhỏ bay vào mái hiên Mưa buồn rót khúc thụy miên Người buồn khe khẽ gọi tên một người Ngày xưa…ừ mãi qua rồi Chỉ còn gió cuộn rối bời lối xưa Cúi đầu nào tránh được mưa Ước bờ vai chắn gió lùa giùm ai Đếm từng giọt đắng giọt cay Đường trơn chuếnh choáng tỉnh say lối nhòa Lạnh vai tóc rối buông xòa Lén theo mưa giọt vỡ òa … dị chưa! Liên Hương
NGỘ
Chồn chân trên những lối mòn Tưởng rằng đã tỉnh hóa còn chiêm bao Ngàn năm biển sóng dâng trào Huyễn du ta tự thuở nào có hay Kiếp người bọt nước trên tay Nhỏ nhoi hạt cát chờ ngày hóa thân Cho tròn một cuộc phù vân Lối về xin nhẹ bước chân vô thường
Liên Hương
CHIẾC LÁ CHE NGHIÊNG Khép chi hết một tuổi vàng Mở chi rộng một cổng làng - em đi Ngày xưa gió có biết gì Góp hương cho tóc qua thì hoa niên Tuổi nào chiếc lá che nghiêng Áo thêu đôi vạt bông điên điển vàng Tuổi vừa ngọn gió che ngang Tóc xưa nửa mái hai giàn hoa leo Mai sau đời lỡ bọt bèo Cứ nương sợi tóc mà theo nẻo về Ngày xưa ngọn gió có thề Thổi qua suối, thổi qua đê - nhà người.
Trần Văn Lan
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: