MONG ĐỜI MỘT CHÚT ƠN
Ta bỏ rừng về chợ
Mong đời một chút ơn
Và bỗng như trẻ nhỏ
Mỗi ngày ta lớn hơn
Rồi mùa xuân xa ngái
Ta già mà không hay
Ôm đất trời ái ngại
Ta tội đời ta thay
Múa may cây kiếm lá
Ta như hiệp sĩ khờ
Chút quyền rơm vạ đá
Ta đâu có đợi chờ
May mà có
Mảnh lòng còn tĩnh lặng
Yêu người yêu đời
Yêu sương khói mông mênh
May mà có
Những tình em sâu nặng
Vỗ về nhau
Từng chén đắng môi mềm
Nợ người chưa trả được
Nợ tình ta đa mang
Nợ trời ba điều ước
Nên ta đành lang thang
Và như thế
Cứ mang thân mối lính
Ta vay người nghĩa nhơn
Cũng đành thôi câm nín
Mong đời một chút ơn.
Lê Phú Hải
BÊN TRƯỜNG KHÉP CỔNG
Tháng chín anh về bên lớp xưa
Lật trang sách cũ nhớ thương người
Vắng em phấn bảng buồn muốn khóc
Anh cũng thấy lòng anh không vui
Chiều thứ hai trời mây rất nhẹ
Áo trắng em hiền như mắt nai
Bóng nắng đi qua thềm khe khẽ
Tóc của ai và tên của ai
Đôi lúc chợt nghe như rất nhỏ
Có bài nhạc liễu của người yêu
Bàn ghế em ngồi kia chắc nhớ
Dáng người thánh thiện nhưng mà kiêu
Không có ai bên trường khép cổng
Anh về nhớ quá mở hồn ra
Thương quá à ơi rừng cũng động
Trời mưa bong bóng dưới hiên nhà
Rồi cứ một đời lên xuống mãi
Bục giảng quen người nên đứng yên
Có tiếng cười vui nào con gái
Hôn đời anh những xót xa quên.
Lê Phú Hải
LỜI TỎ TÌNH
buổi chiều vàng áo mỏng
đuôi mắt giấu nụ cười
hạt lựu cắn trên môi
vỡ ra màu đỏ nhạt
giữa đời ôm đàn hát
nghe sông suối quanh co
một mình nên âu lo
thương ai sầu quá thể
mắt em buồn nhân thế
anh xin làm mi ngoan
bàn chân em gót son
anh sẽ là viên sỏi
người ơi kìa tóc rối
lượt-anh cứ chải đầu
anh xin sợi tóc rầu
trên vai em nhỏ nhắn
lỡ thương nên chắc hẳn
nhớ lắm lúc đi xa
trái tim anh bao la
người ơi xin giữ lấy
chẳng có gì nghịch lý
trong chuyện ta yêu nhau
nên người ơi đi mau
chân anh đang vội bước.
Lê Phú Hải
OAN THỊ MẦU
Không có lỗi gì đâu
Khi Thị Mầu
Lầm lỡ si mê người cửa Phật
Cuộc sống vốn lật đật
Kiếp người lại phù hoa
Đổi khối tình xa
Lấy chăn gối gần đành một lẽ!
Mầu yêu nên vò vẽ
Nên đa đoan ai trách cứ làm gì
Người ta nói Mầu là đứa vô nghì
Tôi lại thấy nơi Mầu trái tim rực rỡ
Khi đã yêu nệ hà chi mắc cở
Mầu toan tính nhưng dịu dàng
Gian trá mà đáng yêu
Thương Mầu bao nhiêu
Tôi tội nghiệp đời bấy nhiêu lần đến thế
Ơ hời… dâu bể!
Tuổi thanh xuân chẳng quay lại bao giờ
Mầu đâu có lập lờ
Chỉ phải tội yêu nhầm nên vỡ lỡ
Nên Mầu vương nợ
Để miệng đời chua chát tiếng thị phi.
Lê Phú Hải
QUA CẦU GIÓ BAY
Không có gì khác lạ
Giữa em và tôi
Cớ sao em bối rối
Bước qua cầu
Áo bay
Tôi vẫn giữ trong bàn tay
Đôi tay em bé nhỏ
Cớ sao em mắc cở
Bước qua cầu
Nhẫn rơi
Tôi đứng bên đường gọi tình ơi
Mắt em sắc như dao liếc nhìn qua vành nón
Tôi đâu có đưa đón
Cớ sao em gai nhọn
Bước qua cầu
Nón nghiêng…
Tôi sửa nón trả em
Tôi cởi nhẫn trả em
Tôi nhặt áo trả em
Còn đôi mắt sắc như dao tôi xin giữ lại
Để nghe mắt bối rối, gai nhọn
Nghe mắt thở
Nghe mắt nói lời dối gian
Yêu em nên anh nhớ
Câu hát xưa mẹ kể
Chuyện hai người thương nhau
Cởi í a áo nhau
Về nhà dối cha mẹ
Lỡ qua cầu áo bay.
Lê Phú Hải
THƠ GỞI NGƯỜI HÀ NỘI
… Và như thế chúng mình chia tay
Anh vẫn chưa nói hết được với em những điều anh muốn nói
Sáng sân ga trong mắt em có khói
Và riêng anh sóng vỗ ở trong long
Không hò hẹn. Tình cờ thôi. Phố chợ
Mùa hè thủ đô khăn áo rộn rang
Anh chỉ đến rồi đi mà bỡ ngỡ
Mà xôn xao tàu hú mỗi trưa vàng
Hà Nội ơi chiều nay còn ở đó
Những chuyến xe màu cổ tích chở em tôi?
Và ai đứng bên thềm ga mắt đỏ
Áo trắng hiền lành thương nhớ lắm người ơi
Còn bây giờ…
Qua mấy núi mấy đèo anh trở lại
Thành phố xanh lơ biển biếc ru hời
Sao mà nhớ mắt xoe tròn con gái
Rủ gió mùa thu hớn hở chạy qua đời.
Lê Phú Hải
THƠ VIẾT Ở HÀ NỘI
Tháng tám tôi lại về Hà Nội
Ngỡ ngàng phố xá ngỡ ngàng tôi
Tháng tám hồ Gươm không sương khói
Tất tả đời người tất bật tôi
Giữa phố phương đông người qua lại
Rộn ràng xe pháo lấn con đường
Quán cốc tôi ngồi quanh quẩn mãi
Ngóng tìm thiếu nữ của chùa Hương
Thiếu nữ có chồng! Tôi đâu biết
Lỡ lời trêu chọc giữa hoàng hôn
Chợt vỡ òa ra chiều đã hết
Nắng vàng lờ lững điệu cô thôn
Một sợi tóc nàng thôi có lẽ
Chẳng cột được tôi mãi suốt đời
Và một ánh nhìn thôi không thể
Níu áo tôi về qua phố vui
Chỉ có tiếng “vâng” là ở lại
Theo tôi đi tít tắp chân trời
Thiếu nữ qua rồi thời con gái
Tôi ngồi chưng hửng giữa trùng khơi
Vốn dĩ là người ăn ở tạm
Quen rồi tàu hú những lần đi
Một chút “vâng” thôi cần thiết lắm
Ấm lòng lữ khách buổi tà huy.
Lê Phú Hải
BẤT CHỢT MÙA XUÂN
Bất chợt mùa xuân về qua phố
Líu lo bầy trẻ đứng bên đường
Ròn rả sân nhà ai pháo nổ
Nhang trầm thoang thoảng gió đưa hương
Bất chợt mùa xuân về qua ngõ
Đôi hàng tre mõi gió xô nghiêng
Dòng sông thương tiếc bên bờ lở
Trở mình trằn trọc nỗi niềm riêng
Bất chợt mùa xuân về trong gió
Mái chiều bảng lảng khói lam bay
Đàn cò xoãi cánh xuôi về tổ
Chở cả nắng vàng mây trắng bay
Bất chợt mùa xuân về qua phố
Những ngã tư đường đông bước chân
(Ở núi lâu ngày nên bỡ ngỡ
Ai chờ mà lúng túng phân vân)
Bất chợt mùa xuân trời đất tạnh
Hiên nhà ai đó tỏa hương đêm
Tết này đến sớm nên còn lạnh
Chợt thèm bếp lửa ấm nhà em
Bất chợt mùa xuân, ừ bất chợt
Xuân tàn pháo nổ ấm xuân thêm
Vui mãi cạn rồi niềm cảm hứng
Bất chợt mùa xuân bất chợt em.
Lê Phú Hải
CẢM ƠN CON CÒ
(Gửi mẹ và em)
Cảm ơn con cò
Đã theo tôi suốt đời tận tụy
Đưa tôi bay qua cơn lâm lụy
Dang cánh vỗ về khắp nẻo đời tôi
Từ thuở còn nằm nôi
Trong lời ru đã có cánh cò đến đậu
Con cò đôn hậu
Bay đi từ núi biếc đồng xanh
Con cò băn khoăn
Bay lả bay la bay hoài chưa mõi
Cảm ơn mẹ cò
Thương đàn con nên một đời lam lũ
Những đứa con không bao giờ lớn đủ
Buổi chợ chiều mẹ tất tả chạy cơm
Dáng cò lom khom
Cánh vỗ bâng khuâng một mình trên quãng vắng
Cảm ơn em cò
Đã san sẻ cùng tôi gánh đời lận đận
Khi yêu thương - khi buồn giận
Lúc đậu cành mềm - lúc đi đón cơn mưa
Sương sớm nắng trưa
Cò vẫn ở bên tôi chia dưa sớt muối
Con cò yếu đuổi
Vẫn đảm đang trời tối chưa nằm
Cảm ơn những cánh cò
Bay dịu dàng mang nỗi lòng rộng mở
Cò khôn ngoan - cò lầm lỡ
Cánh ruộng đời rộng nợ chật lương tâm
Những con cò phân vân
Mà phẩm giá gấp nhiều lần chim phượng
Xin cảm ơn con cò
Những con cò lặn lội
Những con cò lộn cổ xuống ao
Những con cò thanh cao
Những con cò nỉ non nuôi chồng gánh gạo
Những con cò lo toan đời cơm áo…
Cho người làm thơ góp nhặt viết nên lời
Xin cảm ơn
Những con cò làm đẹp ruộng đời.
Lê Phú Hải
ĐI TÌM VẾT NHĂN TRÊN MẶT NGƯỜI
Tôi cũng thắp đèn đi giữa chợ
Nhìn vào mặt mỗi người
Để tìm xem những vết nhăn hằn theo năm tháng
Trên khóe mắt, nét môi, vầng trán
Những vết nhăn mang ý nghĩa cuộc đời
Tôi đã thắp đèn đi giữa chợ
Sáng sáng chiều chiều tìm kiếm mòn hơi
Những vết nhăn mọi lúc mọi nơi
Không thấy vết nhăn nào dành cho trí tuệ
Những lo toan chung qui chỉ để
Tồn tại ở trên đời
Trở về lấy gương soi
Tôi nhìn vào mặt mình trong đó
Để xét nét những vết nhăn
Thảm thương thay! Trên những dấu hằn
Tôi không thấy những gì mình tìm kiếm
Và điều ấy thật kinh khủng làm sao!
Lê Phú Hải
LỜI TỎ TÌNH
buổi chiều vàng áo mỏng
đuôi mắt giấu nụ cười
hạt lựu cắn trên môi
vỡ ra màu đỏ nhạt
giữa đời ôm đàn hát
nghe sông suối quanh co
một mình nên âu lo
thương ai sầu quá thể
mắt em buồn nhân thế
anh xin làm mi ngoan
bàn chân em gót son
anh sẽ là viên sỏi
người ơi kìa tóc rối
lượt-anh cứ chải đầu
anh xin sợi tóc rầu
trên vai em nhỏ nhắn
lỡ thương nên chắc hẳn
nhớ lắm lúc đi xa
trái tim anh bao la
người ơi xin giữ lấy
chẳng có gì nghịch lý
trong chuyện ta yêu nhau
nên người ơi đi mau
chân anh đang vội bước.
Lê Phú Hải
MẮT ĐÊM
Ban đêm
Tôi đi ngang qua nhiều ô cửa kính
Những ô cửa màu xanh, ô cửa màu vàng
Sao ô cửa như mắt đêm ngỡ ngàng
Làm tan chảy trong tôi dòng sông đời hiu quạnh
Trời cao nguyên đêm về rất lạnh
Những ô cửa thẹn thùng như giọt lệ của người yêu
Bí ẩn bên trong chất chứa biết bao điều
Tôi chỉ là khách lạ trên hè đường đơn lẻ
Qua ô cửa tôi nhìn người mẹ trẻ
Ủ vào ngực mình đứa bé ngủ bình yên
Ô cửa kề bên có cô gái dịu hiền
Trang sách mở trên bàn, mái tóc dài ngang lưng áo đỏ
Trong ô cửa có chàng trai âu yếm vợ
Em gái treo mùng bên ô cửa hồng tươi
Ô cửa trắng, điện đêm vàng võ như người
Chàng nghệ sĩ tóc dài, cây ghi ta thùng cũ kỹ
Ô cửa tối om chắc của cô ca sĩ
Đêm đi hát phòng trà chưa kịp mở đèn lên
Dãy ô cửa lập lòe cư xá sinh viên
Như đom đóm quây quần mùa thi tất tả
Ô cửa xôn xao, tiếng nhạc vang rộn rã
Ô cửa lặng thầm, ông giáo già đôi mục kỉnh buồn tênh
Ô cửa bỏ quên, thằng bé ngước ra nhìn
Ô cửa bình yên, mẹ già đan áo ấm
Những ô cửa riêng tư, đường phố dài quạnh vắng
Đời sống vốn gập ghềnh, hạnh phúc chỉ riêng ai
Những ô cửa ban đêm và tôi đứng lạnh bên ngoài
Lại thêm lạnh vì sáng nay vừa tiễn người ra bến…
Những ô cửa vẫn thản nhiên khi đến
Khi tôi về ô cửa đã cài then
Nếu ngực mỗi người là một ô cửa xin hãy thắp đèn lên
Cho tôi được ngắm nhìn bên trong chút ấm êm ngọn lửa.
Lê Phú Hải
THOÁNG NHỚ
Chiều nay cơn gió lạ
Về thổi chỗ ta nằm
Sao khi không nhớ quá
Một thoáng hương mù tăm.
Lê Phú Hải
TIỂU MUỘI CA
Một lần anh chợt đi xa
Dặm trường nhớ nhung ngoảnh lại
Bỗng thương muội thời con gái
Tuổi nào bé bỏng như mây
Anh vẫn bấm đốt ngón tay
Đếm từng ngày qua vắng muội
Muội có thương anh yếu đuối
Bên đường ngóng chuyến xe đi
Muội là đôi cánh thiên di
Bay qua một chiều biển động
Anh chỉ xin lam chiếc bóng
Bên đời lặng lẻ bước đi
Ai bảo muội cười làm chi
Cho khi không anh vấp ngã
Ai bảo vai người tóc thả
Anh về hát khúc thương ca
Một nửa của anh đi xa
Nửa kia vô tình muội lấy
Thì thôi cũng đành lòng vậy
Cũng đành vắng vẻ hai tay
Muội có nghe không chiều nay
Trùng dương âm thầm nhớ núi
Cũng như anh càng nhớ muội
Quê nhà xa lắc ngàn khơi
Anh muốn gọi tiểu muội ơi
Để nghe muội thưa rất khẽ
À ơi biển buồn lặng lẽ
Vỗ bờ cát ẩm quạnh hiu.
Lê Phú Hải
VỀ THÀNH XƯA
Về thành xưa đứng bên vầng trăng xế
Ngựa hồng ơi nhớ ai đôi mắt buồn
Thành quách kia đã trăm ngàn hoang phế
Và tích xưa cũng rêu phong bao mùa
Ngựa hồng đứng tháng ba rền tiếng sấm
Ngoài biển khơi tiếng chim kêu não nùng
Về phố xưa đứng nghe tình quê quán
Chợt thấy ta trắng tay từ mấy trùng
Lòng hải âu có sóng kia vỗ về
Ngựa hồng đi rừng xanh vẫn chờ mong
Thành quách xưa đứng nghe dòng nước cuốn
Đời trôi đi qua muôn trùng mênh mông
Ngày và tháng của bao đời vẫn thế
Ngựa hồng quay bước chân khua vó mòn
Thành quách ơi nhớ ai mà hoang phế
Biển hát ru tháng ba dòng nước buồn.
Lê Phú Hải
VỀ VỚI EM
nắng ngủ quên về bên rẫy nương
mây xám chiều giăng kín sân trường
tháng mười hai có em bên lớp
tóc thả lưng dài thương quá thương
một sớm anh về qua bỗng nhớ
vóc hạc em gầy như dáng mai
nghe ngóng tình em qua hơi thở
chết đuối nửa chừng trong mắt nai
một thuở làm thơ chưa nói hết
những lời chim sáo giữa vườn cây
một thuở hát ru đời mõi mệt
vẫn có vô chừng hoa lá bay
nhân loại đã già anh còn trẻ
một mình ngơ ngác lạc đường ra
thương em nên thấy đời cô lẻ
tóc bạc thuở nào ôi xót xa
như thế quay về nghe tiếng hạc
ôm dáng em gầy hăm mấy năm
mòn mõi lưng ong tròn mắt mẹ
nặng gánh bụi hồng bạc tóc cha
em hãy thương đời anh với nhé
nợ kiếp phong trần vay trả xong
về với em rồi đây có lẽ
vui kiếp ve sầu mang túi không.
Lê Phú Hải