KHI KHÔNG CÒN YÊU NHAU
Khi không còn yêu nhau
Em đường em
Tôi đường tôi
Hai đứa quay lưng còn nhìn nhau chi mà lệ ứa
Xa rồi…
Xa
Khi không còn yêu nhau
Đôi thân cò kia đôi đường lặn lội
Cánh vỗ mãi cứ ngập ngừng
Còn nhớ ngày lạnh giá đắp cho nhau
Bây giờ
Ruộng cạn đồng sâu
Khập khểnh bước chân cổ dài ngóng đợi
Khi không còn yêu nhau
Những đôi mắt trẻ thơ tròn xoe nỗi nhớ
Chớ kiếp ấy yêu chi để bây giờ vỡ lỡ
Rứt ruột lòng đau
Khi không còn yêu nhau
Nợ đời sống trả vay vay trả
Nợ tình yêu vay trả sao đang
Hoàng hạc về ngàn
Hải âu về biển
Hết tương tư còn mong gì tương kiến
Vỗ trống gọi tương phùng…
Khi không còn yêu nhau
Vợ chàng Trương mượn đèn chi làm bóng
Để đến nỗi bạc đầu
Đàn tràng kia há dễ giải tình sâu
Khi không còn yêu nhau
Lẽ đáng phải lo xa ôm tình Phạm Lãi
Chớ để chi những ngày còn lại
Kẻ ngoảnh đằng đông người ngóng phương đoài
Ơ hời!...
Khi không còn yêu nhau
Luống đoạn trường người đi kẻ ở
Thôi thì đành nợ
Gửi mây Tần một nỗi thương đau.
Lê Phú Hải
LÝ TRĂNG RẰM
Tôi trèo lên quán dốc
Ngồi ở gốc cây đa
Trăng rằm đã đi qua
Sao em chưa trẩy hội
Tôi trèo xuống quán đợi
Đun ấm nước chè tươi
Chân bước của nàng ơi
Đã mấy mùa trăng mọc
Lại trèo lên quán dốc
Ngơ ngác ngóng chân trời
Nón tre đan xong rồi
Người vẫn xa vời vợi
Lại trèo xuống quán đợi
Se sợi chỉ mòn tay
Áo tứ thời treo đây
Mà tứ thời vắng lặng
Trèo lên thôi chẳng đặng
Trèo xuống lại càng xa
Em mãi mãi không qua
Đã bao lần tôi khóc
Đã bao lần trăng mọc
Trăng lặng cũng bao lần
Em vẫn là phù vân
Em mãi là phú vân.
Lê Phú Hải
MỘT MÌNH
Em bồng con - đưa cháu về thăm ngoại
Anh ở lại một mình, nhà cửa quạnh hiu
Sáng đạp xe đi
Chiều đạp xe về
Cơm để nguội khó nhai
Nước trà pha để lâu khó uống
Em bồng con - đưa cháu về thăm ngoại
Anh ở lại một mình, thân nhạn lẻ loi
Chim oanh sống có đôi
Bướm vàng bay có cặp
Chỉ riêng anh bây giờ hấp tấp
Nhóm lửa, thắp đèn, mắc võng kẽo kẹt những đêm khuya
Em bồng con - đưa cháu về thăm ngoại
Anh ở lại một mình, bối rối chân tay
Sân phơi thiếu áo em bay
Mái chiều vắng làn khói bếp
Con chẳng có ở đây để anh hôn đôi mi nó khép
Giấc ngủ lắng sâu trong tiếng mẹ ru hời
Thế mới biết ở đời sống một mình sao khó quá
Lỡ gặp chuyện buồn chẳng biết ngỏ cùng ai
Có tí niềm vui đêm hóa ra dài
Vì chẳng biết với ai mà tâm sự
Thế mới biết ở đời sống một mình sao khó quá
Chén đủa quen đôi, chăn gối quen người
Và còn có tình yêu nữa em ơi
Nhờ đó
Vất vả hóa đắm say, cay đắng hóa nồng nàn
Hai người dắt dìu nhau chạy băng qua cánh đồng đời sống.
Lê Phú Hải
QUÃNG ĐƯỜNG NHÌN LẠI
Xuân đi qua bên quãng đường nhìn lại
Câu ru buồn ai hát giữa đồng không
Ai nỉ non ai gánh gạo nuôi chồng
Bài thơ cũ đọc lên sao da diết…
Lưng áo vá em gầy mòn anh biết
Cũng đành lòng lá rách bọc cho nhau
Nửa đời qua mưa nắng đội trên đầu
Nợ cơm áo trần gian anh mòn mõi
Đời biển lận kệ đời anh chẳng nói
Chỉ thương em tất tả chạy mưa rào
Thương con nhện nghèo tơ nhả quện cho nhau
Ân nghĩa rót đầy vơi từng sợi bạc
Niềm vui nhỏ ráng lên thành hoan lạc
Nỗi buồn chia cho ít nước mắt rơi
Nghĩa tình kia sao nói được nên lời
Riêng hạnh phúc nhỏ bên nhau là có thật
Em tất tả một đời như kiến đất
Anh mõi đời ong thợ chở tàn hơi
Đã sinh ra ong kiến cũng như người
Chen nhau chạy giữa đồng khô cỏ cháy
Mai sẽ hết một thời anh múa máy
Kem phấn trôi quay trở lại chính mình
May còn có em chân đất thanh bình
Anh lại sống lại mang giày đi đứng.
Lê Phú Hải