Đây là những vần thơ do thi sĩ Thương Hà, nhờ Ct.Ly đang vào Diễn Đàn,
Ct.Ly đã chuyễn mã và đã sửa chính tả lại, nhưng khg biết còn thiếu xót chử nào khg??
Chúc thi sĩ Thương Hà luôn được vui, và vần thơ luôn rạt rào mãi trong tầm hồn mình nhé Thơ Thương Hà Da Diết Anh chỉ là hình ảnh của một lần tan vỡ
Mà ban đầu em lại ngỡ diễm phúc trời cho
Thì thôi anh cứ quay gót từ bây giờ
Cho em bớt khổ hơn đến ngày anh ruồng bỏ.
Xin trả lại anh con đường phố nhỏ
Biết bao lần in dấu vết chân em
Để mai nầy anh đưa đón người quen
Mà anh đã trọn bao ngày mong ước
Anh vẫn đến cho em nỗi buồn Da Diết
Đốt cho tàn cả giấc mộng tình yêu
Và hôm nay lòng hoang vắng tiêu điều
Em đành bước cho hết đời lãng tử
Rồi ngày tháng
anh cũng quên em
như quên trang sách cũ
Có nghĩa gì đâu... một cuộc tình hờ !
Em đâu phải là người anh tha thiết ước mơ
Mà em chỉ... là người tình giai đoạn
Phải không anh ?
Tình Đắng Ta nức nỡ kêu gào trong sa mạc
Tiếng yêu đương vô vọng với hư không
Ôi đau thương ! Ôi, cay đắng vô ngần
Đời cô quạnh mang cuộc tình một hướng
Kiếp độc hành ai đành xui mắc vướng
Mối sầu nầy sao cứ quấn quanh ta
Tháng năm ơi ! mi không thể xóa nhòa
Hình bóng đó với nỗi buồn duyên số ?
Ta muốn bỏ cả cơ đồ danh lợi
Để đi tìm định nghĩa của tình yêu
Ta muốn say để quên hết bao chiều
Mà kỹ niệm bỗng quay về tan tác
Tình là gì ? Sao tình nghe chua chát !
Yêu là gì ? Hay yêu chỉ xót xa ?
Có bao giờ ta tìm thấy ngọc ngà
Trong hai chữ tình yêu ta chuốt lấy
Rồi mỗi buổi khi mặt trời trở dậy
Ngày dựng lên ta phải dấn bước thôi
Nén lệ buồn, tô điểm lại bờ môi
Nụ cười đắng...
Để đi suốt con đường định mệnh
Hoang Vắng Như là kẻ si tình muôn thế kỷ
Yêu điên cuồng vô vọng một khối băng
Ta không hay tình đó đã trao lầm
Để gió núi, để mây ngàn cuộn mất
Ta bơ vơ trong nỗi buồn cô độc
Địa bàn ơi, sao đành bỏ ta đây
Trời muôn phương, với một trái tim gầy
Ta ngơ ngác biết tìm đâu ra hướng.
Thôi là hết những lâu đài ảo tưởng
Nửa cuộc đời đã nhận đắm trong mơ
Sầu lê thê, tan vỡ mng không ngờ
Cho nuối tiếc đọng tràn qua đáy mắt
Có những buổi mưa giăng mờ trước mặt
Ta lặng nhìn nghe buốt gíá tâm tư
Nỗi khổ nào hơn mối hận Tương Như
Trong thất vọng ta vẫn thầm ao ước
Không cung kiếm để trao tình đất nước
Chẳng lầu ngà để níu lại cánh chim
Ta làm sao xóa hết được ưu phiền
Ươm hạnh phúc cho nửa đời hoang vắng
Ray rứt mãi một niềm tâm sự đắng
Thân dạt dào như cỏ thiếu sương đêm
Tình tự xưa giờ nhạt vẽ tơ mềm
Thời hoa mộng đã chìm sâu trong dĩ vãng ...
Yêu Thầm Em mong anh như buồm mây trông gió
Bao đêm rồi, ngồi cúi mặt nhớ thương
Lòng chợt buồn, vì duyên số gọi tên
Giờ đền tội, kẻ si tình khốn khổ
Phấn hương nhạt, sách đèn không thiết mở
Em một mình, im lặng ngắm cô đơn
Đã từ lâu giá lạnh ướp tâm hồn
Ngày hôm ấy bỗng dưng tình lại ngõ
Em tìm đến, cầu xin đôi tay đó
Xoa dịu giùm nỗi đau đớn trong em
Ai hay rằng mình sẽ phải đa mang
Niềm nhung nhớ quây cuồng như thác đổ
Em thường dệt những vần thơ dang dở
Chờ đợi anh bao năm tháng trong mơ
Người thương ơi, anh vụt đến bất ngờ
Em lịm chết bên khung trời tao ngộ
Ôi!
Diễm phúc ?
Hay một vì sao vở ?
Anh là gì ?
Là giấc mộng ái ân ?
Gót chân anh sẽ đếm bước bao lần
Trên hoan lộ mang tên đường định mệnh... ?
Độc Hành Ta về đây giữa mùa đông rét mướt
Paris buồn vì thiếu bóng tình nhân
Dòng sông Seine gợi dáng nhớ buâng khuâng
Eiffel lạnh vương sầu trong giá buốt
Ta đã vượt bao nghìn trùng mây nước
Để tìm người nhưng chỉ thấy xa xôi
Người biết chăng từ góc bể chân trời
Ta mòn mỏi gót phiêu hành lạc bước
Mầu nắng úa nhuộm kín hồn băng tuyết
Môi hao gầy theo năm tháng hong sương
Lối ta đi hoa cỏ ngát bên đường
Nên mấy bận lỡ lầm như lịm chết
Không tri kỹ cho tơ lòng đan dệt
Dấu yêu nào cứ nức nở khôn nguôi
Thơ của ta là tiếng khóc nên lời
Là tiếng vỡ của cuộc tình đã hết
Từ nhung nhớ của một thời mắt biếc
Nghe đời mình như một đám rong rêu
Mây ngàn bay còn có gió nuông chìu
Sao ta mãi độc hành...
Hay duyên kiếp ?
Ngây Dại Đêm thức trắng, trang thư còn nguyên vẹn
Dĩ vãng về ray rứt mãi tâm tư
Vẫn biết đời như một kiếp phù du
Mà giọt lệ cứ lung linh khóe mắt
Em không biết tại sao em lại khóc
Manh giấy trinh giờ gói trọn lệ thừa
Hạnh phúc gì như một đóm sao thưa
Chợt rơi rụng ở cuối đường tuyệt vọng
Bao đêm lạnh nghe lòng khao khát ấm
Gối chăn buồn hiu hắt thiếu vòng tay
Mỏi mòn thôi, chờ đợi đã bao ngày
Em chỉ thấy quanh em toàn trống vắng
Làm sao xóa quá khứ hằng cay đắng
Xác thịt nào che lấp được niềm đau
Men rượu say có ấp ủ ngọt ngào
Làn khói thuốc có làm nguôi nỗi nhớ ?
Em mong ước một ngày vui tao ngộ
Định mệnh nào dun rủi bước chân anh
Để từ đây ân ái mới xây thành
Đền bù lại những ngày xa xưa trước
Đôi vai anh là bến bờ hạnh phúc
Mà tình em chưa được ghé bao giờ
Em chờ anh...anh phiêu bạt trong mơ
Anh không đến để tình em ngây dại...
Lạc Bến Em ngồi đây ôm nỗi buồn dang dở
Khóc mối tình vừa lịm chết trong tim
Ôi xót xa những ngày tháng đi tìm
Em buông bắt chỉ toàn là ảo ảnh
Em bây giờ như hải âu mỏi cánh
Chán trùng dương muốn vượt khỏi ngàn khơi
Đang cố vươn đôi cánh đã rã rời
Bay trở lại, tìm một dòng sông nhỏ
Em muốn sống trọn đời như cây cỏ
Vì ngại ngùng định mệnh vẫn trái ngang
Mong hết đi nỗi chua chát bẽ bàng
Em rất sợ thêm một lần tan vỡ
Có nhiều đêm nghe lòng dâng bão tố
Bước âm thầm trên những lối đi hoang
Em đã vòng tay ôm xiết không gian
Và mơ tưởng chừng như anh trong đó
Sao duyên số không xui ta gặp gỡ
Hay phải chăng đời đã lỡ thiếu anh
Ước mơ nầy chắc muôn thuở không thành
Đành mãi mãi như con thuyền không bến !
Ảo Ảnh Người hiện đến như một vì sao rụng
Ta rộn ràng với hạnh phúc không mơ
Vòng tay đâu chợt phong kín bất ngờ
Ta bối rối tưởng chìm sâu trong mộng
Đôi mắt đó cả khung trời say đắm
Chưa một lần mang chút ánh tương giao
Sao bỗng dưng lại chan chứa ngọt ngào
Ta bỡ ngỡ cúi đầu không dám nhận
Nghe dào dạt con suối tình vô tận
Đang chảy về ươm mát vũng cô đơn
Ôi đam mê như cuộn xoáy tâm hồn
Ta bừng mắt, ngỡ ngàng, thôi là mộng !
Mộng đã vỡ, hương yêu còn lắng đọng
Ta muốn vào nối lại giấc mơ qua
Hạnh phúc nào cũng tan tác phôi pha
Nhưng ảo ảnh không trả bằng nước mắt
Thà gặp gỡ một lần rồi xa cách
Cánh giang hồ bạt gió trở về mơ
Ta sẽ buồn, sẽ mãi mãi mong chờ
Người trong mộng vẫn hơn tình cay đắng.
Phù Du Ta cô độc như một hành tinh lẻ
Chiều, lang thang trên những phố đông người
Nghe lòng mình, sao cứ thấy chơi vơi
Mới chợt nhớ, tình yêu, ta không có !
Vẫn khao khát, dù vòng tay để ngõ
Cho tâm tư mang điểm tựa nơi nào
Rồi mai đây giông tố đến ra sao
Ta cũng mặc, vì đời như trái đắng
Đêm trăn trở trong những lần chờ sáng
Xao xác buồn vì đáp số của tình yêu
Ta mới hay, mới thấm thía thật nhiều
Vẻ phai nhạt nơi lòng người muôn ngã
Thôi, hết mộng một ảnh hình diễm ảo
Tình hôm qua không thể giống ngày mai
Vũ trụ nầy còn có lúc đổi thay
Và nhân thế cũng chỉ là cát bụi
Hoa mộng cũ không còn chi tiếc nuối
Ta lắng sầu cho một kiếp phù du
Tìm lãng quên, ta muốn tự buông xuôi
Theo cánh gió, giữa khung trời phiêu bạt...
Ngại Ngùng Anh hỏi em
Sao khóc mãi khi cuộc tình đã mất
Sao vẫn buồn cho một thuở ái ân
Đắm say đi với hương vị tuyệt trần
Của ân ái mà anh nguyền dâng hiến
Em cúi mặt lặng yên
Anh đâu biết
Tình tự nào đã lịm chết từ lâu
Giờ trong em chỉ chan chứa một mầu
Mầu hiu quạnh như mùa đông băng giá
Bao nhung nhớ em gói tròn tất cả
Gởi người tình trong lần cuối nhớ nhung
Còn được gì ngoài hoang vắng mông lung
Vờn thất vọng với khổ đau man mác
Anh có đến như trùng dương bát ngát
Có cho em vẽ đẹp của tình yêu
Em sợ rồi
Những tan vỡ đã nhiều
Anh đừng đến như con thuyền viễn xứ
Bao năm tháng cuốn theo dòng lãng tử
Làm con tàu rồi biến lại sân ga
Em mỏi mòn trong ước vọng thiết tha
Được dừng bến
Và quên đi cái ngày xưa vô nghĩa
Phi Lý Xin cảm ơn anh về những ngày tháng cũ
Có anh
Dù đó là những ngày tháng đau thương
Mà ái ân giờ thành kỷ niệm buồn
Và hò hẹn lại trở về nuối tiếc
Anh đã đến
Mang cho em cuộc tình
Có tiếng khóc, tiếng cười, ngây ngất...
Trong bão giông cuả một trận cuồng si
Rồi anh đi
Thật bất ngờ như anh đến
Hay đó là định mệnh
Là đoạn trường của một ánh sao rơi
Biết làm gì tìm lại được cuộc đời
Cho khắc khoải không len vào trong mộng
Có những chiều thả hồn theo gió lộng
Nhìn cánh chim nhẹ lướt ở chân mây
Em tự hỏi
Vũ trụ, con người
Tất cả đều hợp lý
Chỉ đời mình đầy phi lý mà thôi
Hạnh phúc của em
Không phải là vàng son hoa gấm
Mà, chỉ là mt giấc mơ đẹp
Một mái nhà tranh
Bên dòng sông nhỏ
Với một người giản dị, cởi mở
Biết kể em nghe
Những chuyện trời mây
Ru em vào những giấc ngủ nồng say
Không hãi hùng
Không rơi vào ác mộng
Cho em tìm lại nguồn vui sống
Và quên đi vị đắng của thời gian
Khắc Khoải Anh tự hỏi
Anh có phải là mộng
Là người tình em đã dệt trong thơ
Chiều hôm nay sao định mệnh không chờ
Em lại đến cho lòng anh dậy sóng
Anh, một kẻ , từng kêu gào, khuấy động
Đạp trùng dương, lấp biển cả thành dâu
Mơ của anh, tàn phá những đớn đau
Mang no ấm cho muôn người bất hạnh
Anh lại ngở lòng mình đã băng lạnh
Em đi vào như một ánh kỳ quang
Tâm hồn anh vụt bừng cháy, chói chan
Thứ tia sáng anh chưa tìm định nghĩa
Anh vẫn muốn làm bóng người cuối bể
Ở chân trời em vọng nghĩ tình yêu
Anh đang thèm vòng tay ấy nâng niu
Cho nỗi khổ được trở mầu hạnh phúc
Em đâu biết
Những đêm dài hun hút
Anh một mình ngồi tưởng nhớ bóng hình em
Nhưng cuộc đời
Như vị đắng không tên
Nên ảo ảnh chưa về với hiện thực
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/2452/6DD937FF208D49C499B0F8FC3BE43678.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2005 02:32:05 bởi ct.ly >