TÌM ANH-THƠ HOÀI THƯƠNG
TÌM ANH
(Hoài Thương)
Tìm anh lạc giữa biển tim
Gió cồn bụi cát im lìm vết chân
Trăng tròn trăng khuyết theo tuần
Nắng phai màu tóc khôn ngừng mắt trông.
Tìm anh nương ngọn gió Đông
Bốn mùa thổi dọc triền sông cõi người
Gió ơi xin gửi nụ cười
Trang thơ tình sử đánh rơi chồng chềnh.
Tìm anh nỗi nhớ chênh vênh
Thời gian rêu phủ xanh đền tương tư
Chợ tình phố ảo thật hư
Hinh như con dấu tem thư bụi mờ.
Tìm anh...
hoa trắng...
rừng mơ...
Lời cảm nhận của Thanh Công
Mở đầu bài thơ là hình ảnh một thiếu nữ đang đi “tìm anh”. Nàng không lên rừng, xuống biển mà phải tìm đến một nơi xa lạ: “giữa biển tim”. Nơi ấy vừa hữu hình vừa vô hình, vừa gần gũi vừa xa xôi; tưởng như dễ dàng như khó lắm thay. Hình ảnh ẩn dụ “biển tim” để chỉ thế giới người đẹp thật là mới mẻ và độc đáo. Hơn thế, qua hình ảnh này, người mà nàng đang tìm cũng hiện dần lên. Đó phải là một người đàn ông hào hoa phong nhã hoặc có số đào hoa. Một cử chỉ, một lời nói, một tứ thơ, một lời ca … của anh cũng có thể làm cho các em nghiêng đổ. Anh thật quan trọng với nàng. Anh có thể phản bội, lạc vào “giữa biển tim” nhưng nàng vẫn chung tình. Anh có thể đang “ngụp lặn” giữa biển ái ân nhưng nàng vẫn cô đơn, phòng không gối chiếc. Anh có thể đã quên nhưng nàng luôn luôn nhung nhớ. Chỉ có người đang yêu, yêu thật sự, yêu mãnh liệt, yêu hết mình, yêu tự nguyện, sẵn sàng “cho” mà không cần “nhận”, dâng hiến mà không cần đến đáp… mới quên mình vì tình đến thế!
Cuộc tìm kiếm trong vô vọng ấy không chỉ diễn ra khắp nơi: “Gió cồn bụi cát im lìm vết chân”, “dọc triền sông cõi người” mà còn xuyên cả trục thời gian: “trăng tròn trăng khuyết”, “nắng phai màu tóc”, “thời gian rêu phủ xanh đền tương tư”. Nàng tìm từ mùa đông: “Tìm anh nương ngọn gió Đông” cho đến lúc xuân về: “hoa trắng …rừng mơ”. Nàng bất chấp tất cả. Nắng mưa, gió rét chẳng sá gì; thời gian luân hồi cũng không sao. Đến tuổi xuân qua đi không trở lại nàng cũng bất chấp. Dù biết rằng mối tình ấy là “chồng chênh”, “chênh vênh”; thậm chí hư ảo: “chợ tình phố ảo thật hư”. Cho dù hình bóng của anh, tin tức về anh đã bị lớp bụi thời gian phủ mờ: “hinh như con dấu tem thư bụi mờ” nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc. Trong trái tim nàng ngọn lửa hy vọng không bao giờ tắt:
Tìm anh....
hoa trắng…
rừng mơ......
Đọc bài thơ "Tìm anh" của Hoài Thương tôi chợt nhớ đến người chinh phụ trong "Chinh phụ ngâm" của Đặng Trần Côn và người phụ nữ trong bài thơ "Em đi tìm anh trên bán đào Ban Căng" của Khổng Văn Đương mà tôi đã cảm phục từ hồi còn học phổ thông. Họ là những người phụ nữ tuyệt vời, chung thủy son sắt, dâng hiến cuộc đời cho tình yêu nhưng cũng khổ đau vì tình yêu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2011 16:32:51 bởi Thanh Công >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: